Lại là cái quán bar Hoa Hướng Dương vắng ngắt.

Đến hai con ruồi cũng không có.

Chỉ có một đứa trạch nam ngồi bên quầy bar chơi game.

Thôi được rồi, cái quán bar này không phải tên là Hoa Hướng Dương.

Nó không hề có tên.

Biển hiệu rách rưới, chữ đã bị mờ toàn bộ.

Sao trật tự đô thị có thể mặc kệ được nhỉ, anh hưởng đến bộ mặt thành phố lắm luôn.

Ngọn đèn bảy sắc cầu vồng tỏa sáng lên Tình Địch và Hoa Hướng Dương.

Uốn lượn, mờ ám sao ~

Không hề.

Nhưng là không phải bầu không khí nên có.

"Sao rồi?"

Tình Địch ngồi bên cạnh Hoa Hướng Dương cùng nhau nhìn vào màn hình máy tính.

Tôi cuối cùng cũng được đặt xuống, thoải mái duỗi hết tứ chi ở quầy bar.

"Tôi vừa xâm nhập vào mạng nội bộ của Vu thị, họ thật sự khóa mật khẩu."

"Nhìn vẻ mặt cậu là tôi biết rồi, làm sao làm được?"

Hoa Hướng Dương đẩy kính mắt tự cho là không để lại dấu vết nhìn bản chóa một cái.

Chậc, cũng có phải bản chóa không cho anh nhìn đâu.

Bị tôi khinh bỉ nhìn lại hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

"Trong tin tức lần trước có một mã khóa. Mặc dù họ đã thay đổi nhưng theo tính toán, trong cơ sở dữ liệu của tôi đã có một khóa mới tương ứng."

Tình Địch tán dương vỗ vai cậu ta, Hoa Hướng Dương lại cúi đầu tiếp tục vọc máy tính một cách đáng ngờ.

Xem ra là chưa học được cái khoản da mặt dày của Biến Thái.

Đúng là một thanh niên tốt!

"Rất nhiều nhà máy trong này sử dụng tên viết tắt, sau khi so sánh đã biết được địa chỉ đại khái... Văn Khương, anh mà thấy nhất định sẽ giật mình."

Tình Địch nhìn vào máy tính, đầu tiên là kinh ngạc sau đó lộ ra vẻ thì ra là vậy.

"Họ đúng là to gan, bảo sao nhiều năm như vậy rồi vẫn không thể tìm ra chân tướng, bộ ngành bên này cũng không biết xuống tay ở đâu."

"Dựa vào lý do phát triển sản xuất công nghiệp, các nhà máy dưới quyền Vu thị gần như bao trọn mảng in ấn tiền. Ngày thường vẫn hoạt động bình thường thỉnh thoảng tiến hành tiểu chuẩn sản xuất ở mức độ cao, hơn nữa mỗi nhà xưởng sẽ được phân công khác nhau, có lẽ chính họ cũng không biết sản phẩm sau đó sẽ được gửi đi đâu."

"Hay lắm, thành phẩm cuối cùng được sản xuất ở đây!"

Tình Địch gật đầu nhìn màn hình.

Tôi cũng hơi quay đầu nhìn sang.

"Đúng vậy."

Không phải đó là xí nghiệp trung tâm nhất của nhà họ Vụ sao, có thể coi nó là đầu rồng trong ngành sản xuất và tiêu thụ tiền giấy.

"Những địa điểm này một số ở ngoại ô, một số ở thành thị. Việc giám sát xung quanh cơ bản đều do nhà họ Vu đảm nhận. Họ đã xác định được nhiều điểm mù nên anh trai tôi và anh Triệu đã đến xác nhận những điểm đã được chỉ định."

Màn hình máy tính của Hoa Hướng Dương chi chít các video giám sát, khiến tôi nhìn thôi cũng mắc chứng sợ những thứ dầy đặc đến nơi.

Mặc dù đã biết được một tin tức trọng yếu nhưng Tình Địch vẫn không hề thả lỏng, người ấy vẫn nghiêm túc như trước.

"Cậu xâm nhập vào mạng nội bộ nhất định phải cẩn thận, không thể để họ phát hiện ra dấu vết."

Hoa Hướng Dương gật đầu, sau đó bí mật nói:

"Văn Khương, anh đoán xem em phát hiện ra cái gì."

Chậc, nhìn cái vẻ mặt tranh công của cậu ta kìa, chờ bản chóa tha cái bao lì xì ra đã nhóe!

Tình Địch rất phối hợp, trên mặt là vẻ vô cùng tò mò.

"Lần trước ở thời điểm mấu chốt, chúng ta phát hiện ra bọn họ thực sự có hệ thống hủy chỉ bằng một cú nhấp chuột. Chúng ta không nghĩ ra cách nào để ngăn chặn nên đã dừng hành động."

Tôi nhức đầu, lúc đó cũng không ngờ lại còn thứ này.

"Bỏ lỡ mất lần đó."

Tình Địch tiếc nuối nói.

Hoa Hướng Dương dù đang nở nụ cười ngại ngùng nhưng cái cằm nhỏ đã kiêu ngạo vênh ngược lên.

"Nên lần này em đã vô cùng lưu ý, dựa vào số liệu tìm ra công tắc hệ thống của họ."

"Nằm ở nhà chính."

Nhà chính chỉ có Kính Râm người gặp người ghét ở.

Bình thường có rất ít người tới.

Chỉ có vài lần...

Tôi bỗng phát hiện mọi chuyện có sự trùng hợp!

Anh muốn ngủ, người ta đã dọn giường xong rồi.

Tôi nhìn về phía Tình Địch, quả nhiên đã rơi vào trạng thái đang suy nghĩ.

"Lúc đầu định không đến dự tiệc của nhà họ Vu, hiện tại có lẽ nên đi xem thế nào."

Hoa Hướng Dương đồng tình.

"Em sẽ nhanh chóng tìm ra vị trí cụ thể của hệ thống... Đề xuất thêm nhân viên của chúng ta đã được thông qua, chờ sắp xếp xong xuôi là cuối tuần có thể tới đây."

Không ngờ lại thuận lợi như vậy, Tình Địch không thể tin được.

"Anthony đâu?"

Hoa Hướng Dương lại đẩy kính mắt che đi ánh mắt không có ý tốt.

"Đội của Auer bị bắt ở Pháp, Anthony đang ở đó lo lót không có thời gian quản chúng ta ~"

Tình Địch thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy là tốt rồi, chờ chúng ta làm xong việc rồi mời hắn tới Trung Quốc theo mấy ban ngành liên quan đến chúng ta đi chơi một chút."

Không thể không nói, vẻ mặt của Tình Địch đúng là hại người!

Ra khỏi quán bar sắc trời chói chang.

Tình Địch và tôi cùng nhau che mắt lại.

Haiz

Tôi còn tưởng anh không có cảm giác chứ.

Thành thật mà nói, đây cũng không phải là tổ chức ngầm gì, tại sao chỗ nào cũng phải rúc vào cái nơi tối tăm như vậy?

Ngày đêm thay đổi quá nhanh khiến đồng hồ sinh học của bản chóa bị rối loạn!

"Tiểu Hạch Đào, sau khi có mày việc gì cũng đều rất thuận lợi."

Tình Địch mặt mày rạng rỡ vuốt ve bản chóa.

Ừ hứ ~

Dĩ nhiên rồi, bản chóa cũng không phải chó bình thường đâu!

"Chờ mọi chuyện giải quyết xong không biết mày có đồng ý về Thuỵ Điển với tao không, nếu mày không muốn..."

Tình Địch đột nhiên có chút phiền muộn, sau chốc lát do dự người ấy nói một cách nghiêm túc:

"Tao sẽ trói mày theo cùng."

Ê! Không phải anh yêu bản chóa lắm à?

Đúng là hết nói nổi!

Không thể dỗ dành bản chóa hả, bản chóa nghe lời anh là được chứ gì?

"Gâu gâu gâu!!"

"Tao không thể không có mày."

Hừ, dỗ ngon dỗ ngọt bản chóa.

Tôi mềm lòng.

Tỉ mỉ nghĩ lại thì...

Được rồi, yên tâm đi, tôi sẽ dưỡng già cho anh!

"Gâu!"

Đúng là một con sen kiểu cách.

Dũng mãnh oai hùng ta lái xe tải lao vun vút về phía trước.

Hướng về ngõ ăn vặt xông pha chiến đấu!

Không ai có thể ngăn cản được bước chân của bản chóa, không một ai ~

Chờ đã!!!

Tình Địch, anh có lầm không? Anh đi chỗ nào đấy!!!!!

Bản chóa không muốn đến quầy bán đồ tươi, bản chóa muốn ăn chân gà nướng mật ong!

Tôi nhảy lên nhảy xuống trong xe đẩy hàng.

Âm thanh loảng xoảng lạch cạch kéo tới sự chú ý của Tình Địch.

"Gâu!"

"Tiểu Hạch Đào?"

Tình Địch chuyển ánh mắt từ điện thoại lên người tôi.

Sao anh có thể quên chuyện đã đồng ý với bản chóa lúc nãy chứ!

Nói mua thức ăn cho bản chóa mà, đâu???

"Ẳng...."

Tôi giơ móng vuốt về phía Tình Địch của mình, cố gắng đánh thức lương tâm người ấy.

Á đù, nhón chân lên cũng với không tới.

Bản chóa rất không hài lòng.

Tình Địch, sau này chúng ta đổi siêu thị khác được không? Thái độ phục vụ của chỗ này quá kém!

Họ không suy nghĩ đến việc nhóm chó nhỏ lúc nào cũng muốn ở bên con sen của mình!

Tình Địch vươn tay ra nắm nắm bàn chân của tôi.

Lại vò đầu tôi.

"Muốn tao bế à?"

Đệch! Ai muốn! Bản chóa muốn chân gà!

"Gâu."

Đừng để cho chân gà phải tức giận!

Tôi ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Tình Địch.

Tình Địch rặt một vẻ thật hết cách với mày rồi cúi xuống bế tôi lên.

Ủa alô?

Bản chóa đã nói không muốn mà.... Được rồi, ôm thì ôm vậy!

Biết là anh không thể rời khỏi bản chóa mà.

Tôi gác cằm lên cánh tay Tình Địch, siêu cấp sướng luôn ý ~

Nhưng bản chóa vẫn cảm thấy mình quên mất chuyện gì.

Sau đó Tình Địch một tay ôm tôi, một tay đẩy xe hàng lượn siêu thị.

Chậc, kỹ thuật không tệ.

"Tiểu Hạch Đào ăn cái này không?"

Tôi lắc đầu.

"Cái này?"

Tiếp tục lắc đầu.

Lại liên tục hỏi vài loại.

Haiz, bản chóa đã không thèm trả lời.

Tôi chưa thấy ai cho chó ăn rau xanh, cà tím, đậu đũa, dưa leo bao giờ!

Còn cả anh nữa, đừng có giơ ớt chuông xanh lên cho tôi nhìn.

Ớt ngọt màu đỏ cũng không được, quả màu vàng kia tuy mập mập xinh xinh nhưng nó không ngọt đâu, đừng có hỏi nữa...

Giời ạ! Tình Địch đúng là thần đằng không có thường thức!!!

Tôi bỗng thấy sợ trình độ nấu nướng của người ấy!

Đúng vậy, trước khi vào siêu thị Tình Địch có nói là muốn nấu cơm cho bản chóa ăn!

Thiệt cho tôi còn vô cùng mong đợi!

"Tiểu Hạch Đào, không được kén ăn."

Tình Địch nói rồi ném hết cái đống màu sắc sặc sỡ kia vào trong xe hàng.

Quả là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.

Tôi sống không còn gì luyến tiếc nhìn Tình Địch rong chơi mất kiểm soát trong địa bàn của lũ rau dưa hoa quả.

Tôi đang nghĩ buổi tối nên giả bệnh thế nào để không phải ăn mấy thứ này.

Không thì... thức ăn cho chó? Dù sao thức ăn cho chó còn có mùi thịt gà.

Cũng không biết đã hết đát chưa nữa.

Không đúng! Tại sao bản chóa lại suy bại đến mức phải ăn thức ăn cho chó???

"Ẳng áu áu áu."

Tình Địch anh quay đầu nhìn sang khu hải sản ngay bên cạnh có được không? Xa một chút là quầy thịt bò bản chóa thích ăn kìa!

"Thực sự đều không thích sao?"

"Gâu!"

Tình Địch thấy tôi không hăng hái chỉ đành lưu luyến rời khỏi quầy rau quả.

Sao trước đây tôi không nhận ra anh thích đi siêu thị thế hả.

Lúc trước tôi mua đồ anh còn không thèm đi cùng!

"Thưa ngài, đây chính là thịt cừu New Zealand vừa được chuyển tới, chỉ cần áp chảo cũng vô cùng ngon ạ ~"

Tiếng nói của nhân viên bán hàng kích thích đại não bản chóa.

Trong nháy mắt tôi tỉnh hẳn, chăm chú nhìn tủ lạnh trước mặt.

Còn tươi ~ còn đỏ ~ là thịt thật ~

"Gâu!"

Tôi ôm lấy cánh tay Tình Địch cố gắng trưng ra con mắt ngập nước, hôm nay bản chóa nhất định phải ăn cái này!

"Đơn giản không?"

Tình Địch đánh giá thịt trong ngăn tủ.

"Đúng vậy, thao tác vô cùng đơn giản, ngài có thể mua kèm nước sốt nổi tiếng của siêu thị chúng tôi, đây quả là tin vui cho những người lười biếng."

Thấy ánh mắt động tâm của Tình Địch tôi cảm thấy đó đúng là tin vui cho những kẻ hủy diệt nhà bếp!

Nói chung, tôi rất hài lòng nhìn hộp thịt siêu toa khổng lồ trong xe đẩy.

Hí hí ~

Trong phòng bếp Tình Địch như một con ong chăm chỉ.

Vo gạo nấu cơm, rửa rau thái thịt.

Thực sự là cũng ra dáng lắm.

Nếu không phải tôi trợn mắt nhìn người ấy đổ đầy nước vào nồi nấu cơm, lại rửa rau cải xanh mà chà mạnh nát hết cả lá... có lẽ tôi sẽ nể mặt Tình Địch tự mình xuống bếp ăn hai miếng.

Bây giờ thì tuyệt đối không khả năng rồi!

Tôi lăn quả táo trong túi ni lông ra.

Chà chà xong thì bắt đầu gặm.

"Rộp rộp rộp."

Giòn quá trời, còn ngọt nữa.

Đây không phải hương vị bản chóa thích.

Nhưng thấy cái liếc mắt của Tình Địch tôi quyết định nhẫn nại.

"Đói không, tao bắt đầu nấu đây."

Tình Địch nhìn trông có vẻ thành thạo bật bếp lên.

Không vội không vội, anh cứ từ từ, đợi bản chóa lấp đầy bụng rồi nói tiếp.

"Tách!!"

Là tiếng dầu bắn.

Tình Địch xoa xoa bàn tay bị dầu bắn rồi lùi lại mấy bước, nhưng người ấy thấy bản chóa đang nhìn lại ra vẻ như không có chuyện gì tiếp tục nấu cơm.

"Vẫn rất đơn giản."

Đúng là bắt nạt anh mà.

Mặc dù tay chân luống cuống,

Ban đầu còn vì quên mở máy hút khói mà bị sặc chết khiếp.

Nhưng khi nhìn những hình ảnh ấy tôi lại nuốt không trôi quả táo.

Từ khi có ký ức tới nay đây là lần thứ ba có người tự mình vào bếp nấu cơm cho tôi.

Lần đầu tiên là người nhà của tôi, nhưng đó là chuyện từ rất lâu trước kia rồi.

Thứ hai chính là Người Yêu, em ấy chỉ dùng một bát mì đã có được sự tin tưởng của tôi.

Người thứ ba thế mà lại là tình địch của tôi, người ấy cái gì cũng không biết, lướt thực đơn xong còn to còi nói phải nấu cho tôi một bàn đồ ăn.

Mặc dù không biết vì sao Tình Địch lại thay đổi.

Nhưng người ấy thật sự thay đổi rồi, trở nên rất bảo vệ tôi.

Tôi không muốn cứ khư khư theo đuổi lí do mãi.

Người đối với chó hay chó đối với người...

Có lẽ là làm bạn, bảo vệ lẫn nhau!

Bỏ qua việc Tình Địch lén lút ném tùm lum thứ vào thùng rác...

Món ăn trước mặt tôi quả là đẹp mắt.

Bỏ qua món rau đã mất đi màu sắc vốn có.

Tôi nhìn về phía thịt cừu New Zealand.

Ờ thì... Nghe nói ký sinh trùng có rất nhiều trong thịt, chín một chút mới tốt cho cơ thể.

Tình Địch không biết móc đâu ra hai cái giá cắm nến, sau khi đốt nến lên thì tắt đèn.

Tôi bảo mà, tôi thật sự ghét cái cảnh tối thui lắm.

"Tiểu Hạch Đào, thật ra tao có lời muốn nói với mày."

Lạy chúa trên cao!!! Anh đừng bắt bản chóa ăn hết thức ăn, bản chóa oẳng đẩy!

Có lẽ là do ánh nến.

Nên dù cách một bàn ăn...

Ánh mắt Tình Địch vẫn hấp dẫn tôi.

Tựa như biển sâu đang cuộn trào mãnh liệt.

Nửa phút thôi đã kéo người ta chìm sâu vào.

"Tao..."

Anh... nói lẹ coi.

Tim tôi đập ầm ầm đây này.

Cũng mau nghĩ cho xong anh có ý kiến gì với tôi đi!

Cuối cùng Tình Địch vẫn ngồi xuống, cúi người nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt vừa dịu dàng vừa thành kính, bộc bạch...

"Có lẽ anh không biết, em thích anh từ rất lâu rồi, trước đến nay vẫn luôn dõi theo quá trình trưởng thành của anh."

?

Nói bậy.

Trước đây anh thích tôi?

Sao tôi không hề có cảm giác được yêu vậy?

Rõ ràng lúc tôi còn là cún nhỏ anh đối xử với tôi vô cùng xa cách, còn vô cùng ghét bỏ nữa!

Thấy ánh mắt nghi ngờ của tôi,

Trên mặt Tình Địch lộ ra vẻ cưng chiều, vươn tay xoa đầu tôi rồi nói:

"Anh không biết mình quan trọng với em thế nào đâu, dù anh chỉ bị thương một chút em cũng sẽ vô cùng lo lắng, nhưng cuối cùng anh vẫn không biết ở một nơi xa xôi khác luôn có người quan tâm đến anh."

Sao tôi càng nghe càng không hiểu gì vậy.

Lẽ nào trước đây Tình Địch là một tên cuồng thú cưng giấu nghề?

Luôn lặng lẽ núp đâu đó rình coi bản chóa.

Ê! Anh có thể tùy tiện nhìn mà! Tôi là chó của anh rồi còn gì ~~

"Ẳng ~"

Nhưng anh nói vậy bản chóa vui lắm ~

Dù bày tỏ hơi trễ nhưng bản chóa chấp nhận tấm lòng của anh.

Tiếng kêu của tôi cổ vũ Tình Địch, người ấy lại càng có tinh thần.

"Không biết về sau anh sẽ nhìn nhận em thế nào, có lẽ bây giờ chưa phải là thời cơ tốt nhưng em muốn thử một lần, dù có hậu quả gì cũng sẽ tự mình gánh chịu."

Hả?

Sao lại thương cảm như vậy...

Chỉ cần anh không mơ ước thịt của bản chóa, bản chóa sẽ không làm gì anh ~

Hé hé ~

Nhưng được tỏ tình đúng là thích thật!

Tình Địch vươn hai tay nắm lấy móng vuốt của tôi.

Kích động gom góp dũng khí...

Cuối cùng cũng mở miệng nói một cách tha thiết.

"Anh có thể tỉnh lại vì em không?"

Ơ?

"Em đã biết anh..."

...

Là ai?????? Là chuông điện thoại của ai!!! Bản chóa muốn ăn nó!!!

Tình Địch liếc nhìn điện thoại đang rung bần bật, lại nhìn tôi, cuối cùng là thở dài nhận cuộc gọi.

"Đàn anh."

"Văn Khương, anh muốn nói với em một chuyện quan trọng."

Ồ ~ Tôi không để lộ dấu vết tiến lại gần Tình Địch đảm bảo mình có thể nghe được âm thanh trong điện thoại.

Nhất định phải biết là cái gì đã cắt đứt chuyện tốt của tôi!

Tôi có dự cảm những gì Tình Địch nói là một biến cố trọng đại trong đời chó của mình!

"Cái gì?"

Âm thanh nghiêm túc đối diện khiến bầu không khí bị phá hỏng không còn lại gì.

"Tiểu Hạch Đào có ở cạnh em không? Không thể để cho nó nghe được."

?!!!

Đàn anh, anh có thiên lý nhãn à?

Truyền cho bản chóa được không? Tôi đổi chân chó cho anh!

Còn mấy người nữa, tránh bản chóa làm gì?

Tôi muốn nghe tôi muốn nghe!

Sắc mặt Tình Địch đột nhiên ngưng trọng.

Người ấy quả quyết buông tay đứng dậy đi nơi khác.

Hu hu hu...

Tôi dùng móng vuốt bé nhé lau con mắt đang rơi lệ.

Tình Địch, anh là gã đàn ông phụ lòng.

Làm tròn thành bội tình bạc nghĩa với bản chóa!

Tôi không phải con chó dễ dàng tha thứ đâu!

Tôi quay đầu liếc nhìn bàn ăn.

Sau đó không hề luyến tiếc đuổi theo Tình Địch.

"Bác sĩ phẫu thuật đâu? Em nghe nói bệnh viện Lâm Tuyết Bình có..."

Tình Địch cúi đầu liếc nhìn tôi rập khuôn đi theo rồi nở nụ cười.

Chậc, thật khó coi.

"Tiểu Hạch Đào vẫn đi theo em."

"Vâng, em biết, để em nghĩ cách!... Đàn anh, em muốn hỏi, xác suất phẫu thuật thành công là bao nhiêu?"

Có lẽ bên kia nói ra một con số không tốt.

Tình Địch quay đầu sang chỗ khác, tôi ở dưới chân người ấy nhảy lên nhảy xuống cũng không thấy được gì.

"Là vậy sao...? Không có... ý chí cầu sinh?"

Tình Địch đè trán, giọng bỗng nhiên khàn khàn.

"Em biết rồi, không nói cho anh ấy, em sẽ cố gắng quay về."

Trời ạ nói nhiều như vậy đến cùng xảy ra chuyện gì thế?

Ai, là ai lại khiến Tình Địch của tôi đau lòng?

"Ẳng ẳng!"

Tôi cắn ống quần Tình Địch thế nhưng người ấy lại không nhìn tôi.

Giận! Cái dáng vẻ này chính là nhận hết tủi thân mà!

"Gâu!"

Tình Địch, anh sao vậy?

Tôi dùng cái óc chó của mình thử suy nghĩ.

Bệnh viện, phẫu thuật...

Không phải là người Tình Địch thích sẽ phải phẫu thuật chứ?

Trước đó phải cấp cứu nhiều lần như vậy, đúng là mạo hiểm.

Nên là xác suất thành công rất thấp sao?

Hic, phải làm sao để an ủi Tình Địch đây.

Tình Địch cứ đứng như vậy.

Đương nhiên, người ấy đứng bao lâu tôi xoay quanh bấy lâu.

Là một con chó tôi không thể làm gì khác hơn được, tôi cũng không thể bỏ con sen của mình.

"Gâu!"

Tuy rằng Tình Địch làm hòn vọng phu cũng rất đẹp mắt, nhưng bản chóa mệt rồi.

"Tiểu Hạch Đào."

Tình Địch vớt tôi lên, nghiêm túc nhìn tôi.

"Phải làm thế nào mới khiến người một lòng muốn chết có chút hi vọng muốn sống?"

Chuyện này sao bản chóa biết được...

Tôi ngu ngơ nhìn Tình Địch.

"Cho người ấy rất nhiều tình yêu cũng không thể sao?"

Này, anh đang nói cái gì...

Nói thì nói đi, dùng ánh mắt như này....

Trong đôi mắt ấy chính là tình cảm thiêu đốt, như đang gắng sức thoát khỏi cơn tuyệt vọng.

"Cho dù từng bị tổn thương nhưng anh hãy nhìn thế giới này thêm lần nữa được không? Còn một người yêu anh, nguyện trả giá tất cả vì anh."

Quả là vô cùng cảm động.

Còn có người may mắn như vậy sao?

Dù gặp tuyệt cảnh nhưng vẫn có ánh sáng rạng ngời tới cứu vớt.

Nếu những lời này là Tình Địch nói với tôi.

Nếu có được nhiều yêu thương như vậy....

Tôi cũng không biết nữa...

Vì tôi không thể tưởng tượng nổi chuyện như vậy.

Nhưng sai lầm rồi!

Anh vừa tỏ tình với bản chóa xong, giờ lại lập tức tỏ lòng với người khác.

Quá đáng lắm.

Nhưng tình huống lần này đặc biệt, tôi tha thứ cho anh một lần!

"Mày chỉ biết trưng ra cái vẻ không hiểu gì."

Tình Địch không vui vẻ gì xoa lên lỗ mũi của tôi, sau đó đặt tôi lên bàn.

"Làm chó tốt thế sao hả Tiểu Hạch Đào?"

"Gâu!"

Đương nhiên, có ăn có ngủ, có anh làm con sen nữa!

"Đúng thật, hiện tại cuộc sống của mày rất vui vẻ."

Như tìm được chút an ủi, vẻ mặt của Tình Địch dễ nhìn hơn.

"Gâu gâu gâu ~"

Cũng thành chó rồi, không cần nghĩ nhiều đâu, ái tình hay thù hận là chuyện mà con người mới phải cân nhắc.

"Nhưng mà, tao muốn thấy mày biến thành người... Tiểu Hạch Đào, mày có thể biến thành người được không?"

Cổ tích quá đà rồi đấy người anh em!

Hơn nữa, anh mong chờ gì ở một con chó yêu? Đầu bị cửa kẹp à?

"Gâu."

Tôi chê bai nhìn người ấy.

"Nuôi mày lâu như vậy, như nuôi nàng tiên ốc ấy, đối xử tốt với người ta, sau đó tao sẽ được báo ân nhỉ?"

Tình Địch không giống như đang đùa.

Không được, tôi muốn xem đống sách Tình Địch đọc trước khi ngủ ngay bây giờ!

Anh lớn từng này còn đọc truyện cổ tích, có ổn không?

"Thôi, chờ phẫu thuật xong đi đã."

Tình Địch lầm bầm lầu bầu, lại đứng lên.

Haiz, đồ móng heo.

Anh coi bản chóa là bánh xe dự phòng à?

Tôi là một con chó!

Tôi cong người nhìn về phía thịt cừu, nó vẫn ở đấy chưa từng thay đổi.

Quả nhiên chỉ có thịt mới là thực tế!

Nhưng...

Tiếng nói ác ma của Tình Địch vang lên.

Đĩa trước mặt bị bưng đi.

Đồng thời còn bị giơ cao đến nơi bản chóa không với tới được.

"Tiểu Hạch Đào, muốn ăn thịt phải đồng ý với tao vài chuyện."

Cái gì??

Tình Địch, anh thay đổi!

Anh học chiêu này ở đâu?!

"Không đồng ý thì tao ăn hết."

Tình Địch đè cái nĩa lên thịt.

Ê! Cái này là của bản chóa!

"Tao ăn nè."

Người ấy huơ huơ thịt trước mặt tôi.

Không được! Không được!

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Mau cho bản chóa ăn!

Cùng lắm thì...

Anh thích bản chóa biến thành chó yêu đúng không, bản chóa đồng ý là được chứ gì!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play