" Nương tử!.

"

Tần Mặc Uyên kéo xuống trên người nàng y phục, lộ ra xườn quay xanh tinh xảo, da thịt trắng noãn bởi vì hắn trêu chọc hơi ửng hồng lên, cùng cái yếm thêu hoa mẫu đơn diễm lệ loá mắt.

Tần Mặc Uyên hơi thở càng thêm gấp gáp, nhếch môi lên tiếng kêu nàng, cúi đầu cắn nhẹ lên xườn quay xanh của nàng, hôn xuống thân thể nàng, tháo xuống từng cái y phục trên người nàng, bàn tay mang theo hơi nóng không ngừng di chuyển trên người Giản Ly, làm nàng không chịu khống chế phát ra tiếng rên rỉ, làm nàng không còn lý trí nằm ở dưới thân hắn.

Giản Ly cảm giác được hắn đang nhìn nàng, hắn đang hôn nàng, đang sờ nàng, đôi môi hắn thật mềm thật nóng, không ngừng hôn xuống cơ thể nàng, làm nàng mất khống chế, nàng không còn là chính nàng, trở thành đoá hoa trong lòng bàn tay hắn mong muốn hắn xoa dịu nàng.

" Nương tử!.

nương tử!.

"

" Ưm! dừng!.

dừng lại! không cần như vậy! ư! a! "

" Kêu đi nương tử!.

tiếp tục kêu!.

ta muốn nghe nàng kêu, cầu xin nàng!.

"

Giản Ly vòng tay ôm lấy cổ hắn, thân thể run rẩy thắt chặt lấy hắn, nàng sẽ điên mất, điên mất thôi.

Tần Mặc Uyên cũng muốn điên rồi, nàng không ngừng siết chặt hắn, nơi đó truyền đến một trận sung sướng làm hắn run lên, cả thân thể linh hồn hắn cũng đang cùng nàng vui vẻ, thuộc về ta đi nương tử, một mình ta thôi, chỉ một mình ta.

Giản Ly!.

Giản Ly!.

nương tử của ta.

Hôm sau!.

" Tần Mặc Uyên!! "

Giản Ly đỡ chính mình eo nghiến răng hung ác nhìn nam nhân vẻ mặt thỏa mãn thần thanh khí sảng nằm bên cạnh, đồ đê tiện này vì sau có thể thoải mái như thế!! còn nàng hix đau!.

đau eo đau quá!.

Hôm qua nàng không ngừng cầu xin hắn buông tha nàng, đồ đê tiện này nghe nàng cầu xin càng hăng hái hơn đem làm nàng đến lúc trời gần sáng mới bỏ qua nàng!!!

" Nương tử ~ "

Tần Mặc Uyên sung sướng cười, ôm lấy eo nàng bắt đầu giúp nàng xoa, trên người Giản Ly lúc này chỉ khoát cái áo tùy tiện thắt lại, cổ áo mở rộng ra lộ ra cái cổ trắng noãn tràn đầy dấu hôn, còn có mơ hồ bộ ngực tròn phập phồng của nàng hình ảnh xông thẳng vào mắt hắn.

Tần Mặc Uyên ánh mắt tối lại nặng nề nuốt nước bọt, nhìn Giản Ly ánh mắt bắt đầu thay đổi, bàn tay trên eo cũng không an phận bắt đầu di chuyển.

" Bốp! "

" Đồ đê tiện kia người sờ ở đâu vậy hả! "

Giản Ly đánh bay bàn tay của hắn nhanh chóng lui ra phía sau cảnh giác nhìn hắn.

" Khụ!.

không có!.

không có "

Tần Mặc Uyên lỗ tai phiếm đỏ, ho nhẹ một tiếng quay mặt sang hướng khác.

" Hừ! "

Giản Ly kéo áo khoác lên người, đi tắm rửa.

Tần Mặc Uyên liếm môi tà mị cười, nương tử a!.

Lúc này ở lôi đài!.

" Phi Vũ quốc thắng!!! "

" Chuẩn bị trận cuối cùng Đông Ly quốc và Phi Vũ quốc!!! "

Tần Mặc Uyên như cũ bế Giản Ly tới chỗ hôm qua nàng đặt ghế dài, nàng lười biếng nằm trên ghế tay cầm ly trà ánh mắt nhìn về phía lôi đài.

Giản Diễm nhìn thấy nàng tới liền quay mặt qua nháy mắt với nàng, Giản Ly thấy vậy liền nhìn hắn tươi cười cong cong mi mắt.

" Ta muốn lựa chọn khiêu chiến!! "

Phi Vũ quốc người trên lôi đài lớn giọng nói.

" Không phải chứ, Phi Vũ quốc muốn khiêu chiến ai vậy "

" Tứ quốc thi đấu trận cuối đúng là có quyền khiêu chiến "

" Mấy năm nay cũng không có khiêu chiến, Phi Vũ quốc lần này tính toán làm gì vậy "

" Xem ra lần này có trò hay rồi!.

"

"!!! "

Giản Trì lạnh lùng nhìn lên lôi đài ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh như băng.

" Không biết Phi Vũ quốc muốn khiêu chiến người là ai? "

Trọng tài cười gượng nói, chết tiệt đúng là không biết điều mà, còn dám khiêu khích người của Đông Ly quốc, hoàng đế người ta đang ở đây đó!!

" Ta muốn khiêu chiến Đông Ly quốc công chúa!! "

Người trên lôi đài cắn răng nói, hắn cũng không muốn như thế, chính là Chúc Vũ công chúa sai hắn làm, nếu hắn không làm theo hắn mạng đều không cần muốn a.

" Ngươi? muốn đánh với ta? "

Giản Ly từ trên ghế lười biếng ngồi dậy cười khẽ nói, giọng nói Giản Ly vang lên nhất thời mọi người đều hơi ngây ra.

Mềm mềm ngọt ngọt, trong trẻo như suối, lười biếng tùy tiện, cả người lại mang theo quý khí không ai sánh được, Giản Ly lúc này thật sự quá mê hoặc.

Tần Mặc Uyên nghiến răng trừng mắt nhìn đám người đang ngây ngốc xem Giản Ly, những kẻ này cũng dám nhìn nương tử của hắn, hắn muốn đào xuống ánh mắt của bọn họ!!

Xung quanh người bị hắn trừng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Thần vương ánh mắt giống như muốn xé bọn họ thành trăm mảnh a.

" Đúng!.

đúng vậy "

Trên lôi đài người nhất thời đỏ mặt lấp bấp nói.

" Được thôi "

Giản Ly đứng dậy bước chân ưu nhã đi lên lôi đài nghiên đầu nhìn người trước mặt, tay giơ lên hướng về phía hắn lười nhác nghéo một cái.

" Lên đi "

" Trận đấu bắt đầu!! "

Đông Ly quốc mấy người hoàn toàn chưa phản ứng lại nhà bọn họ nữ nhi ngoan/bảo bối muội muội/công chúa vừa tìm được đã ở trên lôi đài cùng người đánh nhau.

Một đám ánh mắt thù hận nhìn về phía Phi Vũ quốc người, nếu dám làm nữ nhi ngoan/bảo bối muội muội/công chúa của bọn họ bị thương, bọn họ sẽ khiến cho tất cả một người đều phải bò đi về Phi Vũ quốc!!

Tần Mặc Uyên cũng mang một thân tràn đầy hắc khí âm trầm nhìn Phi Vũ quốc người, thế nhưng dám động đến nương tử của hắn!! hắn vất vả chăm sóc nàng từng chút, bọn chúng lại dám đi tìm nàng khiêu chiến, chán sống!!

Trong lúc nhất thời Phi Vũ quốc người cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, rùng mình một cái, ai cứu bọn họ với!!

Giản Ly vẫn còn đang đánh nhau trên lôi đài, nàng vốn có thể một chiêu dễ dàng giải quyết!.

nhưng là nàng nàng đang chán a, liền chơi thêm một chút nữa.

Lục Chúc Vũ cười quỷ dị nhìn Giản Ly đang ở trên lôi đài, đứng dậy uyển chuyển đi về chỗ Tần Mặc Uyên.

" Thần vương gia~ a!.

"

Lục Chúc Vũ vừa đi tới bên cạnh hắn liền giả vờ té ngã nhào vào lòng hắn.

" Cút! "

Tần Mặc Uyên ánh mắt lạnh lẽo giơ chân trực tiếp đá vào bụng Lục Chúc Vũ, nàng ta bị đánh văng ra ngã nhào trên đất la lên một tiếng.

Lục Chúc Vũ ánh mắt không cam lòng đứng dậy, liếc nhìn trong tay bình ngọc nhỏ cổ trùng đã không có trong lòng đắc ý sung sướng, cho dù thế nào qua tối nay nam nhân này sẽ yêu nàng đến chết đi sống lại hahaha.

Giản Ly con tiện nhân ngươi chờ đó, chắc chắn là ả nói xấu nàng với nam nhân này nếu không hắn sao có thể sẽ đối với nàng như vậy!! nàng so với con tiện nhân đó đẹp gấp trăm lần!! ha! chờ ngày mai con tiện nhân Giản Ly nàng sẽ cho ả nếm mùi vị chết dưới tay người mình yêu hahaha.

Giản Ly trên lôi đài đánh bay kẻ trước mặt xoay người trực tiếp đi xuống lôi đài đi về phía Tần Mặc Uyên.

" Nương tử~ "

Tần Mặc Uyên ôm lấy eo nàng ngồi lên ghế để nàng ngồi trên đùi bản thân, bưng ly trà đút cho nàng uống.

Mọi người đỏ mặt không dám nhìn bọn họ, Giản Diễm thì tức bốc khói nhìn chằm chằm Tần Mặc Uyên.

" Đông Ly quốc công chúa thắng!! "

Trọng tài rốt cuộc phản ứng lại mở miệng công bố kết quả.

Giản Ly nằm trên ghế dài đã ngủ rồi, Tần Mặc Uyên ôm nàng trong lòng, trên mặt đều ôn nhu một mảnh.

Lần đấu tiếp theo sau buổi trưa Giản Ly đã không xem được, nàng ngủ a.

Sau khi trận đấu kết thúc Tần Mặc Uyên mang nàng trở về dịch quán, Giản Ly vẫn không có gì tỉnh lại.

Tần Mặc Uyên nhìn ngủ say trên giường Giản Ly trong lòng mềm nhũn, ngồi bên mép giường giơ tay xoa nàng gương mặt, trong mắt không che lấp được tràn đầy quyến luyến.

" Nương tử!.

Tần Mặc Uyên đời này chỉ thích ngươi một người mà thôi "

Hắn nhỏ giọng ôn nhu nói, hôn nhẹ lên trán nàng, cởi giày cùng ngoại bào liền lên giường nằm bên cạnh nàng, kéo nàng ôm vào lòng, đột nhiên hắn cảm thấy sợ, sợ ngày mai tỉnh lại hắn đột nhiên quên mất nàng, đánh mất nàng, hắn sẽ chết, sẽ chết mất.

__ __ _ __ __ _

Ngày hôm sau!!

Giản Ly nhíu mày tỉnh lại, Tần Mặc Uyên đang ngã quỵ trên sàn hai tay ôm chặt lấy đầu thống khổ rên rỉ.

" Tần Mặc Uyên ngươi làm sao vậy!! "

Giản Ly sốt ruột giọng nói đứng dậy từ trên giường chạy đến ngồi xuống bên cạnh hắn, đáp lại nàng chỉ có hắn càng thêm thống khổ bộ dáng ôm lấy chính mình đầu.

Lần đầu tiên Giản Ly có cảm giác sợ hãi, nàng sợ mất đi hắn, không thể, không thể được nàng không cho phép!!

" Tần Mặc Uyên ngươi nhìn xem ta, ngươi làm sao vậy!! "

Giản Ly bắt lấy bàn tay đang ôm chặt đầu chính mình của hắn, ép buộc hắn buông tay ra.

" Tránh ra! "

Tần Mặc Uyên vung tay quăng ra Giản Ly bàn tay, quát lên.

" Ngươi!.

"

Giản Ly không thể tin tưởng nhìn hắn, hắn thế nhưng sẽ đối với nàng như thế!!

Tần Mặc Uyên đứng dậy một tay che lấy gần một bên mặt, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Giản Ly đang ngồi trên mặt đất.

" Ngươi là ai? "

Giản Ly:????

" Ngươi vừa mới hỏi ta là ai?! "

Giản Ly ngẩn ra, giơ tay chỉ vào mũi bản thân nhìn hắn hỏi ngược lại.

Tần Mặc Uyên nhíu mày nhìn nàng, hắn không biết, không biết đầu hắn đau quá hắn đã quên mất thứ gì, chết tiệt!!

" Tần Mặc Uyên ngươi rốt cuộc bị cái gì vậy? "

Giản Ly nhìn chằm chằm nam nhân đang đứng trước mặt bản thân, vừa quen thuộc vừa xa lạ, hắn không nhận ra nàng, cũng không còn dùng ánh mắt tràn ngập hắn tình yêu nhìn nàng, mà chính là ánh mắt lạnh nhạt như không quen biết, Giản Ly nghĩ đến trong lòng chua xót, trái tim đau nhói, chính nàng cũng không hay biết.

Tần Mặc Uyên không trả lời nàng, bước chân đi đến gần nàng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, giơ tay nâng cằm nàng cúi đầu hôn đi xuống.

" Ưm! "

Giản Ly kinh ngạc muốn đẩy hắn ra, Tần Mặc Uyên nhanh chóng bắt lấy cánh tay của nàng ghì chặt lại, nụ hôn từ bình tĩnh trở nên điên cuồng, không ngừng đòi lấy nàng, không ngừng dày vò nàng đôi môi giống như muốn một ngụm nuốt nàng vào trong bụng.

Giản Ly cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra, nàng không quen biết người này hắn không còn là nàng Tần Mặc Uyên!!

Nam nhân càng lúc càng mãnh liệt hôn lấy, Giản Ly nước bọt trong miệng không kịp nuốt xuống từ khóe miệng nàng rỉ ra ngoài.

Đến khi Tần Mặc Uyên buông nàng ra, nàng thân thể đã sớm mềm nhũn không còn sức lực trực tiếp rơi vào trong lòng hắn.

Hắn không biết chính mình vì sao làm như thế, chỉ biết theo bản hắn muốn làm như thế, chỉ có như thế mới xoa dịu hắn trong lòng đang dâng lên cuồn cuộn bất an, hắn chỉ biết bản thân không thể thương tổn nàng, nếu không hắn sẽ hối hận cả đời, nhưng vì sao lại hối hận, hắn không rõ, thật sự không rõ.

Tần Mặc Uyên nâng mặt nàng lên đối diện với hắn, nữ nhân hai má đỏ bừng, khoé môi còn dính lại trong suốt nước bọt, ánh mắt mê ly ngập nước, thật muốn cắn một cái.

Nam nhân nhấp môi tà ác cười, bế nàng bước đến bàn trang điểm, để cho Giản Ly đứng trước bàn trang điểm hai tay nàng chống đỡ trên bàn, hắn đứng phía sau nàng, một tay ôm lấy eo nàng, bàn tay kia nâng cầm nàng lên làm nàng nhìn thẳng vào trong gương, ghé xát vào lỗ tai Giản Ly **** *** nàng vành tai cắn nhẹ một cái, cảm giác được người trong lòng thân thể không ngừng run rẩy liền cong môi tà mị cười, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng, âm thanh cười khẽ nói.

" Nhìn xem ngươi dâm đãng bộ dáng, chỉ hôn một cái liền biến thành như thế, hử "

" Ngô! "

Giản Ly yếu ớt lắc lắc đầu nàng không muốn nhìn, không muốn đâu, bộ dáng kia không phải nàng muốn như thế mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play