Trong một đêm tin tức Thần vương phi Tích Nguyệt quốc là công chúa cao quý nhất của Đông Ly bay đầy trời, gần như bao phủ cả Tích Nguyệt quốc, khắp nơi ồ lên, cả tin tức Tần Mặc Uyên không còn là ngốc tử cũng đã dần dần truyền ra, tất cả mọi người cảm thấy Thần vương đã sắp trở thành thái tử của Tích Nguyệt quốc rồi, cưới được công chúa của Đông Ly lại là con của phi tử hoàng đế yêu nhất, hắn không thành thái tử chẳng lẽ còn tới lượt Nhàn vương? nói ra có quỷ mới tin.

" Rầm! "

" Tần Mặc Uyên! ngươi khốn kiếp dám lẻn vào phòng muội muội của ta!! "

Giản Diễm đi vào phòng Giản Ly nhìn thấy Tần Mặc Uyên trên giường liền chửi ầm lên, cùng Tần Mặc Uyên đánh nhau.

" Đủ rồi Tần Mặc Uyên ngươi dám đánh ca ca của ta ngươi tin ta hưu ngươi không! "

Giản Ly đen mặt nhìn hai người đang không ngừng đánh nhau giơ tay xoa xoa cái trán quát lên, chết tiệt không chịu yên tĩnh mà.

Tần Mặc Uyên nghe Giản Ly lời nói liền nhanh chóng tách ra chạy về bên cạnh nàng, cực kỳ ủy khuất nhìn nàng.

" Nương tử ta không có đánh, là đại cựu tử đánh ta nàng xem ta cánh tay đều bầm tím rồi "

Giản Diễm gân xanh trên trán nhảy lên, đồ đê tiện này thế nhưng dám tính kế hắn!! đánh hắn đau nhứt cả người, lại để hắn đánh chỗ dễ nhìn thấy đi cáo trạng với muội muội hắn!! đồ đê tiện, kỹ nữ, vô liêm sỉ!!

" Ngươi đừng có giả bộ, tưởng ta không nhìn thấy ngươi đánh ca ca ta à "

Giản Ly hừ lạnh đẩy Tần Mặc Uyên ra, Giản Diễm cảm động rưng rưng nhìn Giản Ly, hu hu đúng là muội muội bảo bối của hắn mà.

" Nương tử không tin tưởng tướng công của nàng sao " Tần Mặc Uyên đau lòng nói.

" Uy, tránh xa muội muội muội ta ra "

Cảm động xong rồi, mắt thấy Tần Mặc Uyên sắp ôm lấy Giản Ly, Giản Diễm liền xông tới chắn trước mặt Giản Ly.

" Các ngươi ồn ào cái gì, nữ nhi bảo bối của ta phiền không thấy sao, đều cút đi cho ta "

Giản Trì từ bên ngoài đi vào lên tiếng nói, sao đó kéo Giản Ly đi mất.

Tần Mặc Uyên cùng Giản Diễm ngây ngốc nhìn nhau sao đó.

" Hừ! "

" Đồ đê tiện thế nhưng lẻn vào phòng muội muội của ta "

" Đại cựu tử ta là tướng công của nàng ngủ cùng nàng là bình thường "

Hai đại nam nhân ánh mắt soẹt soẹt tia sét nhìn nhau.

" Hai người làm gì vậy mau cút ra đây "

Giản Ly quay trở lại ló đầu vào nhìn bọn họ nói.

" Được nha muội muội "

" Ách! "

Giản Diễm hung hăng dẫm vào chân Tần Mặc Uyên sao đó nhanh chóng đi ra ngoài theo Giản Ly.

Tần Mặc Uyên hít một một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn bóng lưng Giản Diễm cùng Giản Ly đi xa, bước chân nhanh chóng đuổi theo.

__ __ _ __ __ _

" Áa!!!! "

" Con tiện nhân đó sau có thể là công chúa của Đông Ly chứ!!! "

Lục Chúc Vũ tỉnh lại nghe được tin tức Giản Ly chính là Đông Ly quốc công chúa liền điên cuồng nghiến răng đập phá đồ vật trong phòng.

" Hahaha Chúc Vũ công chúa có giết Mộc Ly không, à hiện tại là Giản Ly rồi!.

công chúa có muốn đoạt lấy Thần vương không? "

Một giọng nam khàn khàn vang lên trong phòng.

" Kẻ nào cút ra đây cho bản công chúa!! "

Lục Chúc Vũ nhìn xung quanh không thấy bóng dáng của người nào liền quát lên.

" Công chúa không cần biết ta là ai!.

chỉ cần biết ta có thể giúp công chúa giết chết Giản Ly có được Thần vương "

Nam nhân khàn khàn giọng nói một lần nữa vang lên.

Lục Chúc Vũ trong mắt lóe lên tính toán, nàng muốn giết con tiện nhân kia!! làm người nam nhân kia trở thành của nàng!!

" Được ta đồng ý hợp tác với ngươi! "

" Công chúa đúng là người thông minh, thứ này chính là tình cổ, chỉ cần công chúa hạ lên người Thần vương hắn sẽ quên đi người hắn yêu nhất!! sao đó khăn khăn một mực với công chúa, lúc đó tự nhiên công chúa kêu hắn giết Giản Ly là vẹn cả đôi đường!! "

Giọng nam khàn khàn mang theo đắc ý vang lên, nói xong một cái bình ngọc nhỏ rơi vào trong tay Lục Chúc Vũ sau đó nam nhân biến mất.

Lục Chúc Vũ lên tiếng vài lần không có ai đáp lại, siết chặt chặt bình ngọc trong tay, trong mắt tràn ngập điên cuồng, nghe nói Thần vương không còn là kẻ ngốc nữa khả năng hắn trở thành thái tử là cực cao, chỉ cần nàng trở thành nữ nhân của hắn sau này nàng sẽ là hoàng hậu của Tích Nguyệt quốc!! còn con tiện nhân kia nàng sẽ làm con tiện nhân đó bị chính người mình yêu giết chết hahaha.

__ __ _ __ __ _

Giản Ly cũng mọi người ăn cơm xong liền nằm lì một chỗ, mẫu thân cũng nằm bên cạnh nàng.

" Ngươi là đồ đê tiện!.

"

" Ngươi dám cướp nữ nhi của ta! "

" Ta là tướng công của nàng ấy!.

"

" Ai nói? ta không đồng ý!! "

" Ta!!.

"

Ba cái nam nhân từ lúc ăn cơm trên bàn đã đấu với nhau, ăn xong càng đấu càng hung, chỉ kém một bước xông vào đánh nhau.

" Đủ rồi!! không thấy ồn ào hay sao? tiểu Ly còn đang muốn nghỉ ngơi!! các ngươi cút khỏi đây mà gây nhau!! "

" Hắc hắc nương tử!.

đừng tức giận đừng tức giận "

Giản Trì nhanh chóng chạy về bên cạnh nương tử nhà mình tươi cười lấy lòng, rót trà đưa tới cho nàng.

" Mẫu thân đều là đồ đê tiện này gây sự với chúng ta, còn muốn cướp muội muội bảo bối đi, người xem mau chóng đuổi hắn đi a "

Giản Diễm chạy đến phía sau lưng Cung Ý Lan bóp vai cho nàng, mở miệng liền bôi đen Tần Mặc Uyên.

" Nhạc mẫu ta không có a "

Tần Mặc Uyên bộ dáng ủy khuất đơn thuần nhìn về phía Giản Ly và Cung Ý Lan.

Cung Ý Lan cảm thấy trái tim sấp bị manh hoá rồi, tình thương mẫu tử liền lập tức lan tràn.

" Được được được, mau lại bên cạnh tiểu Ly a không cần để ý bọn họ "

Tần Mặc Uyên đắc ý tiến lại ngồi xuống ghế bên cạnh Giản Ly, bắt đầu lột nho cho nàng.

Giản Ly đang nhắm mắt cảm giác được hắn liền mở một con mắt ra nhìn hắn một cái liền tiếp tục nhắm mắt lại.

Giản Trì cùng Giản Diễm tức điên rồi, đúng là đồ đê tiện kỹ nữ mà dám trang đáng thương đến lừa gạt nương tử/mẫu thân của hắn!!! hai người trong lòng hận đến cắn tay áo trên mặt miệng cưỡng cứng mặt tươi cười.

" Hoàng thượng Mộc gia người tới nói là muốn tìm công chúa điện hạ "

Một thị vệ từ bên ngoài tiến vào cung kính hành lễ nói.

" Bảo bọn họ cút! "

Giản Trì tức giận nói, hắn còn không tính sổ bọn chúng đối sử hà khắc với nữ nhi của hắn, còn có Mộc Linh gì đó từng đẩy con hắn xuống hồ hại nữ nhi của hắn suýt chút nữa liền không có, hắn còn không tìm bọn chúng tính nợ hiện tại mò tới cửa muốn kiếm lợi à!!

" Phụ thân!.

để bọn họ vào đi, ta muốn xem bọn họ muốn làm trò gì "

Giản Ly lười biếng ngồi dậy dựa vào Tần Mặc Uyên bên cạnh, mở miệng nói.

" Được!.

được! được phụ thân cho bọn chúng vào "

Giản Trì tươi cười hắc hắc nhìn Giản Ly sao quay mặt qua nhìn thị vệ.

" Không nghe công chúa nói gì sau còn không chạy nhanh kêu bọn chúng lăn vào! "

" Vâng thưa hoàng thượng "

Thị vệ cung kính khom lưng trả lời nhanh chóng chạy ra ngoài, hoàng thượng lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa!! từ nay công chúa mới lớn nhất, hoàng thượng sủng công chúa, hoàng hậu sủng công chúa, thái tử điện hạ càng sủng công chúa, công chúa là lớn nhất!!

Rất nhanh Mộc gia người đi vào.

" Ly nhi a, ta rất nhớ con "

Mộc Thành Tiêu đi vào liền hướng tới chỗ Giản Ly muốn bắt lấy bàn tay của nàng.

Tần Mặc Uyên bắt lấy cánh tay hắn quăn ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Mộc Thành Tiêu bị ánh mắt của Tần Mặc Uyên nhìn đến tay run lên.

" Có chuyện gì liền nói kêu buồn nôn như thế làm gì "

Giản Ly cười như không cười nhìn Mộc Thành Tiêu, giả phụ thân này lúc trước một mắt cũng không thèm nhìn nàng, mỗi lần nhìn nàng liền giống như đang nhìn thứ gì dơ bẩn giống nhau, lúc nàng bị người đánh hắn cũng không thèm ngăn cản thậm chí còn ngầm đồng ý, hiện tại nàng trở thành công chúa liền kêu buồn nôn như thế?

" Muội muội sao có thể nói chuyện với phụ thân như thế dù sao phụ thân cũng từng là phụ thân của muội muội mà "

Mộc Linh yếu đuối nhìn Giản Ly nói, khoé mắt liếc nhìn Giản Diễm âm thầm đỏ mặt, đây là Đông Ly quốc thái tử sao thật soái người như vậy mới xứng với nàng a.

Giản Diễm nhìn thấy ánh mắt của Mộc Linh trong lòng một trận ghê tởm buồn nôn, từ đâu ra tới một đống rác chướng mắt buồn nôn hắn!!

Giản Trì sắc mặt âm trầm nhìn bọn họ, đều là chút thứ gì ghê tởm, may mắn không dạy hư bảo bối nữ nhi của hắn.

Cung Ý Lan nhíu mày cười lạnh, đây là muốn bắt quàng làm họ?

" Ta nhớ rõ mẫu thân chỉ sinh một nữ nhi chính là muội muội của ta Giản Ly, ngươi là thứ gì từ đâu đi ra lại tự nhận là tỷ tỷ của bảo bối muội muội của bản thái tử vậy, đúng là quá coi trọng bản thân đi, chỉ là đống rác cũng dám muốn bám vào chân muội muội của bản thái tử! "

Giản Diễm nhếch môi cười, lời nói đều mang theo gai muốn đâm chết người khác.

" Đúng vậy, ta đây chỉ sinh ra một nữ nhi một nhi tử, ngươi là chút thứ gì dám xưng tỷ tỷ với nữ nhi của ta!! "

Cung Ý Lan cười lạnh nhìn Mộc Linh, ánh mắt lạnh nhạt như nhìn một cái xác chết giống nhau.

" Ta! ta! "

Mộc Linh bị bọn họ dọa sợ hãi lui lại một bước lắp bắp lên tiếng.

Mộc Thành Tiêu thấy không ổn nhanh chóng giải vây.

" Ly nhi, Linh nhi dù sao cũng từng là tỷ tỷ của con con bỏ qua cho Linh nhi một lần được không? "

Mộc Thành Tiêu cầu xin nói, nhưng là ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Giản Ly, trước đây mỗi lần ông ta nhìn nàng như vậy nàng đều sợ tới mức không dám nói lời nào, chính là ông ta không biết Giản Ly sớm không phải là cái kia mảnh linh hồn Giản Ly.

" Tỷ tỷ nào? ta có tỷ tỷ sao? ta nhớ rõ trước đây lúc ta còn ở Mộc gia Mộc gia chủ chính miệng nói ta chỉ là một con tiện tỳ, không phải Mộc gia người, hiện tại ta tìm được chính mình phụ mẫu vậy ta từ đâu ra tỷ tỷ nha "

Giản Ly ngọt ngào cong môi tươi cười, ánh mắt lấp lánh như chứa đựng bầu trời hàng ngàn ánh sao.

" Ta!.

"

Mộc Thành Tiêu trên trán đổ mồ hôi, lúc đó hắn mở miệng nói như vậy, tiện nha đầu này thế nhưng còn nhớ, còn dám nói ra!

" Ha!.

không sao ta là người rất rộng lượng xem chuyện cũ, Mộc gia chủ hôm nay tới đây là muốn làm gì? "

Giản Ly như cũ lười biếng tươi cười nhìn Mộc Thành Tiêu và Mộc Linh.

Mộc Linh lúc này còn đang liếc mắt đưa tình nhìn Giản Diễm, ý định muốn câu dẫn hắn, Giản Ly nhìn một màn ý cười càng nồng đậm, ha! muốn làm tẩu tẩu của nàng cơ đấy cũng không xem lại bản thân, là nước rửa chân mà muốn sánh với nước giếng!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play