Vào giờ học
Tang Truân nằm trên bàn uể oải, mặc dù lúc sáng cô vẫn rất vui vẻ vì ngủ sớm nhưng không hiểu vì sao lên đến trường thì tâm trạng ban nãy biến đâu mất.
Lục Nhuệ nhìn Tang Truân mệt mỏi như vậy thì sợ cô có việc gì buồn lòng
" Cậu làm sao à?"
" Không sao hết "
Nhìn thấy Tang Truân nói không sao nhưng vẻ mặt của cô đều hiện rõ lên tất cả, Lục Nhuệ vô cùng buồn phiền liền nghĩ ra ý tưởng hẹn Tang Truân cùng bạn bè ở hộp đêm ( quán bar) chơi
" Có muốn tối nay cùng tớ đến hộp đêm chơi không?"
" Được "
Nói như vậy tâm trạng của Tang Truân ổn hơn một chút dù gì cũng không phải gặp mặt bố.
Càng gặp mặt ông nhiều chỉ khiến Tang Truân hận ông thêm
Trống vào tiết đã vang lên, trong tiết dạy Bách Hứa Phong nhiều lần muốn bắt chuyện với Tang Truân một chút nhưng đều bị cô phớt lờ không thèm nhìn anh lấy một cái
Bách Hứa Phong không hiểu vì sao Tang Truân lại như vậy, rõ ràng ban sáng vẫn còn nói chuyện với anh kia mà.
Anh làm cô giận cái gì rồi à? đến giờ giải lao vừa dọn dẹp đồ dùng xong anh tính đi đến bắt chuyện với Tang Truân thì đã không thấy cô đâu
" Lạ thế, thường ngày tiểu Lục và Tang Truân đâu có hay ra ngoài?"
Nói rồi Bách Hứa Phong liền trở về nhà để nghỉ ngơi, hôm nay anh chỉ có hai tiết dạy.
Hết giờ giải lao Tang Truân quay lại bàn học với vẻ mặt có phần tươi tắn hơn một chút, lại tiếp tục học tập hết giờ thì đi về
Hôm nay Tang Truân không cùng Lục Nhuệ đi xe bus về mà đi bộ, tận hưởng những làn khó mát cuối thu có phần se se lạnh, Tang Truân ma sát hay bàn tay lại với nhau cho ấm rồi tiếp tục đi về nhà.
Vẫn như ngày bình thường vừa về đến nhà không nói không rằng cô chạy một mạch lên phòng đóng cửa lại
Thay một bộ quần áo mặc ở nhà, ngồi trên bàn đọc sách.
Tang Truân không có thói quen ăn bữa trưa hay bữa sáng, cả ngày cô chỉ ăn có một bữa nhưng lại vô cùng ít thói quen này duy trì từ khi mẹ Tang Truân mất, không ai chăm sóc chu đáo như mẹ nên cô dần dần không thích việc ăn uống
Đọc sách đến chiều, cảm thấy đã gần đến giờ hẹn với Lục Nhuệ.
Tang Truân nhanh nhanh chóng chóng thay một bộ độ, cô mặc một chiếc áo hai dây lửng làm lộ ra vòng eo thon không tí mỡ thừa và làn da trắng như tuyết do bẩm sinh từ mẹ của cô kết hợp với chiếc quần jean ngắn lại càng làm tôn lên chiều cao của Tang Truân
Tang Truân khoác chiếc áo mỏng đâubên ngoài rồi bước xuống lầu, đang mang giày thì từ đằng sau giọng nói của Dương Viễn vang lên
" Chị tính đi đâu?"
Tang Truân không hề quan tâm đến lời nói của Dương Viễn vẫn tiếp tục mang giày vào
" Này, chị có nghe em nói không hả?"
" Chị đi đâu không liên quan đến em, đừng xía vào chuyện của người khác "
Tang Truân nói rồi trực tiếp đi ra ngoài không hề ngoảnh mặt lại, mặc dù khôn nhìn nhưng cô vẫn có thể hình dung ra được vẻ mặt tức tối vì bị phớt lờ của Dương Viễn
Tang Truân tùy tiện bắt một chiếc taxi đang đỗ ở ven đường, ngồi vào xe.
Tang Truân vừa ngồi vào thì tài xế nhìn cô không chớp mắt nhưng Tang Truân không để tâm, quả là thiên kim tiểu thư của Tang gia vô cùng xinh đẹp
" Đến hộp đêm Mạc Thành "
Nghe theo lời của Tang Truân, tài xế chạy đến ngay hộp đêm Mạc Thành.
Bước xuống xe Tang Truân lấy tiền từ trong túi ra đưa cho bác tài, đến lúc cô quay lưng đi rồi thì ánh mắt người tài xế vẫn không rời khỏi người cô.
Bước chân vào trong hộp đêm, những người phục vụ đều bất ngờ vì Tang Truân đến.
Nghe thông tin thì đại tiểu thư nhà họ Tang không thích đến những nơi như thế này, xuống ngày chỉ biết giam mình trong phòng để đọc sách
" Tiểu thư, rất hoan nghênh cô đến không biết tiểu thư đã đặt phòng chưa ạ "
Vừa tính trả lời người phục vụ thì từ xa đã thấy Lục Nhuệ mặc một chiếc áo có hở eo cùng chiếc quần lửng giống cô đan mặc mặc kèm theo chiếc áo khoác len đi xuống, tiến tới chỗ Tang Truân.
Thấy Lục Nhuệ bước tới người phục vụ liền nhanh miệng nói
" Cô Lục, cô Tang đây đi cùng với cô?"
" Đúng "
Không để người phục vụ nói thêm gì, Lục Nhuệ liền kéo tay Tang Truân đi lên phòng, mở cửa ra thì đã thấy một vài người bạn thân thiết của hai người ngồi ở đó, một trong những người ngồi trong đó thấy Tang Truân đi vào thì liền nói
" Chào cậu Tang Truân, rất lâu không gặp "
Tang Truân và Lục Nhuệ bước đến ngồi xuống ghế, chiếc ghế ở hộp đêm này rất mềm vô cùng thoải mái
" Rất lâu không gặp cậu , Miễn Lâm "
Mọi người nói chuyện với nhau, kể về một số chuyện trong cuộc sống hiện tại và ôn về kỉ niệm năm cấp 2.
Mọi người vẫn luôn hỏi về cuộc sống của Tang Truân những năm gần đây nhưng quả thật ngoài việc đọc sách thì cuộc sống cô cũng chẳng mấy thú vị để mà có chuyện kể