Tang Truân đồng ý và bảo Bách Hứa Phong đợi mình thay đồ.
Cô mặc một bộ đồ đơn giản rồi đi xuống, vừa ra khỏi khu trọ cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng hình của anh
Một cánh tay vẫy vẫy gọi cô đến, Tang Truân nhận ra liền đi tới rồi cùng anh lên xe đi đến rạp chiếu phim.
Ngồi trong xe, Tang Truân ngồi ở ghế phụ chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm tình vì vậy mà cũng có chút thoải mái
Bách Hứa Phong thấy cô thoải mái như vậy thì bắt đầu mở miệng hỏi thăm
" Anh nghe Trương Túc nói hôm nay em không được tập trung lắm.
Có chuyện gì sao?"
" Không có gì đâu, anh đừng lo"
Bách Hứa Phong nhìn sang Tang Truân, ánh mắt cô vô định nhìn ra ngoài hồ nước mênh mông.
Trong lòng có lẽ rất nhiều suy tư, dáng vẻ trưởng thành này của cô lại khiến Bách Hứa Phong cảm thấy mấy năm qua có lẽ cô đã trải qua không ít chuyện
" Bạn học Tang Tang, không phải đã nói sẽ không giấu anh chuyện gì hay sao?"
Tang Truân trầm mặt, không nghĩ rằng anh vẫn còn nhớ lời nói năm đó.
Cô cười nhạt rồi nhìn qua Bách Hứa Phong
" Ừm, có lẽ đã từng hứa như vậy..
"
" Em có thể kể anh nghe, anh nhất định sẽ nghe em mà "
Tang Truân ngồi ngay ngắn lại, hướng ánh mắt về phía trước.
" Em kể anh nghe một chuyện, người bạn em xem là kho báu vừa nói rằng thích em "
Bách Hứa Phong nghe thấy thì không lạ lẫm, anh biết người đó là ai.
Từ lúc quen biết với Lý Tư Trác ít nhiều anh vẫn cảm thấy được cậu bạn này thích Tang Truân, thể hiện vô cùng rõ ràng chỉ là bạn học Tang Tang ngốc này ngây thơ chỉ nghĩ rằng bạn bè thân thiết đều như vậy mà thôi
Suốt quãng đường đi đến rạp chiếu phim, Tang Truân như đem hết nỗi lòng của mình ra ngoài.
Kể cho anh nghe mọi thứ như cảm giác một mình, cô đơn rồi lại sợ đánh mất đi tình bạn giữa cô và Lý Tư Trác, cô xem như anh là một người bạn có thể đồng cảm với cô,
" Bạn học Tang Tang, vất vả rồi "
Hai người cuối cùng cũng đến đũa rạp chiếu, Tang Truân mua bắp và nước rồi hai người cùng vào rạp chiếu.
Vì đã tâm sự nên bây giờ tâm trạng cô nhiều phần tốt lên, chăm chú nhìn lên màn hình, bộ phim Bách Hứa Phong chọn rất hay lại mang đậm chất tình yêu học đường vô cùng cảm động
Tang Truân ngước mặt qua nhìn Bách Hứa Phong thì thấy anh nhìn chằm chằm vào mình.
Có lẽ đã không rời mắt khỏi cô rất lâu rồi, thỉnh thoảng anh cũng chỉ ngước mặt lên màn hình một chút nhưng Tang Truân không nhận ra là vì cô mãi chú tâm vào bộ phim quá
" Anh..
anh nhìn em làm gì?"
" Lâu lắm không được nhìn em kĩ như thế này, muốn ngắm một chút "
Mặc kệ Bách Hứa Phong ngồi nhìn, Tang Truân lại ngước mặt lên màn hình để xem phim nhưng cảm thấy có chút không thoải mái.
Đến khi phim kết thúc, mọi người đều ra về chỉ còn cô và anh
Bách Hứa Phong kéo Tang Truân lại
" Em đứng ở kia, anh chụp cho em "
Tang Truân vui vẻ đứng lại gần màn hình để cho Bách Hứa Phong tùy tiện chụp ảnh, cô tạo nhiều dáng.
Cũng rất lâu rồi cô chưa chụp ảnh,
Bách Hứa Phong và Tang Truân ra khỏi rạp chiếu phim, thời tiết ở Hà Thành bây giờ là mùa hè.
Ở nơi này khí hậu có chút khác với Mạc Thành nên dù là đông hay hè thì vẫn lạnh như nhau, vậy mà ra ngoài cô lại không mặc thêm áo ấm nên cơ thể lạnh run
Anh thấy cô lạnh thì liền cởi áo ấm của mình mặc cho cô
" Thôi, em mặc rồi anh lấy gì mà mặc đây? "
" Mặc vào đi, anh có cách để không lạnh "
Thắc mắc không biết cách không lạnh của Bách Hứa Phong ở đây là gì, vừa mặc áo vào xong.
Anh không báo trước mà nắm lấy bàn tay Tang Truân, cô bất ngờ nhưng lại không có phản ứng muốn rút tay ra để mặc cho anh nắm
Hai người cứ thế nắm tay nhau đi như một cặp tình nhân thật sự, anh dắt cô đi lên lầu để ăn vì sợ xem phim lâu cô cũng đã đói.
Đi trong quán lẩu, mọi ánh mắt của mọi người đều hướng về Tang Truân và Bách Hứa Phong đang nắm tay nhau đi trên đường, quả là một cặp xứng đôi vừa lứa
Bách Hứa Phong ngồi vào một chỗ rồi mới thả tay Tang Truân ra để cô ngồi đối diện mình, hai người gọi thức ăn ra vừa ăn vừa nói chuyện.
Xuyên suốt câu chuyện đều xoay quanh về cuộc sống khi không có đối phương bên cạnh, Bách Hứa Phong tâm sự lúc khởi nghiệp có chút khó khăn nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Diệp Tố Kỳ và Trương Túc nên mọi chuyện rất thuận lợi
" Em ăn uống nhiều vào một chút, nhìn lướt ngang thì cũng đã thấy em lại sụt cân rồi "
" Em vẫn bình thường mà, 1m67 nặng 38kg "
" Bình thường chỗ nào vậy? Không có anh bên cạnh em liền tuyệt thực sao?"
Nghe lời trách mắng của Bách Hứa Phong, cô cứ tưởng như anh là bố cô vậy.
Nhưng quả thật quảng thời gian không có anh cô chả ăn uống là mấy, cũng một phần do giờ giấc học tập và làm việc gần nhau nên trong ngày Tang Truân chỉ ăn đũa bữa tối
" Không có "
Thức ăn được mang lên, Bách Hứa Phong liên tục gấp thức ăn vào trong chén của cô.
Tang Truân chưa kịp ăn xong thì anh đã gấp thêm bỏ vào
" Anh à, em không phải lợn "
" Nhưng anh không chấp nhận em ăn uống như vậy, từ mau mỗi buổi đều nán lại sang nhà anh ăn cơm đi."
" Lại phiền đến anh nữa, em ăn ngoài là được rồi "
" Anh nấu cho em "