Ngủ lại nhà Danh Hoài?!
Đây là cái đề nghị thần tiên gì vậy trời.

Ngọc Cảnh Anh từng ngủ trưa tại nhà Danh Hoài nhiều lần rồi nhưng nếu ngủ lại qua đêm thì lại khác.

Hơn nữa còn là danh phận người yêu của nhau nữa.

Nghe mới kích thích làm sao?
“Ở lại…? Sao có thể??…! Ở…”
Ngọc Cảnh ânh bối rối đến mức lắp bắp không nói nên câu.

Hai mắt đảo láo liêng liên tục, chứng tỏ chủ nhân của nó đang hạnh phúc cực kì.

Danh Hoài hai tay nắm chặt tay người yêu mình, vuốt ve.
“Trời cũng tối rồi.

Lại không có tài xế.

Tối nay anh ở đây đi.”
“Được ….

Được… không?”
“Tất nhiên là được.”

Thật ra để Ngọc Cảnh Anh đi về cũng được nhưng trong lòng Danh Hoài đêm nay liên tục không yên, nếu để anh trong tầm mắt mình thì cậu sẽ đỡ lo lắng hơn.
Hơn nữa, xuất phát từ tư tâm, Danh Hoài thật ra cũng muốn có khoảng thời gian riêng tư với anh.
Mặt của Ngọc Cảnh Anh đã đỏ lựng như trái cà chua.

Vết đỏ lan sang cả cổ khiến anh trông cực kì dễ thương.
Ngọc Cảnh Anh không chút đắn đo lưỡng lự, anh đan tay mình vào tay Danh Hoài, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Cả hai quay lưng lại đi theo con đường cũ về nhà Danh Hoài.
Hôm nay Danh Hoài nói nhiều hơn bình thường thu hút sự chú ý của anh cho nên Ngọc Cảnh Anh vô tư lự không biết trong một góc tối mình vừa đi qua có người bị trói gô lại, miệng nhét mảnh vải đang ê a cầu xin.
Người đó không ai khác chính là kẻ suýt nữa ra tay hại anh, Danh Công.
Danh Công có nằm mơ cũng không nghĩ rằng mình chưa làm được gì đã bị người khác túm lấy, trói gô như một con gà sắp lên thớt.
“Ta… ta…”
“Ông im miệng đi.

Mặc dù ông là cha của học bá nhưng tôi thấy ông không hơn không kém một kẻ bỉ ổi lưu manh.

Hèn chi học bá ghét ông như vậy.

Dám có ý đồ xấu với A Anh.”
Lâm Bối Bối có sự bảo kê của Tiêu Oánh thì không sợ cái gì cả lập tức giương nanh múa vuốt đe doạ người ta.

Lúc nãy thấy Danh Hoài để Tiêu Oánh và cậu đi đối phó Danh Công thì cậu có hơi khó hiểu và bất mãn.
Nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu đại tiểu thư chỉ một đòn là khiến đối phương gục ngay lập tức, cậu liền hiểu ra.

Đây cũng chỉ là dùng dao mổ trâu đi giết gà mà thôi.

Đại tiểu thư nhà hào môn bây giờ không học thêu thùa nữ công gia chánh nữa mà chuyển sang học võ hết rồi sao?
“Hiện tại chúng tôi sẽ không xử ông.

Nhưng trong đêm nay ông hãy khai tất cả những gì mình biết.

Nếu không…”
Lúc này người Tiêu Oanh gọi cũng đã đến.

Danh Công sợ mất mật nhưng không có lối thoát, chỉ có thể bất lực bị đưa đi nơi nào cũng không biết.
Không gian nhanh chóng rơi vào trầm tư.

Lâm Bối Bối cảm thấy ngại ngùng khi đối diện với Tiêu Oánh, lúc này lại càng ngại ngùng bội phận.

Không có lý do nào khác, chủ yếu cậu cảm thấy so với cô mình quá mềm yếu mà thôi.

Hôm nay cái khoảng cách đó lại còn xa nữa.

“Sao thế? Trời cũng khuya rồi.

Tài xế của cậu sắp tới chưa?”
Tài xế nhà Tiêu Oánh vẫn còn đợi ở ngoài nhưng cô chưa vội đi.

Lâm Bối Bối còn chưa đi nữa kìa.

Lâm Bối Bối gãi gãi cái đầu xù của mình, bẽn lẽn hỏi người đối diện.
“Tiêu Oánh, cậu… cậu có xem thường tôi không?”
Lâm Bối Bối không lựa lời, trực tiếp hỏi thẳng.

Cậu không học giỏi như Danh Hoài, cũng không mạnh mẽ bằng Tiêu Oánh, chỉ có gia đình làm chỗ dựa mà thôi.

Nhưng cũng giống như bạn mình, cậu không muốn tô điểm bản thân bằng tài sản của cha mẹ.
Tiêu Oánh cười nhẹ, đưa tay xoa rối tung đầu tóc của người trước mặt.
“Mỗi người đều có ưu điểm riêng.

Đừng lấy mình so sánh với ai cả.

Cậu là phiên bản Lâm Bối Bối tốt nhất trên đời rồi.”
Hai má Bối bảo bảo ửng đỏ, được người khác động viên quả nhiên thực thích.

Đúng vậy, cậu không cần phải rụt rè cảm thấy thua kém a.

Trước giờ những gì cậu đạt được đều do bản thân cậu nỗ lực mà.
Tài xế nhà họ Lâm đã đến.

Lâm Bối Bối liền hớn ha hớn hở chào tạm biệt Tiêu Oánh, sau đó bừng bừng sức sống leo lên xe, trong lòng tự nhủ tối nay phải học bài đến khuya mới được.
Tiêu Oánh nhìn người con trai hơi gầy gò trước mắt chạy nhảy như con chuột hamster, bất tri bất giác mỉm cười.

Thật dễ thương.
...***...
“Vâng ạ, đêm nay con ngủ lại ạ.”
“Hay để mẹ bảo tài xế đến đón con nhé.

Sao lại ngủ lại nhà người ta thế.”
“Không cần đón đâu ạ.

Con quyết tâm rồi, đêm nay con sẽ ngủ lại đây.

Bố mẹ đừng lo nhé.”
Ngọc Cảnh Anh gọi điện thông báo với bố mẹ rằng đêm nay mình ở lại nhà Danh Hoài, giọng nói phấn khởi muốn tràn ra ngoài màn hình khiến bà Ngọc cảm thấy thật đau đầu.
Mới chỉ ở lại nhà một đêm chưa xơ múi gì được mà đã xoắn quẩy đến mức đó thì có làm ăn được gì không vậy?
Hừ… con bà sao lại như vậy chứ? Phải bảo ông chồng dạy lại mới được.
Bên này, Ngọc Cảnh Anh cũng cả người ngượng ngùng ngồi trên ghế, hai chứ cứ đạp đạp vào khoảng trống.
Danh Hoài đi tắm trước rồi.

Thật là ngượng quá đi à.
“A Anh, tôi tắm xong rồi.

Anh đi tắm đi nhé.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play