Không khí trong phòng tự nhiên có phần ngượng ngùng.

Cả hai đều như bị bấm nút đứng hình, không một ai phát ra tiếng động hay có hành động gì cả.
Mãi một lúc sau Ngọc Cảnh Anh mới sực nhớ ra tình huống này, anh vội vàng chống tay đẩy Danh Hoài đi.

Nhưng tiếc là nếu so về cân nặng thì như châu chấu đá voi vậy, đẩy mãi không lên.
Danh Hoài dường như không cảm nhận được sự ngại ngùng của anh, đôi mắt cậu vẫn đang nhìn lăm lăm vào phần cổ bên phải của Ngọc Cảnh Anh.

Nơi đó có một nốt ruồi nhỏ.
Một nốt ruồi màu sắc hơi nâu, nho nhỏ thôi.

Thường ngày A Anh đều dựng đứng cổ áo nên rất khó thấy.

Lần này Danh Hoài có góc nhìn từ trên xuống nên đã thấy được nó.

Cậu có hơi bất ngờ cũng hơi chộn rộn một chút.

Không hiểu sao trong lòng cậu như có mấy con kiến bò qua bò lại ngứa ngáy hết cả lên? Cuối cùng ma xuôi quỷ khiến lại để Danh Hoài đưa tay ra chạm vào nốt ruồi nho nhỏ đó.
Giây phút cậu chạm vào phần da thịt của mình khiến Ngọc Cảnh Anh rùng hết cả mình.

Nhưng trong lòng anh chỉ xốn xang chứ tuyệt nhiên không có chút chán ghét nào.

Đúng vậy, cảm giác bàn tay nóng rực của Danh Hoài sờ vào nốt ruồi trên vùng cổ của anh thật khác lạ làm sao.

Chính anh cũng quên mất việc phải đẩy cậu ra nữa.
“Chỗ này… có một nốt ruồi…”
“Đúng..

đúng… vậy…”
Ngọc Cảnh Anh ấp úng trả lời.

Thật ra anh cũng không hiểu vì sao Danh Hoài lại tỏ vẻ thích thú cái nốt ruồi trên cổ anh như vậy.

Cậu cứ mân mê suốt nãy giờ thôi.
Tiếng bước chân trên cầu thang…
Ngọc Cảnh Anh vội vã đẩy thật mạnh người ở phía trên mình sau đó bằng tốc độ nhanh nhất mà phi thẳng đến bàn học, lật lật mấy trang sách.
Cốc… cốc…
Triệu Xuyến Chi đẩy cửa đi vào thì thấy cảnh tượng có hơi lạ lùng.

A Anh thì ngồi trên bàn “chăm chỉ” học tập, con trai bà thì ngồi trên giường, bộ dáng có hơi thất thần.

Bình thường Danh Hoài thích nhất là việc học mà.

Sao hôm nay lại có bộ dáng như thế.
“A Hoài, con vẫn ổn chứ? Mệt chỗ nào sao?”
Mẹ Danh đặt cốc nước lên bàn hai đứa, sau đó quan tâm hỏi han con trai mình.

Dnah Hoài ho khụ khụ mấy tiếng sau đó lắc đầu.
“Con tìm đồ thôi mẹ.”
Tìm đồ gì mà tìm đến tận trên giường? Như để chứng thực lời mình nói, Danh Hoài lật nệm giường trên góc trên quơ quào gì đó làm bộ làm tịch.

Nhưng sau khi thấy cái gì đó lấp ló dưới đống giấy, cậu lại vội vã để nệm lại vị trí cũ.

Càng làm càng thấy nghi ngờ.
Ngọc Cảnh Anh ở bên kia giả vờ học bài nhưng cũng len lén nhìn sang.

Anh cắn cắn đầu bút, không biết Danh Hoài giấu thứ gì thần bí dưới giường ta.

Thường ngày cậu ta làm việc quan minh chính đại lắm mà.

Lần này đáng nghi thật.

...***...!

Bữa tối diễn ra ở nhà Danh Hoài lúc nào cũng cực kì ấm áp và thoải mái.

So với Ngọc gia thì bên này ít quy củ hơn nên Ngọc Cảnh Anh cũng thoải mái hơn nhiều.

Quan trọng là mẹ Danh Hoài nấu ăn cực kì ngon đó.
Danh Hoai tỉ mỉ bóc từng con tôm ra.

Cậu biết người này thích ăn tôm nhưng cực kì lười bóc vỏ, thường ngày nếu thấy tôm có vỏ thì đều bỏ qua một bên.

Kén ăn đến mức độ như thế hèn gì gầy tong teo.
Triệu Xuyến Chi ngồi trên bàn cơm mà đảo mắt liên tục qua hai đứa trẻ.

Đây không phải lần đầu tiên Ngọc Cảnh Anh ăn cơm nhà bà, nhưng cái không khí giữa hai đứa này tự dưng trở nên lạ lắm.

Sao bà cảm giác như bà là người thừa vậy nhỉ?
Có lẽ lát nữa cần nói chuyện một chút với Danh Hoài rồi.
Danh Hoài vừa ngẩng đầu lên thấy ánh mắt của mẹ mình liền biết bà đã nhận ra cái gì đấy.

Cậu vội vàng cúi đầu lùa cơm trong miệng.

Chuyện của cậu và đại ca đã mấy lần định mở miệng với mẹ nhưng đều không thành.

Lời nói đến đầu môi lại nuốt trôi vào.
Mẹ chỉ có một mình cậu là con trai.

Cậu biết mẹ trông mong kì vọng vào cậu rất nhiều.

Cậu cũng không muốn làm mẹ thất vọng nên trước giờ đều rất nỗ lực.
Nhưng xem ra lần này hành động cảm tính của cậu lại khiến mẹ thất vọng rồi.
Đợi tiễn Ngọc Cảnh Anh về nhà, Danh Hoài quay lưng đi vào phòng khách thì đã thấy mẹ mình đang ngồi trên sô pha.

Một bộ dáng không cho con trai trốn tránh.
“Con ngồi xuống đi.

Mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Danh Hoài khẽ vâng một tiếng rồi ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện mẹ mình.

Triệu Xuyến Chi ngập ngừng một lúc lâu mà vẫn không biết mở lời như thế nào.
Cuối cùng bà cũng hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói ra.
“Con đang hẹn hò với Ngọc thiếu gia đúng không?”
Không khí trở nên lạnh như băng, dường như tất cả đều ngừng lại, ánh mắt Triệu Xuyến Chi trầm buồn nhìn về phía con trai mình.
Danh Hoài biết mẹ mình muốn câu trả lời như thế nào, nhưng cậu không thể dối lòng mình, dối gạt mẹ, hay là làm cho A Anh đau lòng.

Cậu đã yêu và cậu có trách nhiệm với điều đó.
“Đúng vậy, thưa mẹ, con và A Anh đang yêu nhau.”
Choang…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play