Chuyện điều tra đại ca Vương đã có kết quả.

Tuy nhiên Ngọc Cảnh Thâm đã nhanh chân xoá hết mọi dấu vết liên quan đến mình, thậm chí còn đe doạ đến người thân của đại ca Vương cho nên hắn rất nhanh thoát khỏi diện tình nghi.

“Ngọc Cảnh Thâm không định bảo lãnh cho tôi sao?”
Đại ca Vương ở trong ngục tạm giam nói chuyện la hét với vài tên huynh đệ.

Nhưng đàn em đến thăm đều đồng loạt lắc đầu.

Ngọc Cảnh Thâm không hề có động thái nào sẽ bảo lãnh bọn họ hết.

Thậm chí còn cho người tới đe doạ không được nói ra tên của hắn.
“Nói với hắn, nếu hắn không giúp, tôi sẽ khai ra tên của hắn.”
Đàn em lắc đầu.
“Đại ca, hắn nắm trong tay tính mạng người nhà chúng ta.

Hắn nói nếu chúng ta dám khai nửa lời, thì chắc chắn sẽ không tha cho họ.

Đại ca….”
Đại ca Vương đấm mạnh xuống bàn, dáng vẻ giận dữ mà không thể làm được gì.

Sau tất cả hắn chỉ có thể làm con cờ thí mạng mà không dám hé răng nửa lời.

Ngọc Cảnh Thâm làm người hùng cứu em trai còn hắn thì làm kẻ xấu.

Tiền đồ coi như mất sạch rồi.

“Cậu biết chưa, tên đánh cậu bị tống vào tù rồi đó.

Tôi đảm bảo hắn ta sẽ không có gan làm phiền cậu đâu.”
Ngọc Cảnh Anh vừa nhét cơm vào miệng vừa nói thông tin cho Danh Hoài.
“Nhà tớ sẽ không để hắn ra ngoài làm loạn nữa đâu.”
Ngọc Cảnh Anh chớp mắt, thêm lần nữa khẳng định.

Danh Hoài cũng gật đầu, bày tỏ tin tưởng cậu ấy.

Nhưng trong thâm tâm của cậu hiểu rõ, cái gốc vẫn chưa giải quyết được triệt để.

Ngọc Cảnh Thâm âm thầm xoá sạch dấu vết, đổ tội lên đầu người khác để bản thân chuồn êm.

Trong mắt người đời, hắn vẫn là người anh trai hiền lành, sủng ái em trai, tuyệt đối không một tì vết.
Danh Hoài cười nửa miệng.

Đời này cậu chính là ghét kiểu người lúc nào cũng sống trong sự huyễn hoặc bản thân như thế.

Danh Hoài nhìn sang Ngọc Cảnh Anh vẫn đang vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Cậu cũng không muốn làm lớn chuyện này, sợ nhất là làm tổn thương anh.

“Miếng thịt này cho cậu, cậu ăn đi.”
Ngọc cảnh Anh rất chi là tri kỉ, gắp một miếng thịt thật mỡ màng bỏ vào bát của Danh Hoài, sau đó cười hì hì với cậu.

Bộ dáng anh đây thật sự rất quan tâm đến cậu.

Nhưng Danh Hoài vừa nhìn liền biết, miếng thịt này nhiều mỡ, anh ta muốn lấy miếng thịt phía dưới nên mới gắp cho cậu.

Bất quá cậu cũng không vạch trần, dù sao Ngọc Cảnh Anh cũng quan tâm cậu nhiều như vậy.

Coi như anh xứng đáng với miếng thịt nạc đi.
Các bạn trong lớp dường như ai cũng rõ, sau khi học bá bị thương thì mối quan hệ giữa hai người học bá đại ca đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Ngọc Cảnh Anh dường như tìm mọi lý do để bám dính lấy Danh Hoài, nếu không phải chiều cao có hạn, anh đã xuống ngồi chung với cậu luôn rồi.

Mà học bá cũng không giống trước đây trốn tránh đại ca nữa mà ngầm cho phép Ngọc Cảnh Anh bám lấy mình.
Những điều đó khiến Ngọc Cảnh Anh thích chí thôi rồi.

Anh chớp mắt với Lâm Bối Bối.

“Thế nào.

Thấy tớ giỏi không? Học bá tớ cũng cua tới tay rồi đó.”
Lâm Bối Bối bĩu môi.

Học bá nhìn qua là biết thích cậu từ lâu nên cậu mới có thể đặt người ta trong tay, chứ nếu Danh Hoài không thấy thích cậu, có cua đằng trời đó.
“Danh Hoài, cậu muốn uống gì không ? Tôi đi mua cho.”

“Không cần, tôi đi cùng cậu.”
Danh Hoài bỏ bút xuống, khoác vai Ngọc Cảnh Anh đi ra khỏi lớp.

Ngọc Cảnh Anh sướng rơn cả người, hí ha hí hứng quay lại nháy mắt với Lâm Bối Bối.
Bối bảo bảo nhìn thằng bạn của mình như chú husky thì cảm thán.

Đúng là con người được tắm tình yêu có khác.

Lúc nào cũng phơi phới cả.

Nhưng mà Lâm Bối Bối cũng có nhiều điều thắc mắc đó nha.

Rốt cuộc nếu hai người này đến với nhau thì ai trên ai dưới ta.
Với tính cách hiếu thắng của Ngọc Cảnh Anh chắc chắn không chịu nằm dưới rồi đó, nhưng với chiều cao vóc dáng đó thì….

Thế là cậu móc từ trong túi ra điện thoại nhắn tin với Tiêu Oánh.
“Tiếu Oánh, cậu nói xem.

Nếu hai người đó đến với nhau thì ai công ai thụ đây.”
Tiêu Oánh đang làm luận án nhìn thấy tin nhắn của Bối bảo bảo thì lập tức phụt ngụm nước trong miệng.

Cô theo đuổi người ta bấy lâu nay sao cậu ta chỉ quan tâm đến chuyện công thụ của bạn mình thế.

“Tất nhiên A Hoài là công.

Với cái thân thể như con gà rù của Ngọc Cảnh Anh thì đòi công ai cơ chứ.”
Lâm Bối Bối thấy Tiêu Oánh xem thường bạn mình như vậy thì tức đến xì khói.

Sao Ngọc Cảnh Anh lại không thể công ai được cơ chứ? Nhìn vậy thôi chứ cậu ta mạnh mẽ lắm mà.

Trong khi Lâm Bối Bối và Tiêu Oánh đang bàn luận khí thế chuyện công thụ thì Ngọc Cảnh Anh đang đứng lưỡng lự trước quầy nước.

Lần này là Danh Hoài mời nhưng chỉ một ly nước, tất nhiên không phải là chuyện tiền bạc mà chủ yếu là Ngọc Cảnh Anh muốn uống trà sữa nhưng cậu sợ mất mặt mà thôi.

Nhiều người phía sau đang nhìn chằm chằm lắm a.
Ngọc Cảnh Anh trề môi nhìn Danh Hoài cầu cứu.

Cậu lập tức thở dài mủi lòng.
“Cho tôi hai ly trà sữa sô cô la, ngọt vừa ít đá.”
Cô bé thu ngân ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Danh Hoài.

Hoá ra học bá lại thích trà sữa như vậy a.

Quả nhiên là con người ngọt ngào mà.

Nhưng hai ly thì chắc là để dành cho đại ca một ly nhỉ.

Xem ra, học bá cũng không tinh tế lắm a.

Thường ngày đại ca đâu có thích trà sữa đâu.
Nhưng mà trong lòng Ngọc Cảnh Anh nhìn ly trà sữa thì như mùa xuân trẩy hội rộn ràng.

Vì sao a? Vì cậu được Danh Hoài mời trà sữa chứ sao nữa? Đây là gì? Đây chính là trà sữa tình yêu trong truyền thuyết đó.

Ngọc Cảnh Anh tự nhận đã có kinh nghiệm tình trường thông qua việc thẩm hàng chục cuốn truyện boylove, cười hì hì nhìn Danh Hoài.

Trong ánh mắt lấp lánh của anh, Danh Hoài có thể nhìn thấy cả bầu trời sao sáng rực rỡ.

Phải chăng, cậu đã rơi vào đây từ lúc nào?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play