Trong trường Hoa Lan có một học sinh đạt học bổng toàn phần đã trở thành một câu chuyện hấp dẫn cho toàn bộ các khối lớp.

Dù sao thì học bổng của trường cũng vô cùng khó dành.
“Đây là phòng đặt các dụng cụ thể dục.

Toàn bộ dụng cụ học thể chất sẽ đặt ở đây.

Đi thêm 50m là khu vực học thể chất trong nhà.

Phía kia là ngoài trời.”
Triệu Anh Đào là lớp trưởng lớp 12A.

Sau giờ học, cô được thầy chủ nhiệm nhờ dẫn học sinh mới đến tham quan các khu vực trong trường.

Cô cũng rất vui lòng làm theo a.

Dù sao người đẹp trai như thế này, ngắm thôi cũng thoả thuê.
“Lớp trưởng, thư viện ở đây mượn sách có khó không?”
“À.

Chúng ta là học sinh nên không khó đâu.

Chỉ cần chú ý giữ kĩ để không bị cho vào danh sách đen là được.”
Trong lúc Triệu Anh Đào đang giảng giải cho Danh Hoài các khu vực quy định tập thể dục thì từ đâu bay đến một trái bóng đập thẳng vào đầu anh.
“Này tên nhà nghèo kia.

Được vào đây học chắc sướng lắm nhỉ?”
“Ha ha ha…”

Giọng cười cợt nhã của mấy tên con trai ở trên sân bóng rổ truyền qua.

Danh Hoài mím chặt môi.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng bản thân cậu vẫn có chút shock nhẹ khi nghe người khác miệt thị mình.
“Tên Lữ A Vĩ kia, cậu còn nói năng bậy bạ nữa tôi báo với thầy chủ nhiệm đó.”
Triệu Anh Đào không thể nghe tiếp nữa liền lên tiếng cảnh báo.

Mấy tên con trai này không lo học hành, suốt ngày đi moi móc người khác rồi cười cợt, ỷ vào gia đình có chút tiền mà xem thường người ta.

Hạng người như này cô chính là khinh bỉ hết sức.
“Triệu Anh Đào, đừng có lo chuyện bao đồng.

Hay thấy nó đẹp trai nên cô xao xuyến rồi.

Hay cô bỏ tiền ra để nó làm trai…”
Lữ A Vĩ chưa nói hết câu thì một trái bóng đã bay thẳng đến miệng của hắn.

Danh Hoài vội thu nắm đấm lại nhìn người vừa xuất hiện cho Lữ A Vĩ một bài học.
“Miệng chó không mọc được..

đươc….”
Ngọc Cảnh Anh lắp bắp.

Mọc cái gì ấy nhỉ? Cậu định nói cái gì nghe chuyên sâu một chút cho nó nguy hiểm nhưng đến chỗ quan trọng lại quên mất.

Ánh mắt cậu liền liếc qua Danh Hoài cầu cứu.
“Ngà voi….”
“Miệng chó không mọc được ngà voi.

Hôm nay để đại ca ta đây dạy ngươi một trận cho chừa cái tật bắt nạt người khác.”
Lữ A Vĩ lúc này chính là một mồm đầy máu, hắn ta bụm lại hai mắt bốc hoả nhìn chằm chằm Ngọc Cảnh Anh.

Thật ra đối với tên “trùm trường” này hắn ta cũng có chút sợ sệt.

Mà nguyên nhân chính đến từ gia thế giàu có quyền lực của Ngọc Cảnh Anh.

Hơn nữa, cậu ta luôn hành hiệp trượng nghĩa nên rất được lòng mọi người.
Lữ A Vĩ không muốn đối đầu trực diện nên lập tức cùng với anh em mình cuốn gói bỏ chạy, lúc đi còn ngoái đầu quay lại nhìn chằm chằm Danh Hoài bằng ánh mắt thách thức.
“Hừ.

Tên hèn hạ đó, thế mà dám bỏ chạy.”
Ngọc Cảnh Anh lúc này mới quay sang vỗ vỗ vai Danh Hoài, điệu bộ người lớn an ủi.
“Cậu yên tâm đừng để những lời tên đó nói trong lòng.

Mặc kệ hắn ta đi.

Sau này có chuyện gì, anh này sẽ bảo kê cho cậu.

Cậu không cần biết ơn.”

Nói một tràn dài không cho ai xen vào rồi xách giày đi, Ngọc Cảnh Anh tin tưởng rằng mình đã để lại một bóng lưng cực kì tiêu sái cho hai người Triệu Anh Đào và Danh Hoài.

Cậu quả nhiên là một đại ca xứng chức mà.

Cậu muốn ngửa mặt lên trời cười to quá, phải tự thưởng cho bản thân một ly trà sữa mới được.
Danh Hoài đứng im như phỗng nhìn Ngọc Cảnh Anh tự nói tự trả lời một cách thần sầu.

Người đâu mà tự tin như thế cơ chứ.

Nhưng mà, xưng hô có hơi kì lạ nhỉ?
“Lớp trưởng, sao cậu ấy lại xưng anh với tôi?”
Triệu Anh Đào lúc này mới nhỏ giọng nói với anh.
“Ngọc Cảnh Anh từng phải nghỉ học một năm để trị bệnh.

Nghe nói là bệnh nặng lắm.

Suýt nữa không qua khỏi rồi.

Anh ấy lớn hơn chúng ta một tuổi.

Nhưng mà chuyện này cậu cũng đừng nói ra nhé, anh ấy không thích nghe đâu.”
“Tôi hiểu rồi.”
Danh Hoài gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thì ra, đại ca nhìn có vẻ ngây thơ không màng sự đời kia cũng có chuyện buồn.

Cậu cứ tưởng thiên chi kiêu tử như bọn họ sẽ sống vô tư không có gì lo lắng.
Danh Hoài đút hai tay vào túi quần, miệng huýt sáo mang theo tâm trạng thoải mái.

Ngày đầu tiên đi học có chút chuyện không vui nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn chút nào.

Cơ sở vật chất ở Hoa Lan quả thực rất tốt không hổ danh là trường cấp ba top đầu của cả nước.
Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc lướt ngang qua khiến Danh Hoài chợt dừng lại.

Một cái bóng mặc đồng phục trường Hoa Lan, hí hoáy đứng phía trước làm gì đó.

Không ngăn nổi cơn tò mò, cậu đi lên phía trước nhìn thì bất ngờ bốn mắt nhìn nhau.
Ngọc Cảnh Anh không ngờ mình đã cố tình đi xa như thế mà vẫn có học sinh trong trường phát hiện ra.

Lúc này cậu đang cầm một ly trà sữa khoai môn hút khí thế, vẻ mặt cực kì hưởng thụ thưởng thức viên thạch khoai môn.

Rõ ràng cậu đã chọn một góc vắng người rồi thế nhưng tại sao vẫn bị phát hiện cơ chứ? Tên học sinh mới tới còn nhìn cậu chằm chằm nữa?
Viên thạch khoai môn nghẹn trong miệng không đi xuống được, hai má của Ngọc Cảnh Anh vẫn còn phồng ra vì ngậm trà sữa.

Từ trong ánh mắt của anh có thể nhận thấy anh không muốn ai nhận ra mình nên Danh Hoài quyết định giả vờ như không thân quen.

Cậu cứ như thế đi qua, bước chân có phần nhanh hơn vài phần.
Ngọc Cảnh Anh lúc này mới lấy lại tinh thần.

Hình ảnh ngầu lòi của anh mới xây dựng đây đã bị phá vỡ a.

Tức quá đi.

Thật ra anh rất thích uống trà sữa nhưng có trùm trường nào lại uống trà sữa đâu chỉ toàn là uống bia rượu thôi.

Nhưng sức khỏe và khẩu vị của Ngọc Cảnh Anh thì không cho phép điều đó nên từ trước đến giờ anh đều không động vào bia rượu.

Chỉ có sở thích uống trà sữa này là không bỏ được, lại còn được anh giữ bí mật rất kĩ nữa.
Ngọc Cảnh Anh thấy cứ như thế này thì không được.

Lỡ như học sinh mới làm lộ bí mật của mình thì sao? Phải chặn trước mới được.
Danh Hoài đi được vài bước thì nghe tiếng có người gọi mình lại.
“Này, học sinh mới, dừng lại chút đã.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play