Trần Sinh quay đầu lại, nhìn thấy Phương Tình đã rời giường mặc lại quần áo cũ nát của cô, Trần Sinh tiện tay múc cháo ra, đặt ở bên cạnh cho nguội, trong đầu chợt lóe lên dáng người uyển chuyển mặc đồ ngủ của Phương Tình hôm qua, vẻ mặt ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào miếng vá trên quần áo Phương Tình, mở miệng:"Quần áo trên trời các ngươi khác biệt quá nhiều với chúng ta, em không thể mặc ra ngoài, nhưng em luôn mặc quần áo rách như vậy, quá uất ức cho em rồi, trước kia, có phiếu vải anh sẽ dùng để lương thực đổi với dân làng, anh là đàn ông, mỗi ngày làm việc nặng nhọc, anh mặc gì cũng được.
Nhưng bây giờ có em, anh cũng không thể thua thiệt em được, hôm nay đi làm về, anh sẽ dùng lương thực tìm người đổi chút phiếu vải, dẫn em vào thành mua vải làm quần áo.”Phương Tình nhẹ nhàng bưng chén cháo trắng lên, uống một ngụm cháo, trong dạ dày ấm áp, mới ngẩng đầu, mở miệng nói không rõ:"Đừng, không cần đổi phiếu vải, cũng đừng làm quần áo cho em, hiện tại thôn dân cả thôn đều đang chờ xem kịch hay của em, chờ hai chúng tôi ăn không đủ no không sống nổi nữa, lúc này chúng ta còn mua quần áo mới, thôn dân ghe tị tới đỏ mắt trong thôn không chừng chọc vào xương sống của em, tìm em hỏi tội đấy.
Chúng ta ở nhà mặc thoải mái là được, không phải em đã nói rồi sao, tiền không lộ ra ngoài, cẩn thận làm việc, chuyện này trên trời có một danh từ để chỉ về nó, gọi là ‘khiêm tốn’, càng có tiền ở bên ngoài lại càng không lộ ra tiếng gió nào cả.”Trong miệng Phương Tình vừa mới ăn cháo, tuy rằng nói không rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt của cô lại rất giảo hoạt, tuy rằng nửa đoạn sau Trần Sinh căn bản nghe không hiểu, nhưng ngẫm lại Phương Tình nói cũng đúng, nên gật gật đầu, tiện tay cầm lấy bột ngô nhão trong tay uống một ngụm.Phương Tình buông bát của mình xuống, nhìn chén bột ngô nhão trong tay Trần Sinh, liếc mắt một cái:"Trần Sinh, anh có ý gì, sao anh lại chia ra như vậy, em đưa cho anh nhiều gạo như vậy, sao anh lại chỉ nấu một chén cháo, mình lại uống bột ngô nhão?"Trần Sinh không cảm thấy có gì không ổn, nói ra miệng cũng hợp tình hợp lý:"Thứ tốt để lại cho em ăn, anh ăn cơm đạm trà thô đã quen, cũng không nếm được vị gì tốt."Phương Tình tức giận đoạt lấy chén bột ngô nhão trong tay Trần Sinh, hơi tức giận đi vào phòng củi, lấy ra hai túi bánh mì nhét vào trong tay Trần Sinh, lời nói không thể phản bác:"Gạo và bột mì trắng kia em muốn bao nhiêu có bao nhiêu, cho dù là thịt thì về sau chúng ta cũng sẽ không thiếu, sau này em ăn gì anh ăn cái đó, thứ gì tốt đều để lại cho em là sao, hai chúng ta ai cũng đừng làm chuyện khác biệt."Nói xong Phương Tinh uống một ngụm bột ngô nhão, trong cổ họng nhất thời có cảm giác bị hạt thô ráp xẹt qua, cay cay, giương mắt lại tỏ ra vẻ mặt kiên định:"Bột ngô nhão này anh uống nửa chén, còn lại nửa chén em uống, cháo trắng của em thì em cũng uống nửa chén, còn lại nửa chén để lại cho anh, chúng ta công bằng công chính."Trần Sinh khó xử nhìn mặt Phương Tình, vừa định nói chuyện, Phương Tình đã xé mở túi bánh mì nhét vào trong tay anh, lấy ra một chiếc bánh mì nhét vào miệng Trần Sinh, chặn lại tất cả những lời trong miệng anh muốn nói, sau đó ngửa đầu, uống tất cả bột ngô nhão vào bụng.Phương Tình lại mở một túi bánh mì khác ra nhét vào miệng.
Trong miệng còn không chịu buông tha:"Em nói cái gì chính là cái đó, đừng hòng phát biểu ý kiến, thứ nhét vào trong miệng anh gọi bánh mì, so với bánh bao bột mì trắng còn ngon hơn, đừng có sửng sốt nữa, ăn xong mau đi làm."Trần Sinh có hơi ngơ ngác, máy móc nhai mấy miếng bánh mì, bánh mì ngọt ngào mềm mại giống như muốn tan ra trong miệng anh, hương vị miên man xen lẫn vài phần hương thơm của trứng gà, Trần Sinh cúi đầu uống một ngụm cháo trắng trong chén, trước mắt có vài phần sương mù mờ mịt.Từ khi mẹ anh buông tay rời đi.
Quá lâu rồi anh không cảm nhận được sự ấm áp khi có người khác quan tâm.Trần Sinh ăn no uống đủ, vác cuốc chuẩn bị làm việc, Phương Tình lại có thái độ khác thường gắt gao đi theo phía sau anh.
Trần Sinh hồ nghi quay đầu lại:"Ngày thường sáng sớm em không phải đều không muốn rời giường à? Hôm nay là bị tiếng hét bên ngoài quấy rầy? Lúc này đã không còn tiếng động gì nữa, tất cả mọi người đều đi làm, nếu không em trở về ngủ một giấc?”Phương Tình nhẹ nhàng lắc đầu, một tay kéo cửa phòng lại:"Em không ngủ, em muốn cùng anh đi làm, người ở trên trời, mỗi ngày nhìn cuộc sống của em ở trong sân nhỏ này, đã sớm không thỏa mãn, hiện tại kêu gào bảo em đi ra ngoài chụp ảnh cảnh khác, còn có người muốn xem các anh làm việc như thế nào để tích góp công điểm, em và anh đi xuống ruộng, nếu có cơ hội, em sẽ lấy bảo bối của em ra ngoài chụp ảnh quay video.".