Tuy rằng Trần Sinh không biết người khác động phòng thế nào, nhưng Phương Tình rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với anh thì anh hiểu, đáy lòng Trần Sinh không khỏi có hơi chua xót, cũng không phải anh thật sự muốn làm gì Phương Tình, chỉ là Phương Tình phòng bị anh làm cho anh cảm giác mình giống như cách Phương Tình một bức tường.Trần Sinh không nói gì, nhàn nhạt gật gật đầu, tắt đèn mờ trong nhà, thật cẩn thận đắp chăn, cách Phương Tình rất xa.Nghẹn khuất trong lòng căn bản không cách nào nói ra miệng, dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Phương Tình bên cạnh đột nhiên bất ngờ không kịp đề phòng ngồi dậy, dùng sức vỗ anh một phát: "Lát nữa em ngủ, không có người không có ánh mắt xông vào nháo động phòng chứ?"Trần Sinh bị câu hỏi bất thình lìng của Phương Tình làm cho hoảng sợ, bất đắc dĩ đáp lại:"Không, em hung dữ như thế, trong làng ai dám tới?"Phương Tình tức giận nằm xuống, trong miệng không chịu buông tha:"Trần Sinh, anh thật sự không được người ta yêu thích, anh mới hung, cả nhà anh đều hung dữ."Thanh âm Phương Tình trong bóng đêm có vẻ rất dễ nghe, cho dù mình bị mắng Trần Sinh cũng không hề tức giận.
Thậm chí nhẹ nhàng phản kích:"Cả nhà anh cũng chỉ có em và anh, cả nhà anh đều hung dữ không phải là em hung dữ sao?"Phương Tình chưa bao giờ biết Trần Sinh có thể phản ứng có thể nhanh như vậy, cô tức giận nhếch miệng, một tay cầm gối đầu giữa hai người ném lên người Trần Sinh:"Anh nói gì, anh nói ai hung dữ, anh thật sự là cánh cứng rồi có phải hay không, xem em có dạy dỗ anh không."Gối đầu vốn đã mềm, nện lên người Trần Sinh giống như gãi ngứa, Trần Sinh không nhịn được cười khẽ, trong bóng đêm bắt lấy bàn tay đang vẫy vẫy của Phương Tình, xúc cảm mềm mại làm tim Trần Sinh có hơi bất thường, Phương Tình trong bóng đêm cũng dừng thân thể lại.Thanh âm của Trần Sinh trong đêm yên tĩnh này có vẻ tràn ngập từ tính:"Không phải muốn mỗi người ngủ một giấc riêng à? Phương Tình, ranh giới Sở Hán của em hình như không còn.”Trong khoảng thời gian ngắn Phương Tình có hơi hốt hoảng, phản xạ có điều kiện tránh tay Trần Sinh ra, lại ngài ngại đặt gối đầu giữa hai người, sau đó thẳng tắp nằm trở lại vị trí của mình, giả vờ trấn định nói một câu "Ngủ" giơ tay sờ sờ mặt mình, cũng may là đêm khuya đưa tay không thấy năm ngón tay, mặt cô hơi nóng lên.Trần Sinh rốt cục có hơi không nhịn được, vấn đề quanh quẩn trong ngực anh vẫn bị anh hỏi ra:"Hôm nay Hạ Thanh niên trí thức tặng em hạ lễ, em có phải rất vừa ý hay không, anh thấy em khen nó xinh đẹp."Phương Tình cảm thấy vấn đề Trần Sinh hỏi này có hơi không đầu không đắng, trả lời cũng có hơi thờ ơ: "Em nào có thể khen gương đồng đẹp, em nhìn thấy mình bên trong gương đồng quả thực đẹp như thiên tiên.
Anh có ngủ hay không.”Trần Sinh nhẹ nhàng ừ một tiếng, không ai biết, trong đêm tối đen, trong lòng giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, khóe miệng cũng nhẹ nhàng nhếch lên.Đêm nay Trần Sinh ngủ cũng không an ổn, anh không nghĩ tới việc vượt qua ranh giới Sở Hán do Phương Tình đặt ra, lại không nghĩ tới, Phương Tình đang ngủ lại tự mình vượt qua giới hạn.Phương Tình không biết đã mơ gì, trong miệng lẩm bẩm nói lời trong mộng, nói gì mà không bao giờ làm đệm thịt người cho người khác nữa, Trần Sinh nghe không hiểu, vừa định xoay người ngủ yên, Phương Tình xoay người lại gần bên cạnh anh.Hình như cô có rất nhiều bất mãn với chiếc giường này, tay chân cô không ngừng tới gần Trần Sinh, Trần Sinh trong đêm tối giữ vững hô hấp.
Làn da phương Tình rất non, xúc cảm ấm áp khiến cả người Trần Sinh cứng đờ không dám nhúc nhích.
Ngay cả hô hấp cũng nhỏ đi vài phần.Phương Tình trong giấc ngủ dường như rốt cục tìm được thứ mềm mại hợp ý, không chút khách khí chui vào bên trong.Trần Sinh cảm thấy hiện tại Phương Tình giống như mèo con náo loạn, tuy rằng cô không vươn móng vuốt sắc bén ra, nhưng nội tâm anh lại không tự giác bắt đầu ngứa ngáy.
Anh muốn đưa tay đẩy Phương Tình ra, lại phát hiện mình hình như có hơi tham luyến đụng chạm đột nhiên này.Xuất phát từ bản năng đưa tay ôm Phương Tình vào trong ngực, Phương Tình đang ngủ không yên dường như rốt cục tìm được vị trí mình vừa lòng, hô hấp bắt đầu trở nên bình thản, hô hấp của Phương Tình rơi trên gương mặt Trần Sinh, nhẹ nhàng âm ấm, Trần Sinh mỹ mãn nhắm hai mắt lại.Gối đầu ngang giữa hai người đã sớm biến mất.Trời vừa mới bắt đầu tờ mờ sáng, Trần Sinh đã tỉnh lại, anh thích ứng thật lâu mới miễn cưỡng có thể nhúc nhích, anh căn bản không nghĩ tới sự dung túng nhất thời của anh sẽ biến thành Phương Tình càng ngày càng nghiêm trọng, vốn chỉ muốn ôm cô vào trong ngực để cô ngủ an ổn, lại không nghĩ tới, vừa tỉnh ngủ, nửa người của mình cũng đã mất đi tri giác.Trần Sinh đột nhiên có hơi hiểu được lời Phương Tình ngủ mơ nói đệm thịt người là gì, Phương Tình yếu ớt này về sau phải làm sao bây giờ?.