“Cô Trình có thể múa ba lê không?”
Câu trả lời của Trình Tuyết Ý đương nhiên là: Có thể!
Bởi vì đời trước quá khó khăn nên đã mài dũa Trình Tuyết Ý trở thành một con người mạnh mẽ, cô cố gắng ba năm vất vả để leo lên nhưng vẫn chỉ có thể nhận được những vai quần chúng, sự tuyệt vọng này không phải ai cũng có thể chịu đựng được nhưng cô đã chịu được nhờ vào ý chí kiên trì.
Khi đó cô còn không từ bỏ, mà hiện tại cơ hội đang ở ngay trước mắt thì sao có thể buông tay được chứ.
Vài ngày sau hợp đồng của « Thành thị x hồ sơ » được đưa qua.
Trình Tuyết Ý cũng bắt đầu chuẩn bị cho nhân vật Tạ Oản Tâm.
May mắn Thịnh Gia là một công ty giải trí rất tốt, trong những năm qua đã đào tạo không ít thực tập sinh nên trong công ty cũng có cả phòng tập nhảy.
Trong khoảng thời gian này, Trình Tuyết Ý cũng không tới học viện điện ảnh nữa, mà chỉ tập trung vào việc đóng phim và tập múa ba lê, cô sẽ không vì một cảnh ngắn đó mà để tuột mất vai diễn này được.
Khi tiến tổ «Thành thị x hồ sơ» thì «Kỷ niệm ngây ngô» cũng đã đóng máy, nên cô sợ bản thân không có đủ thời gian.
Đối với Trình Tuyết Ý, cô cảm thấy diễn viên là một nghề đòi hỏi rất nhiều kỹ năng khác nhau, bởi vì bạn sẽ không bao giờ biết được bạn sẽ diễn vai nào tiếp theo.
Nói không chừng sẽ có ngày dùng tới mười tám môn võ nghệ thì sao.
......
Gần đây tâm trạng Từ Kỳ Ngôn không được thoải mái cho lắm, phía bên tổng công ty xuất hiện một vài vấn đề.
Những việc lộn xộn này của công ty thì không thể trông cậy được vào em trai của hắn, nên hắn không chỉ phụ trách công việc của công ty con, mà gần đây còn phải xử lý công việc cho tổng công ty, thật sự bận tới sứt đầu mẻ trán.
Cho tới hôm nay đã ba ngày hắn vẫn chưa về nhà, lúc nào cảm thấy mệt thì sẽ ngủ tạm ở văn phòng công ty, khi thức dậy thì tiếp tục xử lý công việc.
Văn kiện hết một chồng này thì vẫn còn chồng khác, xem mãi vẫn chưa kết thúc.
Thư ký Sara nhẹ nhàng bước vào văn phòng, giúp hắn đổi một tách cà phê khác, một lúc sau thì nhắc nhở hắn: “Từ tổng, Liên tiểu thư đã tới rồi.”
“Nói cô ta chờ ở phòng họp tầng 15.” Hắn vừa nói vừa cúi đầu xử lý văn kiện.
“Vâng.”
Hôm nay là ngày Liên Khê ký hợp đồng với Thịnh Gia, hắn là tổng tài nên cũng phải có mặt.
Từ Kỳ Ngôn ký thêm vài văn kiện nữa, rồi mới tháo mắt kính xuống, xoa nhẹ thái dương.
Khi nhìn đồng hồ thì mới biết hắn đã để mọi người chờ lâu.
Vì vậy hắn đứng dậy rời khỏi văn phòng.
Anh bước vào thang máy dành riêng cho tổng tài, vốn dĩ muốn nhấn tầng 15 nhưng vì không đeo kính nên đã nhấn nhầm vào tầng 16.
Thang máy đi xuống.
Khi tới tầng 16, một tiếng đing vang lên, cửa thang máy chậm rãi mở ra, tầng này là khu tổng hợp các phòng tập nhảy, phòng luyện thanh, phòng thu âm.
Anh đi ngang qua phòng tập nhảy, vừa đúng lúc đang có người ở bên trong.
Từ Kỳ Ngôn nhìn thoáng qua bức tường kính pha lê, thân ảnh mơ hồ bên trong có hơi quen mắt.
Anh chậm rãi tiến gần hơn.
Đó là Trình Tuyết Ý.
Cô mặc một bộ đồ tập múa ba lê màu trắng, mái tóc đen dài bóng mượt được búi gọn phía sau, bởi vì quần áo ôm sát vào cơ thể nên có thể nhìn thấy rất rõ đường cong trên người, cổ chân tinh tế được quấn lại bởi dây lụa màu hồng nhạt của giày ba lê.
Làn da trắng nõn, cả người đứng ở phía xa dường như đang phát ra một ánh sáng dịu dàng.
Cô vịn lấy thanh ngang, nhỏ giọng đếm nhịp “1, 2, 3, 4…”
Nhón chân, đá chân, duỗi tay.
Đôi chân của cô thon dài, lưng được duỗi thẳng ra, vì đã tập luyện một thời gian nên mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo tư thái của một vũ công.
Sau khi khởi động các kỹ năng cơ bản thì cô bắt đầu tập tư thế xoay người.
Hai cánh tay thon dài duỗi ra như đôi cánh của thiên nga, sau đó cô bắt đầu nhón mũi chân, khụy một bên gối rồi xoay tròn.
Nhưng bởi vì cô không phải là một vũ công thực thụ, nên sau khi vừa xoay được một vòng thì đã bị mất trọng tâm rồi té ngã.
Một tiếng “bụp” vang lên, bởi vì bên trong phòng trống rỗng nên có thể nghe thấy được tiếng vang của nó.
Cú ngã này này thực sự không nhẹ chút nào, nhưng Trình Tuyết Ý kiên trì hơn nhưng gì mà Từ Kỳ Ngôn nghĩ.
Thậm chí cô không quan tâm đến vết thương của mình, vô cùng lưu loát đứng dậy một lần nữa.
Xoay tròn, té ngã, đứng dậy tiếp tục.
Xoay tròn, té ngã, đứng dậy tiếp tục.
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Cô lại ngã thêm một lần nữa, cú ngã này ngay cả Từ Kỳ Ngôn cũng cảm thấy đau, nhưng cô lại có thể cắn răng đứng dậy tiếp tục tập luyện.
Nhiệt độ trong phòng không cao nhưng trên trán của cô đã đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ bừng lên.
Nhưng cô vẫn nhìn vào gương điều chỉnh tư thế, dường như không hề biết mệt mỏi là gì.
Đột nhiên trong đầu Từ Kỳ Ngôn hiện lên một câu: “Khi cô nghiêm túc tập luyện thực sự rất xinh đẹp.”
Thật sự mà nói thì cô khá là xinh đẹp nhưng vào lúc này vẻ đẹp đó lại càng khiến cho người ta cảm thấy nghẹt thở.
Nếu không…
Đột nhiên Từ Kỳ Ngôn cảm thấy có hơi buồn cười, nếu không thì sao chứ?
Ánh đèn trong phòng tập thật sự rất chói mắt, nhưng hắn đã đứng ở đó nhìn một lúc lâu.
Cho đến khi điện thoại trong túi rung lên.
Ánh mắt của hắn vẫn không rời khỏi dáng người mảnh mai nhưng lại rất mạnh mẽ ở bên trong phòng tập nhảy, hắn cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Alo.”
Giọng nói nghiêm túc của Sara vang lên ở đầu dây bên kia: “Từ tổng, cô Liên chờ anh đã lâu…”
Từ Kỳ Ngôn xuất thần hai giây.
Một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ tới.”
......
Dạo gần đây Trình Tuyết Ý tới công ty khá thường xuyên, sau mỗi buổi học vũ đạo thì cô đều ở lại một lúc để luyện tập.
Trước đây cô vẫn không thể làm được động tác xoay tròn, sau mấy ngày luyện tập thì trên đùi đều là vết bầm tím, móng chân cũng bị bung ra, nhưng sự kiên trì này không hề vô ích, sau khi luyện tập một thời gian dài thì cô đã cải thiện được hơn rất nhiều, thậm chí cô có thể làm được động tác xoay người của vũ điệu thiên nga đen.
Đương nhiên động tác này cũng chỉ qua mắt được của những người bình thường, nên cô vẫn còn phải luyện tập rất nhiều.
Cuối cùng cũng đã tới ngày hôm nay, chiếc điện thoại đặt trên chiếc bàn gần đó đột nhiên vang lên.
Cô dừng động tác lại, bước tới xem Wechat, nhân tiện cầm lấy khăn lông lau mồ hôi trên trán.
Wechat là do Tô Ngu gửi tới: Tới chỗ của chị.
Trình Tuyết Ý nghĩ là chị ta có việc gấp gì đó nên cô không dám chậm trễ một giây nào, mặc thêm áo khoác đi thang máy lên tầng 19.
Khi gõ cửa phòng, cô phát hiện có một người đang ngồi bên trong phòng làm việc của Tô Ngu, là một cô gái trạc tuổi với cô, thậm chí khuôn mặt cũng có chút giống, chỉ là cô gái trước mặt cô có vẻ yếu ớt hơn, cô ta gầy tới mức không tin được, khuôn mặt to bằng bàn tay, đôi mắt rũ xuống trông có vẻ ngây thơ ngượng ngùng, cả người đều mang theo hương vị bi thương.
Trình Tuyết Ý có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó Tô Ngu đứng dậy giới thiệu cô ta với cô:
“Tuyết Ý, đây là người mới của Thịnh Gia, tên là Liên Khê, về sau sẽ là đàn em của cô.”
Liên Khê đứng dậy, ngượng ngùng nhìn cô gật đầu: “Xin chào đàn chị, em tên là Liên Khê.”