Chử Duyên ngây người.

Cậu không tin mà nhìn lại ảnh chụp, mở miệng nói: "Ngốc chỗ nào?"

Giọng điệu cậu tỏ vẻ hoài nghi và chất vấn, làm cho Hoắc Kiệu cảm thấy rất đáng yêu.

Hoắc Kiệu hôn lên trán cậu một cái, rồi xoa đầu cậu, nói: "Dẫn cậu về nhé."

Chử Duyên chớp mắt, "Ò" một tiếng, nhận ra đêm giao thừa này đã kết thúc rồi.

Trong lòng cậu hơi không nỡ, nhưng đúng là bây giờ đã khuya lắm rồi, cậu liền ngoan ngoãn đi ra ngoài theo Hoắc Kiệu.

Nhưng mà người tới đón năm mới nhiều quá, mấy xe đón khách xung quanh đã kín hết rồi.

Bọn họ đợi một hồi lâu, nhưng cũng không gặp được chiếc xe nào có thể đón thêm khách nữa.

Cuối cùng Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà gọi điện thoại kêu tài xế trong nhà tới đón, lúc đó mới đưa Chử Duyên về đường Vĩnh Mậu được.

Bởi vì có tài xế nên trên đường đi, Chử Duyên không tiện nói gì với Hoắc Kiệu.

Cậu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, như thể cậu và Hoắc Kiệu chỉ là bạn học bình thường vậy.

Hoắc Kiệu buồn cười mà liếc sang nhìn, rồi giơ tay lên xoa đầu cậu.

Chử Duyên hơi giật mình, cậu mở to mắt nhìn hắn.

Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày.

Trong xe có bật điều hòa, lúc lên xe, Hoắc Kiệu đã gỡ khăn quàng cổ ra để ở trên đùi.

Lúc này hắn làm bộ vô tình chạm vào tay của Chử Duyên ở bên cạnh dưới lớp khăn quàng lông dê mềm mại.

Chử Duyên cảm nhận được động tác của Hoắc Kiệu, vành tai cậu dần đỏ lên.

Cậu cố gắng bình tĩnh, lại rũ mắt mà lén nắm lấy tay của hắn.

Hoắc Kiệu không thèm nhịn mà cười một tiếng.

...

Tới cửa chung cư, Chử Duyên xuống xe.

Hoắc Kiệu cũng đi xuống theo.

Quanh chung cư đã không còn ai qua lại, chỉ có đèn đường sáng ngời.

Hoắc Kiệu để tay trong túi, nói với Chử Duyên: "Cậu mau vào đi."

Chử Duyên gật đầu, lại nhịn không được mà nhìn Hoắc Kiệu.

Nếu ở đây không có người khác, cậu sẽ ôm Hoắc Kiệu một cái rồi mới đi.

Chử Duyên không khỏi tiếc nuối.

Hoắc Kiệu thấy cậu như vậy thì nhướng mày, tới gần Chử Duyên rồi cười nhẹ một tiếng: "Tôi cũng có chạy đi mất đâu."

Chử Duyên đỏ mặt, vội vàng nói: "Tớ về nhà đây."

Hoắc Kiệu "Ừm" một tiếng.

Hắn nhìn Chử Duyên, đột nhiên hỏi: "Ngày mai muốn tới nhà tôi không?"

Chử Duyên đột nhiên ngước lên nhìn hắn, "Để học chung hả?"

Hoắc Kiệu: "... Ừm."

Chử Duyên liền cười rộ lên: "Được, vậy ngày mai tớ mang bài tập về nhà đến nhà cậu nha."

Tuy là lần này được nghỉ Tết ba ngày, nhưng các giáo viên bộ môn đều giao rất nhiều bài tập về nhà.

Hoắc Kiệu bất đắc dĩ mà tặc lưỡi một tiếng, "Cũng được."

Lúc này Chử Duyên mới vẫy tay với hắn, lưu luyến từng bước mà đi vào cửa khu chung cư.

Hoắc Kiệu đứng đó nhìn cậu đi vào trong, sau đó mới lên xe lần nữa.

...

Sáng sớm hôm sau, Chử Duyên vẫn bị đồng hồ sinh học đánh thức.

Cậu mở mắt ra, những hình ảnh của ngày hôm qua cứ luân phiên hiên lên trong đầu cậu.

Chử Duyên nhịn không được mà mỉm cười.

Cậu nghĩ ngày hôm qua của kỳ diệu quá.

Trong một ngày mà cậu đã xác định quan hệ với Hoắc Kiệu, bọn họ còn đón năm mới cùng nhau nữa chứ.

Bây giờ nghĩ lại, Chử Duyên vẫn còn cảm thấy không chân thực lắm.

Chử Duyên chớp mắt, lấy điện thoại trên đầu giường rồi gửi tin nhắn cho Hoắc Kiệu.

[ Duyên: Chào buổi sáng ]

Cậu nhìn chằm chằm khung trò chuyện với Hoắc Kiệu trên Send một lát, trong lòng có vô số bong bóng ngọt ngào mềm mại bay lên.

Chử Duyên vui vẻ đến mức lăn qua lăn lại trên giường, sau đó ôm Đại Bạch một lát, rồi mới dứt khoát mà xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường.

—— Nghĩ đến chuyện Hoắc Kiệu cũng thích mình, cả người cậu đều tràn trề năng lượng.

Dưới giường rất lạnh. Chử Duyên nhanh chóng mặc quần áo vào, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Khi cậu đang muốn đi đến cạnh cửa sổ để mở ra cho thoáng khí thì đột nhiên thoáng thấy hoa sơn trà đặt ở bên cạnh bàn ——

Chỉ thấy giữa màu xanh ngát của lá cây là một đóa hoa trắng xinh đẹp đang nở rộ.

Chử Duyên ngẩn ra, lập tức kinh ngạc mà mở to hai mắt.

Vào mùa hè, nụ hoa sơn trà đã bắt đầu dựng dục rồi.

Chỉ là Chử Duyên cho rằng còn phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa thì hoa mới có thể nở. Không nghĩ tới một đóa hoa trong số đó đã nở rộ ngay ngày đầu năm mới rồi!

Cậu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng cúi người xem kỹ.

—— Chăm sóc hơn nửa năm trời, hoa sơn trà đã cao hơn ban đầu không ít, Chử Duyên liền dời nó xuống dưới đất bên cạnh bàn học.

Đó là một đóa hoa sơn trà rất đỗi xinh đẹp.

Cánh hoa trắng ngần xếp thành từng lớp, có cánh hoa còn có những sọc sọc màu đỏ tươi ở trên.

Thật sự đúng như câu "Trắng như ngọc, đỏ như gấm", đẹp cực kỳ.

Hồi lúc biết đây là một gốc cây hoa trà my, Chử Duyên liền lên mạng tìm xem rất nhiều hình ảnh của loài hoa này. Cậu đã mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ của sơn trà nhà cậu rất nhiều lần rồi.

Bây giờ được nhìn ngắm nó, Chử Duyên phát hiện hoa sơn trà của cậu đẹp hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của cậu.

Cậu sáng mắt, trong lòng kích động không thôi, nhịn không được mà muốn chụp cho Hoắc Kiệu xem ngay lập tức.

Chử Duyên nghĩ là làm. Cậu cầm điện thoại mở Send ra.

Rồi cậu kinh ngạc mà phát hiện ra Hoắc Kiệu đã trả lời tin nhắn của cậu rồi. Vốn dĩ cậu còn nghĩ là Hoắc Kiệu vẫn còn đang ngủ.

Tin nhắn của Hoắc Kiệu rất đơn giản, chỉ có một chữ "Chào".

Chử Duyên nhìn chữ đó vài giây, vô thức mà mỉm cười.

Cậu nghĩ, có lẽ năm nay sẽ là một năm rất may mắn.

Chử Duyên đang định nói chuyện tiếp mà gõ chữ vào khung, nhưng nghĩ lại thì xóa nó đi hết.

Cậu quyết định cho Hoắc Kiệu một bất ngờ.

Chử Duyên kiềm chế suy nghĩ muốn chia sẻ tâm sự, gửi cho Hoắc Kiệu nhãn dán "Gấu con nhảy nhót".

-

Điện thoại Hoắc Kiệu vang lên một tiếng "Tinh".

Hắn dừng gõ mã, click mở tin nhắn thì phát hiện là Chử Duyên nhắn "Chào buổi sáng" với hắn.

Hoắc Kiệu thao bản năng mà nhìn sang thời gian dưới góc bên phải của máy tính, phát hiện bây giờ đã là 6 giờ rưỡi sáng rồi.

Hắn gửi tin nhắn chào Chử Duyên, rồi lại tiếp tục gõ mã cho xong. Sau khi lưu chương trình, hắn nhận được tin nhắn trả lời của cậu.

Đó là một nhãn dán hình con gấu nhỏ đang vui vẻ mà nhảy nhót, trông vừa ngốc mà lại vừa đáng yêu.

Hoắc Kiệu cười khẽ, nhắn tin hỏi Chử Duyên chừng nào tới.

Chử Duyên trả lời rất mau.

[ Duyên: 9 giờ đi, đến chỗ cậu chắc cũng 9 giờ rưỡi. ]

Hoắc Kiệu nhướng mày thầm nghĩ không tích cực vậy à.

Hắn còn chưa trả lời lại thì đã thấy Chử Duyên nhắn:

[ Duyên: Cậu nhớ phải ăn sáng đó nha ]

Hoắc Kiệu cười, trả lời:

[ H: Ừa ]

Hắn đóng máy tính, đi xuống phòng bếp rót cho mình một ly sữa nóng.

Uống sữa xong, Hoắc Kiệu nhắn cho Chử Duyên:

[ H: Ăn sáng xong rồi ]

Rất nhanh, Chử Duyên đã trả lời lại.

Một nhãn dán mèo con gật đầu.

[ Duyên: Tốt. ]

Hoắc Kiệu thầm nghĩ sao mà Chử Duyên có nhiều nhãn dán như vậy.

Hắn cười, ném điện thoại sang một bên.

Bây giờ còn chưa tới 7 giờ, Chử Duyên 9 giờ mới tới, hắn còn có thể ngủ được hai tiếng.

-

Chử Duyên tìm hết tất cả màng xốp hơi trong nhà ra, bắt đầu làm cho hoa sơn trà một cái hộp thật lớn.

Vương Mai thấy cậu bận rộn vậy thì hỏi, "Mới sáng sớm mà đã làm gì đấy?"

Chử Duyên cười, cho Vương Mai xem hoa sơn trà nở.

"Mẹ, sơn trà nở hoa rồi này."

Vương Mai ngạc nhiên "Ôi" một tiếng, xoay chậu hoa sơn trà vài vòng.

"Hoa này trông đẹp thật, giống như tiên nữ vậy."

Bà nói, "Nụ hoa lâu quá không nở, mẹ còn tưởng là nó sẽ không nở nữa chứ."

"Sẽ nở thôi mẹ."

Đôi mắt Chử Duyên sáng lấp lánh, cậu nói: "Chúng lớn lên rất tốt."

Vương Mai nói: "Duyên Duyên của mẹ giỏi thật, chăm hoa mà hoa cũng nở đẹp đến thế."

Bà lấy điện thoại ra chụp bông hoa vài tấm, "Hoa nở ngay ngày đầu năm mới luôn, dấu hiệu tốt đó nha."

Chử Duyên bị Vương Mai khen đến mức cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cậu vẫn gật đầu, "Năm nay chắc chắn sẽ rất tốt."

Lúc này Vương Mai mới nhớ ra hỏi Chử Duyên xem cậu lấy nhiều màng xốp khí thế làm gì.

Chử Duyên liền nói: "Con muốn đem hoa sơn trà qua cho bạn xem."

Cậu nghĩ một lúc, nói: "Chắc là sẽ để ở chỗ cậu ấy chăm luôn ạ."

Vương Mai hơi sửng sốt, "Bạn nào vậy? Con trai hay con gái?"

Chử Duyên đột nhiên cảm thấy rất chột dạ. Cậu rũ mắt nói: "Dạ là con trai." . Ủng hộ chính chủ vào nga𝔂 ﹏ T𝗋U𝑚T𝗋 u𝔂ện﹒vn ﹏

Vương Mai "À" một tiếng, "Bạn đó của con cũng thích chăm hoa hả?"

Chử Duyên: "... Dạ."

Cũng may Vương Mai không hỏi quá nhiều, bà hơi luyến tiếc mà nói: "Vậy con nhớ nhắc bạn con chăm nó thật tốt nha."

Chử Duyên vội vàng gật đầu.

Thật ra Chử Duyên quyết định đem hoa sơn trà tới chỗ của Hoắc Kiệu như vậy, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là ——

Chậu hoa đắt quá.

Hôm vào trang viên, cậu thấy mẹ của Hoắc Kiệu.

Còn thấy sơn trà trong sân, cùng với phòng trà và những món đồ trang trí cổ xưa ấy.

Lúc đó trong lòng cậu cũng có suy đoán vụ chậu hoa là thật.

Chử Duyên cảm thấy để ở chỗ của Hoắc Kiệu thì tốt hơn.

Cậu làm cho chậu hoa sơn trà một hộp đựng rất chắc chắn, bốn phía trên trong hộp đều đặt màng xốp khí, cố gắng bảo vệ không để chậu hoa bị va chạm gì.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Chử Duyên liền ôm hộp đựng hoa sơn trà ra ngoài.

Bởi vì lo rằng đi tàu điện ngầm sẽ làm cành lá hoa sơn trà bị tổn thương nên cậu đã cố ý đi xe taxi.

Tài xế thấy cậu ôm một chậu hoa, còn khen hoa của cậu nở đẹp lắm.

Chử Duyên mỉm cười nói: "Dạ cháu cảm ơn."

Hồi lúc mang về nhà không biết trân quý, nhưng bây giờ chỉ cần nghĩ tới chuyện khả năng cao là chậu hoa trong tay có giá lên đến 700 vạn, Chử Duyên liền nhịn không được mà cẩn thận từng li từng tí.

Cũng may cả đường đi tới Ngự Lan Hoa Đình rất thuận lợi.

Khi đi thang máy lên lầu, Chử Duyên đã không ngừng suy nghĩ sẵn trong đầu.

Nghĩ xem lát nữa gặp Hoắc Kiệu, cậu nên nói cái gì.

Tới trước cửa nhà Hoắc Kiệu, Chử Duyên đột nhiên cảm thấy hơi thấp thỏm.

Giống như là về tới lần đầu tiên đến nhà của Hoắc Kiệu vậy.

Cậu ôm chặt hoa sơn trà, vươn một tay ra ấn chuông cửa.

Không bao lâu sau khi tiếng chuông vang lên, Hoắc Kiệu liền đi ra mở cửa.

Hắn mặc đồ ngủ tơ lụa màu đen, mái tóc lộn xộn, cổ áo chưa gài nút kín làm lộ ra một vùng thịt trắng, trông cả người vừa lười biếng mà vừa lạnh lùng, ngoài ra còn mang theo chút gợi cảm nữa.

Chử Duyên không khỏi ngẩn ra một chút.

Hoắc Kiệu khẽ nhướng mày, câu đầu tiên chính là: "Lần sau cậu cứ mở cửa vào luôn đi."

Hắn nhìn hoa sơn trà trong lòng ngực Chử Duyên, "Sao lại đem nó đến đây?"

Chử Duyên lấy lại tinh thần sau khi bị sắc đẹp của Hoắc Kiệu đánh úp.

Cậu ấp ủ đôi lời, rồi cười với Hoắc Kiệu: "Hoa sơn trà nở rồi, tớ muốn đưa cho cậu xem."

Tầm mắt của Hoắc Kiệu dừng trên nụ cười ngoan ngoãn của Chử Duyên, hắn muốn nói với cậu rằng hắn cũng không muốn nhìn.

Nhưng Hoắc Kiệu chỉ nói với Chử Duyên rằng: "Cậu vào nhà đi."

Chử Duyên "Ò" một tiếng, ngoan ngoãn đi vào nhà.

Chỉ là cậu không vội thay giày, mà đứng trên tấm thảm ở lối vào.

Chử Duyên vẫn cứ ôm chậu hoa sơn trà kia, tươi cười trong trẻo mà hỏi Hoắc Kiệu: "Cậu có biết ý nghĩa của hoa trà trắng không?"

Hoắc Kiệu nhướng mày.

Chử Duyên lấy hết can đảm đối diện với hắn. Tim cậu đập rất nhanh, nhưng vẫn kiên quyết nói ra điều cậu muốn nói.

"Ý nghĩa của loài hoa trà trắng là tình yêu lý tưởng."

Cậu nhìn Hoắc Kiệu: "Tớ muốn nói với cậu rằng —— cậu xứng đáng nhận được rất nhiều rất nhiều tình yêu."

Ánh mắt Chử Duyên sáng ngời, cậu vụng về ôm chậu hoa lớn, mong muốn ban đầu chỉ là muốn Hoắc Kiệu nhìn thấy hoa sơn trà nở, cùng với lời nói muốn nói cho Hoắc Kiệu nghe này.

"Đóa sơn trà này nở ngay ngày đầu năm mới."

Chử Duyên mỉm cười, "Hoa sơn trà có thể nở ra ba màu, đóa hoa này vừa hay là màu trắng."

"Tớ cảm thấy rất có duyên, cũng rất là may mắn."

Cậu hé miệng, trong tiếng tim đập thình thịch mà lấy dũng khí nói với Hoắc Kiệu rằng:

"Tớ muốn trao cho cậu rất nhiều rất nhiều tình yêu của tớ. Tớ muốn trở thành người yêu lý tưởng của cậu."

Con người sinh ra không thể lựa chọn, nhưng Chử Duyên muốn nói cho Hoắc Kiệu biết rằng, hắn vẫn chưa mất đi chậu hoa trà trắng kia.

Trong tương lai nếu Hoắc Kiệu bằng lòng, cậu sẽ trao cho Hoắc Kiệu rất nhiều tình yêu của cậu, cậu sẽ cùng hắn vượt qua những thời khắc vui buồn và sầu lo.

Hoắc Kiệu là hoa trà trắng của cậu, cậu cũng muốn trở thành hoa trà trắng của Hoắc Kiệu.

Chử Duyên chưa bao giờ bày tỏ thẳng thắn mà chân thành đến thế.

Có lẽ tình cảm thời niên thiếu đều ngây ngô và dễ hiểu, nhưng vào khoảnh khắc mà cậu nói ra những lời này, trước mắt hiện lên chính là cả quãng đời còn lại.

—— Chử Duyên lấy ra trái tim chân thành của chính mình.

Khi nói xong, mặt cậu đã nóng đến đỏ bừng, thậm chí cả tay đều run rẩy cả lên.

Chử Duyên thấp thỏm bất an, cậu hối hận vì bản thân đã vụng về không biết nói, cậu sợ sẽ nghe được lời từ chối của Hoắc Kiệu, lại lo rằng sẽ bị Hoắc Kiệu cười chê.

Nhưng mà Hoắc Kiệu chỉ nhìn cậu.

Trong đôi mắt đen láy thâm thúy của Hoắc Kiệu, đó giờ Chử Duyên đều không đoán được rốt cuộc trong đó cất giấu cảm xúc gì.

Nhưng ngay tại giờ phút này, cậu không cần phải đoán.

Chử Duyên nghe thấy giọng của Hoắc Kiệu.

—— "Được."

Giống như thấy được đầu mùa xuân, khi băng tuyết dần tan rã, khi cỏ cây mọc rễ nảy mầm, một đóa hoa trà trắng từ từ nở rộ.

Cậu cũng nhịn không được mà nở nụ cười tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play