Đúng thật là Hoắc Kiệu từng lưu dấu vân tay của cậu cho khóa nhà ở Ngự Lan Hoa Đình, nhưng Chử Duyên chưa từng sử dụng.
Nghĩ đến đây, Chử Duyên không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng.
Hoắc Kiệu coi cậu là bạn tốt nên mới lưu dấu vân tay của cậu cho nhà mình, nhưng mà cậu lại... Lại có suy nghĩ muốn vượt quá ranh giới với Hoắc Kiệu.
Phút chốc, Chử Duyên cảm thấy lúng túng vô cùng, không biết phải nói gì mới đúng.
Hoắc Kiệu như đang chờ Chử Duyên nói chuyện. Thấy Chử Duyên không mở miệng, hắn hơi nhăn mày.
Hắn nói: "Muốn tới thì tới."
Chử Duyên lại vui vẻ lên vì hắn nói như vậy.
Cậu rất muốn lập tức đi về nhà với Hoắc Kiệu, nhưng nghĩ đến chuyện mình còn phải đi luyện đàn với phải đi đến cửa hàng luyện cách làm bánh kem, cậu do dự một chút. Cuối cùng, cậu cũng chỉ cười, "Vậy... Tớ sẽ đến vào ngày sinh nhật của cậu ha."
Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, không cảm xúc "Ừm" một tiếng, coi như là đã đồng ý rồi.
Nhìn bóng lưng Hoắc Kiệu đang dần rời đi, Chử Duyên thu lại nụ cười.
Cậu cảm thấy vui vẻ vì có thể làm bánh kem sinh nhật cho Hoắc Kiệu, song trong lòng cậu cũng chua xót vô cùng.
Chử Duyên thở dài một hơi, rồi cũng quải cặp đi ra khỏi lớp.
Cậu muốn đi tới phòng nhạc tập kéo violon nửa tiếng trước. Tô Niệm Thanh đã giúp cậu viết đơn xin phép rồi nên mấy ngày nay Chử Duyên đều có thể đi tập kéo đàn.
Sau khi tập xong, Chử Duyên còn phải đi đến cửa hàng bán bánh mì đã hẹn trước luyện làm bánh kem.
Đến tối, Chử Duyên mang theo bánh kem đã làm về nhà.
Vương Mai thấy, còn tưởng đâu là cậu mua, ăn xong bà khen hương vị khá ngon, làm cho Chử Duyên tự tin hơn hẳn.
Cậu làm bánh kem liên tục mấy ngày. Có khi làm kịp trước khi Tiêu Trình Trình tan học tiết tự học buổi tối, Chử Duyên sẽ đem bánh kem đến cửa trường Trung học số 7 để cho Tiêu Trình Trình một bữa ăn khuya.
Tiêu Trình Trình cũng thấy rất vui với việc này.
Bây giờ cậu chàng không còn hà khắc, ép chính mình phải giảm cân nữa, mà là quyết định chờ đến khi thi đại học xong sẽ nghiêm túc giảm béo.
Lần nào Chử Duyên đưa bánh kem cho Tiêu Trình Trình cậu cũng không để phân lượng quá nhiều, Tiêu Trình Trình ăn rất thỏa mãn.
Sau khi cảm thấy mình làm bánh kem không có vấn đề gì, Chử Duyên liền chạy đến siêu thị lớn mua loại bơ tốt nhất, cũng như là các nguyên liệu khác, trong lòng vô cùng mong chờ đến ngày lễ Giáng Sinh.
Thời gian trôi qua rất mau, thoáng cái đã đến Giáng Sinh rồi.
Ngày hôm đó các bạn học trong trường tặng quả táo cho nhau, Chử Duyên cũng nhận được quả táo của bọn Tiêu Trình Trình.
Điều này khiến cậu cảm thấy rất vui, cậu cũng tặng cho các bạn của mình quả táo mà mình đã mua.
Mà Hoắc Kiệu thì càng khoa trương. Trên bàn hắn là một đống quả táo, chocolate, kẹo, thiệp chúc mừng, vân vân và mây mây.
Đến lớp này tặng quà không chỉ có học sinh khối 12, mà hình như còn có cả các em gái khối 10, 11 nữa.
Hoắc Kiệu vào lớp liền thấy ngay những món quà chất đống trên bàn của mình.
Trông hắn có vẻ hơi bất đắc dĩ, có rất nhiều món không biết là ai đưa tới, Tần Mạc thấy thế liền cười: "Anh Hoắc yêu dấu, không cần thì cho tao hết đi."
Hoắc Kiệu nhướng mày, chỉ vào những món đồ trên bàn, nói: "Lấy hết đi."
"Gì chứ? Không cần thiệt hả?" Tần Mạc líu lưỡi, "Chuyến này đàn em khóa dưới phải thương tâm ít nhiều rồi!"
Hắn ta vừa dọn đồ trên bàn mình, vừa quở trách Hoắc Kiệu.
Thấy Hoắc Kiệu cũng muốn đưa quả táo trên bàn cho hắn ta, hắn ta kêu lên một tiếng, "Trời má, cái đó là tao đưa cho mày mà, mày đưa lại cho tao làm gì?"
Chử Duyên mở to hai mắt nhìn động tác của hai người. Cậu do dự không biết mình có nên đưa quả táo mình đã chuẩn bị cho Hoắc Kiệu hay không.
Tuy không phải là loại được đóng gói tỉ mỉ, nhưng đây là quả tươi nhất, đẹp nhất mà cậu đã cẩn thận chọn lựa trong siêu thị rồi, hẳn là nó cũng rất ngon.
Nhưng Hoắc Kiệu không muốn nhận táo từ những người khác.
Chử Duyên rũ mắt, duỗi tay sờ quả táo mình chuẩn bị cho Hoắc Kiệu dưới ngăn bàn, vẫn còn lưỡng lự.
Cậu đang do dự thì bỗng nhiên có một bàn tay duỗi qua đây từ vị trí bên cạnh.
Chử Duyên thoáng thấy ngón tay thon dài của Hoắc Kiệu đang đặt lên bàn học của cậu một món đồ đỏ rực.
Cậu kinh ngạc mà ngẩng đầu lên nhìn.
Hoắc Kiệu bĩu môi, giọng điệu nhẹ nhàng nói, "Dì giúp việc trong nhà mua."
Dừng lại một chút, hắn nói tiếp: "Cho cậu đấy."
Chử Duyên lập tức cảm thấy rất vui vẻ.
Cậu nhịn không được mà nở một nụ cười rạng rỡ, vội vàng nói: "Tớ cũng muốn cho cậu."
Cậu lấy quả táo mình chuẩn bị ra đưa cho Hoắc Kiệu, "Giáng sinh vui vẻ nhé!"
Thấy Hoắc Kiệu hơi ngẩn ra, nhưng vẫn nhận lấy quả táo.
Chử Duyên nhịn không được mà nói thêm một câu: "Tớ tự chọn đó."
Trong lòng cậu bổ sung thêm: Chọn rất lâu.
Hoắc Kiệu thưởng thức quả táo trông vô cùng hoàn mỹ, hơi cong môi lên, "Ừm."
-
Ngày hôm sau là ngày lễ Giáng Sinh, cũng chính là ngày sinh nhật của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu không nói sinh nhật của mình cho những người khác ở trường Trung học số 7.
Nhìn nhóm "Hội bạn thân ở hàng phía sau" im lặng, Chử Duyên đột nhiên cảm thấy có một loại vui vẻ kỳ lạ khi bản thân biết nhiều về chuyện của Hoắc Kiệu hơn những người khác.
Cậu ngượng ngùng sờ mũi.
Kiểm tra lại quà sinh nhật tặng cho Hoắc Kiệu lần nữa, sau khi xác định là không có vấn đề gì, Chử Duyên liền cẩn thận cất quà vào cặp sách.
Sau đó cậu vừa học bài, vừa tranh thủ thời gian chờ đến 12 giờ đêm.
Cậu đã cài báo thức lúc 23: 55 rồi.
Đến khi báo thức vang lên, Chử Duyên đã không thể chuyên tâm vào chuyện học được nữa.
Cậu click mở khung trò chuyện của cậu và Hoắc Kiệu rồi bắt đầu soạn tin.
Vốn dĩ trong lòng Chử Duyên có rất nhiều lời chúc muốn gửi đến Hoắc Kiệu.
Nhưng đến thời khắc đánh chữ này, cậu lại không biết nên nói điều gì.
Chử Duyên lo rằng nói quá nhiều sẽ bại lộ tâm tư của cậu dành cho hắn.
Quan hệ giữa cậu và Hoắc Kiệu khó lắm mới tốt hơn được một tí. Nếu như bị Hoắc Kiệu phát hiện mình thích cậu ấy, thế thì phải làm sao bây giờ.
Chử Duyên cắn môi, cuối cùnh vẫn viết được lời chúc trong khung soạn thảo tin nhắn.
"Hoắc Kiệu sinh nhật vui vẻ! Hi vọng cậu luôn tâm tưởng sự thành, mỗi ngày đều thật hạnh phúc!"
Sau khi viết xong, cậu cảm thấy nó hơi con nít. Nhưng hẳn là khá bình thường, không có gì kỳ lạ.
Chử Duyên gật đầu. Nhìn thấy thời gian trên điện thoại đã đến 0 giờ, cậu lập tức gửi tin nhắn qua.
-
0 giờ 1 phút, điện thoại Hoắc Kiệu rung lên.
Hắn ném trò chơi cầm tay đi rồi lập tức cầm điện thoại lên xem.
Tin nhắn được gửi tới hắn nhắm mắt cũng biết được ai là người gửi tới.
Quả nhiên, hắn mở Send ra, nhìn thấy một loạt tin nhắn, hầu hết đều đến từ nhóm Trần Tinh Dã kia, chỉ là trong đó có một avatar hình mặt trời nhỏ vô cùng dễ thấy.
【Duyên: Hoắc Kiệu sinh nhật vui vẻ! Hi vọng cậu luôn tâm tưởng sự thành, mỗi ngày đều thật hạnh phúc! 】
Hoắc Kiệu yên lặng nhìn dòng chữ này, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi xúc động.
Dưới nỗi xúc động này, Hoắc Kiệu tắt máy cuộc gọi đến từ Trần Tinh Dã mà lập tức gọi video cho Chử Duyên.
Chử Duyên gửi tin nhắn xong thì thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cậu tựa đầu lên bàn, thất thần lướt xem vòng bạn bè, trong lòng hi vọng Hoắc Kiệu có thể kịp thấy được lời chúc của cậu.
Đúng lúc này, điện thoại cậu rung lên, màn hình biểu hiện: "H mời bạn tham gia vào cuộc gọi video".
Chử Duyên kinh ngạc mà xoa nhẹ đôi mắt mình.
Giờ này Vương Mai với bác Khuất đều ngủ cả rồi, đáng lý ra cậu không nên gọi điện thoại mới người ta mới phải.
Nhưng Chử Duyên chỉ đấu tranh vài giây trong đầu, cậu thuyết phục bản thân rằng nhỏ giọng chút thì sẽ không sao hết, còn tay thì đã nhanh chóng tìm tai nghe đeo lên.
Cậu bấm bắt máy, mặt của Hoắc Kiệu liền xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Chử Duyên thở chậm lại theo bản năng, cậu mở to hai mắt mà nhìn hắn.
Hoắc Kiệu mặc áo len cổ chữ V màu trắng, áo len trắng mềm mại như trung hòa đi sự lạnh lùng từ gương mặt của hắn, dung nhan anh tuấn thường ngày trông càng thêm đẹp.
Tim Chử Duyên lại bắt đầu đánh trống, cậu đè thấp giọng nói một câu: "Alo?"
Giọng cậu rất nhỏ, đi vào lỗ tai của Hoắc Kiệu giống như lông chim, làm lòng hắn như bị trêu ghẹo, cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Hoắc Kiệu cũng đoán được sương sương lý do Chử Duyên phải nhỏ giọng như vậy. Hắn nhướng mày hỏi, "Làm phiền cậu rồi à?"
"Không có không có," Chử Duyên vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mẹ tớ ngủ rồi, nên là tớ nói nhỏ thôi."
Chử Duyên chớp mắt, như là cảm thấy kỳ lạ với câu hỏi này của Hoắc Kiệu.
Cậu nói: "Lúc trước tớ có nói là sẽ tặng cho cậu rồi mà, cậu quên rồi hả?"
Thấy vẻ mặt nghi hoặc của Chử Duyên, tâm trạng vốn đang nóng lên của Hoắc Kiệu bỗng nhiên lạnh xuống.
"Cũng đúng." Hắn rũ mắt, nghĩ: Lúc trước Chử Duyên đã nói là muốn tặng quà cho hắn rồi.
Cho nên, Chử Duyên nhớ rõ sinh nhật của hắn, chủ động phá vỡ không khí kỳ lạ giữa hai người, rồi tặng lời chúc và quà cho hắn, những điều đó cũng không thể thuyết minh được cái gì.
Cảm giác được Hoắc Kiệu như tụt hứng, Chử Duyên bất an nghĩ rằng, "Có phải Hoắc Kiệu muốn tắt máy rồi không."
Cậu chà xát ngón tay, trong lòng không muốn như vậy.
Nhưng kỳ lạ là, Hoắc Kiệu cũng không có tắt máy. Hai người nhìn đối phương trong màn hình mà im lặng trong chốc lát.
Rồi sau đó Hoắc Kiệu giật giật, hình như là muốn tắt video.
Chử Duyên lập tức kinh hãi. Cậu vắt hết óc, cố lắm mới nghẹn ra một từ: "Ừm..."
Nghe thấy Chử Duyên lên tiếng, Hoắc Kiệu dừng lại động tác khi nãy, "Sao vậy?"
"Ò," Chử Duyên thở phào nhẹ nhõn một hơi, "Chỉ là tớ muốn hỏi cậu nhà cậu còn đồ ăn không? Ngày mai tụi mình ăn ở nhà cậu ha?"
Hoắc Kiệu nghe vậy thì ngước mắt lên nhìn cậu.
Từ khi Chử Duyên không còn đi theo hắn về nhà, Ngự Lan Hoa Đình liền như không được sử dụng.
Chử Duyên bị Hoắc Kiệu nhìn mà cảm thấy khẩn trương.
Cậu nghĩ thầm, chẳng lẽ Hoắc Kiệu không muốn sao?
Liền nghe thấy Hoắc Kiệu nói: "Tan học ngày mai đi mua đi."