Tập Vi Vi nghe nói mấy người bọn họ định ở đây một đêm, đang tìm chỗ để ở thì nói với bọn họ rằng: "Mấy bạn ở cùng tụi mình cũng được á."
Hóa ra dì của Tập Vi Vi có mở một nhà trọ ở trên đường phố cổ. Tập Vi Vi và bạn của cô thuê một sân nhỏ bên trong đó, cùng với sáu phòng ở. Trước mắt bọn họ chỉ ở ba phòng, còn ba phòng còn lại thì vẫn còn trống.
"Phòng của Chung Nhạc còn có thể cho một người ở cùng được đúng không?"
Chung Nhạc liền nói: "Đúng rồi. Mấy bạn có thể để một bạn ở cùng mình, ba phòng còn lại thì phân ra, vừa đủ luôn."
Vì thế chuyện này đã được quyết định như vậy. Tập Vi Vi cùng Mai San dẫn bọn Chử Duyên đi xem phòng ở.
Nhà trọ của dì của Tập Vi Vi nằm ở khu phố Nam, đi mấy vòng là tới một ngôi nhà theo kiểu cổ xưa.
"Ở đây này."
Tập Vi Vi dẫn bọn họ đẩy cửa đi vào.
Căn nhà có tường trắng ngói đen, kết cấu bên trong phần lớn là từ gỗ, tầng một trưng rất nhiều hoa màu, trông rất ấm áp.
Tập Vi Vi chào hỏi với dì của mình xong thì liền dẫn bọn Chử Duyên đi ra sau xem phòng.
Sau nhà trồng rất nhiều hoa cỏ, bàn đá và ghế chìm giữa hoa và cây, còn có xích đu cùng ao nuôi cá nhỏ. Lâm Thiên Miên và Đoạn Giai Lâm vừa thấy là đã thích mê.
Bọn họ đi xem một căn phòng trống. Đó là phòng hai người, dọn dẹp rất sạch sẽ.
Mọi người đều cảm thấy không có vấn đề gì, liền đi ra quầy thu ngân đặt phòng trước.
Xong xuôi chuyện nơi ở, trời cũng đã đến giữa trưa.
Dì của Tập Vi Vi mời bọn họ ở lại ăn cơm, thế nên trưa nay bọn họ liền dùng cơm ở nhà trọ này.
Sau khi ăn cơm xong, mấy cô nàng bên Tập Vi Vi tiếp tục đi xem quán, đổi lại những người khác về ăn cơm, còn bọn Chử Duyên thì lại tiếp tục đi tham quan.
Suy xét đến chuyện bọn họ đã quyết định ở lại chỗ này tối nay, sau khi đi dạo xong khu phố cổ và Cống Viện, bọn họ thương lượng một chút, quyết định là hôm nay đi dạo từ hồ trước đến hồ sau trước, còn lâm viên Tây Đình thì không vào, chờ ngày mai đi lên chùa Linh Hỉ trên núi trước rồi xuống dạo lâm viên Tây Đình sau.
Bọn họ đi lên bậc thang, nhìn xuống từ trên cầu.
Hồ trước trong như gương, nhận hết nửa ngọn núi xanh cùng bầu trời vào trong nước.
Đám người Hồ Ngạn nhỏ nhắn yểu điệu, giữa hồ là một tòa lâm viên Tây Đình đứng sừng sững trên dòng nước, tán lá cây cổ thụ che trời xum xuê một màu xanh lục.*
*Đoạn này nó cứ khó hiểu sao sao í, nên là tui cứ chém tùm lum;-; Ánh nắng chiếu xuống mặt nước làm xuất hiện sóng nước lấp loáng, thỉnh thoảng có uyên ương, vịt hoang nghịch nước trong hồ, cũng có du khách chèo thuyền lui tới trên hồ.
Đây là một cảnh tượng sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Mọi người dựa vào thành cầu nhìn một lúc, có mấy con điểu màu trắng lướt qua trên mặt hồ, Đoạn Giai Lâm nhanh chóng cầm máy ảnh lên chụp hình lại.
...
Trên bến đò có nhiều con thuyền lớn nhỏ cập bến.
Lục Khải Thanh hỏi Hoắc Kiệu: "Anh Hoắc này, tụi mày muốn chọn loại thuyền nào? Tự chèo hay là chạy bằng điện? Tao thì sao cũng được rồi á."
Bên cạnh bọn họ vừa lúc có người chọn tự chèo thuyền, y đang vui vẻ mà bắt đầu chèo ra. Chử Duyên nhịn không được mà nhìn một chút.
Hoắc Kiệu nhìn cậu, "Muốn tự chèo à?"
Chử Duyên hơi do dự, "Tự chèo có khó không?"
Hoắc Kiệu cong môi cười, "Không khó." Hắn nói với Lục Khải Thanh: "Chọn tự chèo đi."
Tần Mạc lập tức giơ tay đồng tình: "Đúng vậy! Tự chèo mới có ý nghĩa chứ!"
Những người khác cũng không có ý kiến, bọn họ liền chọn một con thuyền tám người tự chèo.
Mặc áo phao, dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, rồi bọn họ cùng nhân viên công tác xác nhận địa điểm ngừng và những việc cần lưu ý xong, đoàn người liền lên thuyền.
Ban đầu bọn họ chèo thì thuyền hơi nghiêng ngả, nhưng dưới sự chỉ huy của Hoắc Kiệu thì mọi người dần tìm được nhịp mà làm. Thuyền bọn họ rẽ sóng nước mà bắt đầu hướng tới phía trước.
Mọi người lập tức hoan hô lên. Gió nhẹ trên mặt hồ mang theo chút lạnh lẽo, ánh mặt trời chiếu lên người lại ấm áp vô cùng.
Theo động tác chèo thuyền của bọn họ, thuyền càng lúc càng xa bờ. Đến khi thuyền đã trôi ra rất xa rồi quay đầu nhìn lại, bến đò cũng biến thành một điểm nhỏ nhoi.
Hồ Tây Đình thật sự rất lớn, bọn họ cười nói mà đi từ hồ trước đến hồ sau, thế mà phải cần đến một tiếng đồng hồ.
Chèo thuyền được một lúc, bởi vì có hơi mệt nên tốc độ của mọi người liền chậm lại.
Cũng may là lúc này bọn họ đã đến gần phía sau Hồ Ngạn. Lâm Thiên Miên nhìn lên trên bờ, rồi sau đó vui mừng mà kêu lên, "Bên đó là bến đò phải không?"
Mọi người đều nhìn sang bên đó, quả nhiên phát hiện ra một bến đò có thể ngừng thuyền.
Bọn họ thuê thuyền không nhất thiết là phải quay về, trả thuyền về bến đò phía sau hồ cũng được.
Vì thế mọi người điều chỉnh phương hướng tới bến đò kia. Bên này ngoại trừ thuyền của bọn họ thì còn có thuyền khác nữa. Có một con thuyền chạy bằng điện chạy "Vèo" qua bọn họ mà đến bến đò trước bọn họ.
"Ha! Tốc độ nhanh ghê cơ đấy." Tần Mạc buồn bực nói.
Mọi người đều nhịn không được mà nở nụ cười.
Bọn họ phải tốn công lắm mới để thuyền cập bến vững vàng được. Nhân viên công tác cầm dây thừng buộc thuyền của họ lên.
Cầu gỗ trên bến đò hơi cao, Hoắc Kiệu chân dài, đi lên rất dễ dàng.
Sau khi lên bờ, hắn lại đưa tay ra với Chử Duyên.
Chử Duyên chớp mắt, nắm tay của Hoắc Kiệu, Hoắc Kiệu dùng chút lực là túm cậu lên được rồi.
Chử Duyên không dừng lại được nên đã đụng vào người Hoắc Kiệu. Cậu phát hiện ra dù đã chơi cả một ngày nhưng trên người Hoắc Kiệu vẫn cứ có mùi hương nhè nhẹ thế này.
Hoắc Kiệu đỡ cậu, hỏi: "Mệt rồi à?"
Chử Duyên lắc đầu, nhịn không được mà nói với Hoắc Kiệu: "Hoắc Kiệu, cậu thơm quá à."
Hoắc Kiệu: "?"
Hắn nhíu mày, "Cậu lại nói khùng nói điên gì vậy?"
"Thật mà."
Chử Duyên ngửi hắn, "Thơm thật á, mùi hương không giống với những người khác tí nào."
Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng, duỗi tay đẩy trán Chử Duyên ra, rồi sau đó búng trán cậu một cái.
"Ai da?"
Chử Duyên hơi ngây người. Cậu xoa chỗ bị búng, rồi cùng Hoắc Kiệu kéo Tiêu Trình Trình lên.
Sau khi tất cả mọi người đều lên bờ, bọn họ trả lại thuyền rồi đưa vé vào cửa cho quản lí của Hồ Ngạn, đoàn người lại bắt đầu đi dạo trên bờ.
Trên bờ ngoại trừ bọn họ thì cũng có người khác.
Nhưng mà bởi vì hồ sau có rất nhiều chỗ đều là lâm viên tư gia không mở cho người ngoài vào, vì tránh cho du khách quá nhiều gây ầm ĩ quá mức nên vé vào cửa bên này có hạn chế thời gian. Cũng bởi vậy nên du khách ở đây không nhiều bằng hồ trước, so ra thì ở đây yên tĩnh hơn nhiều.
Cảnh sắc ở hồ sau vô cùng đẹp, nhiều kiến trúc cổ được bảo tồn rất tốt, khiến người xem không rời mắt được.
Ngoại trừ lâm viên tư gia, hồ sau cũng có rất nhiều kiến trúc thương nghiệp.
Quán Quốc Tân ở Hồ Tây Đình được xây ở hồ sau, thậm chí bên này còn có khách sạn suối nước nóng, hoặc là sơn trang nghỉ phép nữa, chỉ là giá cả đều rất đắt.
Mọi người đi vào trong dọc tbeo bờ Hồ Ngạn. Trên đường thấy được mấy tiệm cơm có thể đọc được tên và không đọc được tên, bọn họ còn đi ngang qua một quán rượu vừa nhìn đã biết là rất sang.
Bọn bọ tiếp tục đi vào trong. Đi qua bậc cửa vừa cao vừa dày của lâm viên tư gia, cũng đi ngang qua "Quán cờ Phong Từ" treo tấm biển rất cứng cáp, thấy được mấy nơi tên dễ nghe.
Đột nhiên, Lâm Thiên Miên chỉ phía trước hỏi: "Ủa? Chỗ đó là quán trà hay là nhà riêng vậy nhỉ?"
Chỉ thấy đó là một cánh cửa cực kỳ cổ điển, lịch sự và tao nhã. Trên bảng hiệu viết hai chữ "Lộ viên", trên hai bên tường lại có bảng gỗ có khắc chữ "Trà".
"Chắc là quán trà quá?"
Cửa để khép hờ, Đoạn Giai Lâm nhìn vào bên trong thử. Cô nhìn thấy cỏ cây bên trong dọc theo đường mòn lót gạch xám cùng với hành lang quanh co. Hương hoa quế từ trong bay ra, Đoạn Giai Lâm nhịn không được mà giơ máy ảnh lên chụp cửa "Lộ viên" vài tấm.
Cô đang chụp thì bỗng nhiên có người đẩy cánh cửa đang khép hờ ra.
Khi chạm mắt nhau, ai cũng bất ngờ.
Người đẩy cửa ra là một người mặc trang phục công sở, mang đôi giày cao gót màu đen cao 10cm, tóc ngắn gọn gàng, trang điểm tinh xảo.
Cô ta cùng mấy người đứng trước cửa nhìn nhau, rồi sau đó tầm mắt của cô ta dừng trên người của —— Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu vừa thấy cô ta là đã nhíu mày lại.
Lúc này, lại có một người bước ra từ trong vườn. .
Đam Mỹ Cổ ĐạiBà vừa bước ra, mọi người đều lập tức có loại cảm giác kinh diễm động đất trời.
Chỉ thấy người bước ra có dáng người yểu điệu, mặc một bộ sườn xám chim tước màu xanh, hoa nhung được thêu từ những sợi chỉ trắng, làn da trắng như sứ, mang vòng tay phỉ thúy xanh biếc.
Mái tóc đen nhánh được búi nhẹ lên, lộ ra một đoạn cổ thiên nga trắng nõn, mặt mày càng là đẹp đến mức không gì sánh nổi, giống như một bông sen trắng trong hồ nước, vừa thanh nhã vừa xuất trần.
"Trời ạ," Tần Mạc nhịn không được mà nhỏ giọng nói một câu: "Đây là người đẹp tuyệt thế gì thế này."
Người đàn bà vừa bước ra thấy trước cửa toàn là người thì cũng hơi ngẩn ra một tí, nhưng sự kinh ngạc của bà chỉ ngắn ngủi trong một cái chớp mắt thôi, nó đã bị bà thu lại rất nhanh rồi. Tựa như trên thế gian này không có cái gì đáng để bà phải tiêu phí cảm xúc cả.
Tầm nhìn của bà dừng trên người Hoắc Kiệu, rồi sau đó bà nhẹ nhàng lên tiếng: "Hoắc Kiệu."
Chử Duyên và những người khác đều đồng loạt quay qua nhìn Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu cau mày, biểu cảm trên mặt trông thật lạnh lùng. Hắn dừng một chút, rồi kêu một tiếng, "Mẹ."
Một tiếng này cả hắn giống như là viên đá rơi vào hồ nước tĩnh lặng vậy.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.
Tần Mạc càng là nhìn trái nhìn phải, giật mình đến nỗi miệng mở to ra.
Chử Duyên giật mình, biết được thân phận của đối phương.
Cậu nghĩ hóa ra là Mạnh Linh, mẹ của Hoắc Kiệu, người đứng đầu trong Mạnh thị trăm năm.
...
Đã rất lâu rồi Hoắc Kiệu chưa gặp Mạnh Linh.
Lần gặp mặt trước là vào lúc ăn Tết, bà cùng Hoắc Vị Bình tham dự một bữa tiệc, rồi trở về ăn một bữa cơm tất niên ngắn ngủi.
Toàn bộ hành trình lúc ấy bà đều không nói với Hoắc Kiệu nhiều hơn mười hai từ.
Một câu là "Hoắc Kiệu".
Một câu là "Quà mừng năm mới mẹ kêu trợ lí đưa con."
...
Nghe Hoắc Kiệu lên tiếng, cô gái tóc ngắn mới như là thở phào nhẹ nhõm một hơi mà nói: "Ngài Mạnh, cậu chủ..."
Mạnh Linh nhìn cô ta, chỉ nói: "Cô vội việc trước đi."
"Vâng ạ." Trợ lí của Mạnh Linh lập tức đáp. Cô ta gật đầu với Hoắc Kiệu, rồi sau đó bước nhanh đến một chiếc xe đang đậu bên đường, chiếc xe ấy cũng đã nhanh chóng chạy ra ngoài luôn.
Lúc này Mạnh Linh mới hời hợt lên tiếng: "Hai năm trước mua sân, năm nay mới sửa chữa lại xong, định cải biến thành một trang trại trà."
Bà nhìn về phía Hoắc Kiệu, cười hỏi: "Sao lại đến tìm mẹ?"
Chử Duyên chớp mắt. Cậu đột nhiên phát hiện tuy là Mạnh Linh đang cười, nhưng ý cười của bà rất nhạt, tựa như không đạt tới đáy mắt.
Mà giọng điệu khi bà nói chuyện cùng Hoắc Kiệu cũng hoàn toàn không giống như là mẹ con.
Trong tiểu thuyết mà Chử Duyên xem có viết qua thân phận của Hoắc Kiệu. Hắn là kết quả của sự liên hôn giữa hai nhà Hoắc Mạnh, cũng là người thừa kế duy nhất.
Chỉ là trong tiểu thuyết Mạnh Linh chưa từng xuất hiện qua, Chử Duyên cũng chỉ biết quan hệ giữa Hoắc Kiệu với ba hắn không tốt mà thôi. Hình như quan hệ hôn nhân giữa ba mẹ Hoắc Kiệu sớm đã chỉ tồn tại trên danh nghĩa.
Cậu nhíu mày, nhịn không được mà nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Mí mắt của Hoắc Kiệu hơi rũ xuống, trông trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Nghe Mạnh Linh nói, hắn cười một tiếng, "Người sai rồi, con không có tới tìm người."
Không khí có vẻ thật nặng nề, bọn Lục Khải Thanh cũng không dám hó hé.
Chử Duyên nhìn dáng vẻ của Hoắc Kiệu, đột nhiên liền cảm thấy thực đau lòng.
Cậu hé miệng, lấy hết can đảm nói: "Dì à, chúng con tới Hồ Tây Đình chơi, đang đi dạo ở gần đây, vừa lúc đi đến nơi này thôi ạ."
Mạnh Linh nghe cậu nói vậy thì hơi nhướng mày lên. Bà vốn là người đàn bà ưu nhã và thanh mỹ, nhưng động tác nhướng mày không phá hư khí chất của bà mà ngược lại, nó còn làm xuất hiện thêm một loại cao quý linh động. Thật sự là giống với câu nói kia, người đẹp thì làm gì cũng đẹp.
Chử Duyên đột nhiên cảm thấy bà và Hoắc Kiệu có điểm giống nhau.
"Cũng tốt," Mạnh Linh liếc nhìn bọn họ, cười nhợt nhạt mà nói: "Vậy mấy đứa vào uống ly trà đi."
Nói xong, bà liền xoay người, ung dung thong thả đi vào vườn, dường như bà cũng không lo là Hoắc Kiệu sẽ không theo kịp.
Mọi người không dám tự tiện quyết định, tất cả đều nhìn về phía Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu rũ mắt, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Một lúc sau, hắn nhấc chân lên đi vào trong vườn.
Chử Duyên hơi ngẩn người, lặng lẽ theo sát Hoắc Kiệu.
Mạnh Linh dẫn bọn họ đi qua phiến đá xanh trên đường mòn sâu thẳm, đi qua dãy hành lang quanh co, đk vào một viện rộng lớn.
Chử Duyên chú ý tới trong viện trồng rất nhiều loài hoa thảo mộc quý hiếm mà cậu không biết tên, trong đó cũng có rất nhiều hoa sơn trà, thậm chó còn có hoa trà cao 3 mét.
Cậu đột nhiên nghĩ tới hoa sơn trà cậu lấy từ chỗ Hoắc Kiệu, không khỏi chớp mắt nhìn.
Mạnh Linh dẫn bọn họ vào một gian phòng trà. Trong phòng được trang trí rất lịch sự tao nhã, có huân hương nhè nhẹ.
Từ cửa sổ khắc hoa nhìn ra có thể nhìn thấy mái ngói cong lên thành đỉnh cùng tượng chim được điêu khắc tỉ mỉ trên mái ngói, dòng suối nhỏ trên núi giả chảy xuống chầm chậm, tạo thành hình vòm rơi xuống hồ nước, lá sen trong ao động đậy liên tục.
Nếu không phải đang ở trong tình cảnh thế này thì Chử Duyên chắc chắn sẽ cảm thấy rằng sinh hoạt ở đây sẽ thích cực kỳ.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống bên bàn trà là đã có người phục vụ nhẹ nhàng bước vào.
Mạnh Linh cười nhợt nhạt, "Trang trại trà chưa chính thức buôn bán, nên chỉ mời mọi người chút trà thiện cùng trà bánh thôi, được không?"
Mọi người tất nhiên là không có ý kiến gì rồi. Mạnh Linh gật đầu với người phục vụ, người phục vụ gật đầu nói câu "Vâng ạ" rồi lại nhẹ nhàng bước đi ra ngoài.
Cảnh vật xung quanh thực an tĩnh, người phục vụ từ lúc đi vào đến khi đi ra đều không phát ra âm thanh nào quá lớn, mọi người cũng không dám gây ra động tĩnh gì.
Hoắc Kiệu càng là không nói lời nào, mà Mạnh Linh cũng chẳng để ý gì đến biểu hiện của hắn.
Chử Duyên càng nhìn càng cảm thấy, thái độ của Mạnh Linh đối với Hoắc Kiệu không khác gì so với đối với mấy người bọn họ.
Cậu đột nhiên cảm thấy thở không nổi, nhịn không được mà lại gần Hoắc Kiệu hơn một chút.
Hoắc Kiệu phát hiện Chử Duyên tới gần, hắn rũ mắt nhìn thoáng qua cậu.
Chử Duyên lén túm lấy ống tay áo của Hoắc Kiệu, rồi sau đó thật cẩn thận mà vươn tay ra nắm lấy bàn tay phải đang để dưới bàn của Hoắc Kiệu.
Hoắc Kiệu dừng một chút, đuôi mày hắn nhẹ nhướng lên, nhưng hắn không có tránh khỏi tay của Chử Duyên.
Tác giả có lời muốn nói:
Hu oa oa oa tôi sẽ nỗ lực bổ sung chương còn thiếu!