Chử Duyên nhìn tin nhắn của Tô Niệm Thanh, bỗng nhiên cậu không biết phải trả lời lại thế nào.

Lưỡng lự trên bàn phím cả nửa ngày, cuối cùng Chử Duyên cũng chỉ có thể bấm được một chữ “Ò.”

Cậu hơi buồn rầu mà leo lên giường, cảm giác biến cố giữa Tô Niệm Thanh và Hoắc Kiệu không quá giống như trong tiểu thuyết, cậu cũng không biết nên làm thế nào.

Chử Duyên biết từ sau khi Tô Niệm Thanh bị ánh trăng sáng Tống Dực Tu “Phản bội”, có một đoạn thời gian rất dài cậu ta không tin tưởng vào tình yêu. Chỉ là...... Bây giờ Tô Niệm Thanh đột nhiên có biểu hiện hứng thú đối với Hoắc Kiệu, hẳn là...... Cũng coi như là một chuyện tốt ha?

Cậu nghĩ, nếu Tô Niệm Thanh chủ động thì chắc chắn Hoắc Kiệu sẽ thích cậu ta.

Vậy nếu hai người đã thích nhau thì không phải đã có thể HE rồi sao?

Chử Duyên đột nhiên nghĩ đến điện thoại cũ của cậu còn có ảnh chụp Tô Niệm Thanh mà nguyên thân sưu tầm. Cậu do dự một chút, rồi sau đó cậu tìm điện thoại cũ và lên Send.

Cậu gửi hết những tấm ảnh đó qua cho Hoắc Kiệu.



Động tác của Phương Qua rất mau.

Hoắc Kiệu tắm rửa xong xuôi thì thấy được tin nhắn Trần Tinh Dã gửi qua.

[ STAR: Lão Hoắc, Phương Qua hỏi tao mày với Tô Niệm Thanh có quan hệ gì ]

[ STAR: Tô Niệm Thanh là ai vậy? ]

[ STAR: Đẹp không ]

[ STAR: À, Phương Qua là cái người thành lập công ti khoa học kỹ thuật á ]

Hoắc Kiệu hơi nhíu mày.

Ý ngầm của Phương Qua rất rõ ràng. Hiển nhiên là nếu Hoắc Kiệu nói hắn cùng Tô Niệm Thanh có quan hệ với nhau thì gã sẽ lựa chọn nhường nhịn.

Hoắc Kiệu cũng không muốn lo chuyện này lắm, nhưng cũng chỉ cần một câu nói thôi. Huống chi, chuyện Phương Qua thân là một người thành công trong sự nghiệp mà lại đi day dưa với học sinh cấp ba còn đang tuổi vị thành niên khiến hắn không thể nào nhìn nổi. Bởi vậy sau khi nghĩ một lúc, Hoắc Kiệu vẫn trả lời lại một câu.

[ H: Là bạn của tao. Tô Niệm Thanh không thích hắn, kêu hắn đừng tới day dưa nữa ]

Tất nhiên Trần Tinh Dã sẽ không thuật lại nguyên văn câu nói cho Phương Qua, nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến tâm tình hóng chuyện đã sôi sùng sục của hắn ta. Hắn ta hô to gọi nhỏ, muốn hóng chuyện của Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu mặc kệ hắn ta, tùy tay từ chối mấy cái lời mời thêm bạn tốt. Lúc đang định dẹp điện thoại đi, đột nhiên hắn nhận được tin nhắn của Chử Duyên.

Vài tin liên tiếp.

Hoắc Kiệu nhướng mày, click mở.

Hình ảnh phản chiếu trong mắt đều là ảnh chụp Tô Niệm Thanh.

Hoắc Kiệu: “?”

......

Sau khi Chử Duyên gửi mấy tấm ảnh chụp Tô Niệm Thanh còn trong máy qua cho Hoắc Kiệu, cậu liền thuận tay xoá hết trong album.

Rồi sau đó cậu mới bắt đầu nhắn tin cho Hoắc Kiệu.

“Đây là ảnh chụp Tô Niệm Thanh mà tớ có, tớ cảm thấy rất đẹp!”

Sau khi nhắn xong, cậu cảm thấy không có vấn đề gì thì bấm gửi đi ngay.

Ngay sau đó, phía sau tin nhắn của cậu là một cái dấu chấm than đỏ chót.

Hệ thống lạnh như băng nhắc nhở cậu: Rất xin lỗi, đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn.

“??!”

Chử Duyên ngây người. Cậu mờ mịt nghĩ, sao Hoắc Kiệu lại chặn cậu rồi......



Ngày hôm sau Hoắc Kiệu tới muộn. Hắn vừa mới ngồi xuống ghế là tiếng chuông báo tiết tự học bắt đầu đã vang lên rồi.

Hôm nay Chử Duyên ra khỏi nhà rất sớm, cậu đứng ngồi không yên mà chờ Hoắc Kiệu ở trong phòng học.

Vất vả lắm mới chờ được, Hoắc Kiệu lại lạnh mặt, chỉ có cái ánh mắt thôi mà cũng không cho cậu.

Trong lòng Chử Duyên nôn nóng, vừa định nói chuyện với Hoắc Kiệu thì giáo viên dạy tiếng Anh Du Mạn đã tới rồi.

Cậu đành phải bỏ cuộc trước, theo chỉ thị của giáo viên mà mở sách giáo khoa ra.

Chờ đến khi mọi người đều bắt đầu xem bài ngữ pháp, Chử Duyên liền tìm một cơ hội nhỏ giọng gọi Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu nghe thấy Chử Duyên gọi hắn, rốt cuộc cũng chịu nâng mí mắt lên nhìn cậu một cái.

Chử Duyên thấp thỏm hỏi: “Hoắc Kiệu, cậu đừng chặn tớ nữa được không?”

Hoắc Kiệu nhìn cậu, không nói chuyện. Vào lúc Chử Duyên cho rằng Hoắc Kiệu sẽ từ chối thì đột nhiên Hoắc Kiệu giơ tay lên.

Chử Duyên ngơ ngác.

Du Mạn đang ngồi ở trên bục giảng nhìn chằm chằm cả lớp.

Vóc dáng của Hoắc Kiệu rất cao, hắn vừa giơ tay lên là Du Mạn đã thấy được rất dễ dàng rồi.

Vì thế cô đi đến hàng phía sau trong phòng học, “Hoắc Kiệu, em có vấn đề gì sao?”

Cô liền nghe thấy Hoắc Kiệu hời hợt nói: “Thưa cô, Chử Duyên nói chuyện trong giờ học.”

Chử Duyên: “???”

Du Mạn: “???”

Cô rất ngoài ý muốn mà nhìn thoáng qua Hoắc Kiệu, lại nhìn vẻ mặt ngây dại của Chử Duyên, đột nhiên cô cảm thấy có hơi buồn cười.

“Khụ khụ,” Du Mạn khụ khụ, “Bạn học Chử Duyên đừng nói chuyện trong giờ. Hai đứa em mau đọc ngữ pháp đi, lúc vào học cô sẽ hỏi đấy.”

Nói xong, cô lại vỗ lên bàn của Tần Mạc, “Tần Mạc, đừng ngủ!”

“Oan uổng cho em quá,” Tần Mạc nhỏ giọng lẩm bẩm, “Không phải đã bị Hoắc Kiệu dọa tỉnh rồi sao.”

Qua chuyện này, người ở hàng phía sau đều biết Hoắc Kiệu và Chử Duyên giận nhau.

Bọn họ đều cảm thấy thật lạ lùng.

Lúc Tiêu Trình Trình lo lắng hỏi Chử Duyên cậu và Hoắc Kiệu sao thế, Chử Duyên chỉ có thể chán nản nói với cậu chàng rằng, “Tớ làm sai.”

Nhưng cậu thật sự thấy ngại nếu nói cho Tiêu Trình Trình là cậu gửi ảnh chụp Tô Niệm Thanh cho Hoắc Kiệu, kết quả bị Hoắc Kiệu chặn.

...... Cảm giác chuyện này nghe cứ thật kỳ lạ, Chử Duyên nói không nên lời.

Hôm nay Hoắc Kiệu không ngó ngàng gì tới Chử Duyên, làm Chử Duyên gấp muốn chết.

Cậu suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng nghĩ ra được một biện pháp.

Trước khi vào tiết học cuối cùng của buổi chiều, cậu chạy tới siêu thị mua cái bong bóng, vẽ lên trên một cái hình chibi đại diện cho bản thân mình, rồi dựa vào ống bơm hơi trong siêu thị mà bơm đầy cái bong bóng, sau đó cậu liền mang cái bong bóng lớn đó chạy về phòng học.

Các bạn học nhìn cậu cầm một cái bong bóng lớn trở về thì đều rất ngạc nhiên nhìn cậu.

Ánh mắt của mọi người làm mặt Chử Duyên nóng lên. Cậu nhanh chóng đi xuống hàng cuối trong phòng học.

Hoắc Kiệu đang thất thần mà nghe đám người Tần Mạc nói chuyện phiếm.

Hắn giương mắt lên nhìn thì liền thấy được Chử Duyên đang đỏ tai đi đến, còn dè đặt cẩn thận cầm một cái bong bóng màu cam lớn trong tay.

Hoắc Kiệu còn chưa phản ứng lại được thì Chử Duyên đã đưa bong bóng cho hắn rồi.

Hoắc Kiệu: “?”

Hắn nhướng mày.

“Tặng cho cậu.” Chử Duyên nhỏ giọng nói.

Hoắc Kiệu không nhận, chỉ nói: “Tặng tôi cái này làm gì.”

Chử Duyên nhấp miệng, thành tâm thành ý xin lỗi: “Cậu đừng giận nữa, tớ sai rồi.”

Cậu cho Hoắc Kiệu xem hình vẽ bản thân phiên bản chibi trên bong bóng mà cậu đã vẽ, “Cậu nhìn này, đây là tớ.”

Cậu đỏ tai, nói: “Tớ tặng cho cậu cái bong bóng này để cậu hết giận đó.”

Hoắc Kiệu liền nhìn hình chibi đơn giản được vẽ trên bong bóng màu cam bằng viết đen.

“Xấu quá.”

Hắn càm ràm, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy bong bóng rồi cầm trên tay mà thưởng thức.

Thấy rốt cuộc Hoắc Kiệu đã nhận bong bóng, Chử Duyên lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cậu ngồi vào chỗ ngồi, thử thăm dò mà hỏi Hoắc Kiệu, “Vậy có thể đừng chặn tớ nữa không?”

Hoắc Kiệu nhẹ nhàng nhướng mày, “Biết sai rồi?”

Chử Duyên: “Ừm ừm.”

Hoắc Kiệu liền hỏi: “Mai mốt còn gửi nữa không?”

Chử Duyên nghi hoặc nhìn Hoắc Kiệu, rồi sau đó cậu quyết đoán lắc đầu, “Sẽ không!”

Cậu nghĩ, cậu đã gửi toàn bộ ảnh chụp Tô Niệm Thanh cho Hoắc Kiệu rồi, muốn gửi nữa cũng không có mà gửi.

Hoắc Kiệu “Ừm” một tiếng.

Thấy Hoắc Kiệu thật sự đã bớt giận, Chử Duyên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Hoắc Kiệu chỉ chơi bong bóng một lúc, nhưng hắn cũng không lựa chọn làm hư nó, mà là trả lại cho Chử Duyên.

“Ngốc quá.” Hắn nói.

Chử Duyên mếu máo, thầm nghĩ cũng đâu đến mức đó. Cậu cảm thấy rất đáng yêu.

Cậu nhận lấy bong bóng, nghĩ một chút rồi vẽ thêm một cái mặt cười tươi lên cái hình chibi giản dị, sau đó cắm bong bong vào chậu hoa lan vằn da hổ.

Màu cam và màu xanh lá ở bên cạnh nhau, thành phong cảnh sáng ngời nhất của hàng phía sau trong phòng học.



Đã có thành tích của kỳ kiểm tra cuối tháng sáu, Chử Duyên lên được hạng năm toàn khối, hạng hai cả lớp.

Hạng một cả lớp là một học sinh giỏi luôn luôn đạt được thành tích học tập tốt, tên là La Thư Tiệp. Lần này cậu ta được hạng ba toàn khối.

Tiêu Trình Trình cũng tiến bộ không ít trong kỳ kiểm tra lần này, mà Hoắc Kiệu lại đạt được tiền thưởng tiến bộ.

Nhìn thành tích của Hoắc Kiệu, trong lòng Chử Duyên thầm xân nhắc, chờ đến nghỉ hè cậu đi làm gia sư thì có thể lấy Hoắc Kiệu ra làm thành tích của mình sao?

Sau khi có kết quả kiểm tra cuối tháng sáu, ngày nghỉ hè cũng sắp tới.

Lần nghỉ hè này bắt đầu vào ngày 22 tháng 7, tới 31 tháng 8 thì chính thức vào học lại.

Tổng cộng cũng mới có hơn một tháng nghỉ hè, làm cho bọn học sinh đều kêu rên không ngớt.

“Các em phải thấy đủ đi, có ngày nghỉ đã không tồi rồi.” Lão Lỗ gõ bảng đen duy trì trật tự lớp học, “Cứ quý trọng kỳ nghỉ hè cuối cùng trong thời học cấp 3 của các em đi.”

Ông cười, “Khai giảng là lên lớp 12 rồi, lại nỗ lực thêm một năm nữa, đến lúc đó trời cao biển rộng, các em chơi thoả thích.”

Theo ngày nghỉ hè được công bố, tất nhiên ngày diễn ra kỳ kiểm tra cuối kỳ cũng được thông báo.

Ngày 20 tháng 7 và ngày 21 tháng 7.

Kiểm tra cuối kỳ quan trọng hơn kiểm tra cuối tháng rất nhiều, hơn nữa thời gian cho mọi người ôn không nhiều lắm, mọi người không thể không gia nhập vào việc khẩn trương, bận rộn học tập và cắm đầu vào sách vở một lần nữa.

Có một ngày, Chử Duyên ở lại phòng học làm bài.

Bỗng nhiên La Thư Tiệp cầm theo một đề tới hỏi Chử Duyên.

Chử Duyên chớp mắt, rồi dựa theo phương pháp của mình mà nói cho cậu ta.

Sau khi nghe xong, La Thư Tiệp trầm tư thật lâu, sau đó cậu ta nói với Chử Duyên: “Tớ cảm thấy cách giải này của cậu rất tốt.”

Chử Duyên cười.

La Thư Tiệp nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu rất giỏi, làm cho tớ có áp lực rất lớn. Nhưng mà tớ cũng sẽ nỗ lực.”

Cậu ta chính tức tán thành Chử Duyên.

Chử Duyên liền nói: “Cậu cũng rất giỏi, cùng nhau cố lên ha!”



Giữa lúc bận rộn, thời gian luôn trôi qua thật mau, mới đây đã đến ngày sinh nhật của Tô Niệm Thanh rồi.

Tiệc sinh nhật của Tô Niệm Thanh diễn ra vào lúc 5 giờ chiều.

Vào sáng thứ bảy, Chử Duyên hẹn Hoắc Kiệu đu mua quà tặng cho Tô Niệm Thanh.

Tuy rằng Hoắc Kiệu cảm thấy rất phiền, nhưng hắn vẫn đồng ý.

Lại nói, tuy rằng lần trước Tô Niệm Thanh nói với Chử Duyên cậu ta muốn theo đuổi Hoắc Kiệu, nhưng mấy ngày nay Tô Niệm Thanh lại không xuất hiện trước mặt bọn họ.

Vì thế Chử Duyên cũng không biết rốt cuộc Tô Niệm Thanh đã bắt đầu hành động hay không.

Nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Kiệu vẫn như ngày thường, Chử Duyên hoàn toàn không rõ tiến triển của hai người này thế nào.

......

Chử Duyên cùng Hoắc Kiệu đi đến trung tâm thành phố CBD.

Lúc ở trên đường đi, Chử Duyên gợi ý cho Hoắc Kiệu, “Chúng ta có thể tặng cho Tô Niệm Thanh thú bông lông xù đáng yêu, tớ cảm thấy có lẽ cậu ấy sẽ thích.”

Hoắc Kiệu không nói gì mà nhìn cậu một cái, “Cậu thích à?”

“?”

Chử Duyên hơi ngây người. Cậu vội vàng xua tay, “Tô Niệm Thanh thật sự sẽ thích đó.”

Ở trong tiểu thuyết, Tô Niệm Thanh rất thích thú bông lông xù. Về sau Hoắc Kiệu còn làm cho cậu ta một căn phòng trang trí thú bông rất lớn, bên trong toàn là thú bông lông xù mà Hoắc Kiệu cố ý kêu người đi thu thập từ khắp nơi trên thế giới.

Tuy rằng Chử Duyên cũng thích ôm mấy thứ lông xù, nhưng trước nay cậu chưa từng có một căn phòng đựng thú bông của riêng mình.

Vậy nên ấn tượng của cậu đối với tình tiết này được khắc rất sâu.

Hoắc Kiệu hời hợt nhìn cậu, “Cậu lại biết rồi?”

Chử Duyên chớp mắt, nghĩ đến lần trước cậu gửi ảnh chụp Tô Niệm Thanh qua cho Hoắc Kiệu thì Hoắc Kiệu không vui, vì thế cậu đành phải nói: “Được rồi, tớ không biết, là tớ đoán.”

Hoắc Kiệu cười nhạt một tiếng, “Cậu cho rằng ai cũng giống cậu à.”

Chử Duyên: “......”

Cậu giận mà không dám nói gì.

Cậu thầm nghĩ rõ ràng trong tiểu thuyết Hoắc Kiệu còn sẽ cảm thấy Tô Niệm Thanh thích thú bông lông xù đáng yêu mà, sao đến lượt cậu thì thành như vậy rồi.

......

Hoắc Kiệu lười đi dạo nhiều, bọn họ vào một trung tâm thương mại rất nổi tiếng ở gần đó.

Tầng một có rất nhiều cửa hàng chuyên bán thiết bị điện tử.

Hoắc Kiệu không nghe theo kiến nghị của Chử Duyên, hắn trực tiếp đi vào một cửa hàng chọn một cái iPad có chức năng vẽ tranh.

Hắn hỏi Chử Duyên: “Tôi mua hai cái, cùng đưa ha?”

Chử Duyên biết ý của Hoắc Kiệu là muốn mua quà tặng giúp cậu luôn. Cậu lập tức lắc đầu.

“Tớ có mang tiền.” Cậu vỗ túi của mình, cười nói: “Tớ muốn tự mua.”

Hoắc Kiệu khẽ nhíu mày nhìn cậu, rồi sau đó nói: “Tùy cậu.”

Sau khi mua iPad xong, Chử Duyên đi đến màn hình hiển thị bố cục của trung tâm thương mại xem, phát hiện có một cửa hàng thú bông rất nổi tiếng ở tầng 5.

Cậu lập tức túm lấy Hoắc Kiệu đi lên thang máy.

Vào trong tiệm, Chử Duyên xem đi xem lại một hồi lâu, cuối cùng chọn một con gấu bông màu trắng gạo rất đáng yêu.

Tuy đang có chương trình giảm giá, nhưng vẫn tốn 380 đồng của Chử Duyên.

Lúc gói hàng, Chử Duyên hỏi chị gái nhân viên của cửa hàng có thể đóng gói đẹp chút cho cậu hay không.

Chị gái nhân viên của cửa hàng liền cười, giúp cậu tìm một cái hộp lớn rất đẹp, lại gắn lên một cái nơ con bướm bằng lụa xinh đẹp.

Chử Duyên cảm thấy rất tuyệt, vội vàng nói lời cảm ơm với chị ấy.

Hoắc Kiệu nhìn dáng vẻ Chử Duyên sáng mắt mà hơi nhíu mày.

Hắn nghĩ Chử Duyên thật đúng là kỳ lạ.

Rõ ràng chi tiêu bình thường đều rất tiết kiệm, nhưng lại hào phóng với người khác như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoắc Kiệu: Tức giận

Bé Chử: Dỗ dành

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play