Trước khi Hoắc Kiệu gọi điện thoại, hắn đã phỏng đoán qua phản ứng của Chử Duyên.

Hắn nghĩ có lẽ Chử Duyên sẽ rất tủi thân, hoặc có lẽ sẽ cảm thấy rất hoang mang, nhưng lại không nghĩ đến cảm xúc của Chử Duyên sẽ bình tĩnh như vậy.

Hắn không khỏi nhẹ nhàng nhíu mày, hỏi: “Cậu chắc chứ?”

Âm thanh của Chử Duyên ở đầu dây bên kia có chút không đúng, nhưng vẫn cứ trong trẻo. Hắn nghe thấy Chử Duyên rất nghiêm túc nói: “Tớ muốn thử thử xem.”

Dường như Hoắc Kiệu có thể thấy dáng vẻ của Chử Duyên khi nói những lời này. Nhất định đôi mắt giống như nai con, vừa to vừa sáng.

Hắn không khỏi khẽ cười một tiếng, cảm thấy Chử Duyên so với tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn. Điều này làm cho hắn sinh ra một chút tò mò, hắn muốn biết Chử Duyên sẽ làm thế nào.

Vì thế Hoắc Kiệu dựa vào tường, giọng điệu tùy ý đáp, “Vậy thì tùy cậu.”

......

Cúp điện thoại, Chử Duyên xoa xoa lỗ tai.

Sau khi cậu đi vào thế giới này, cậu chỉ mới gọi điện thoại với Vương Mai thôi, Hoắc Kiệu chính là bạn cùng lứa tuổi đầu tiên mà cậu cùng trò chuyện.

Vừa nãy âm thanh cười khẽ của Hoắc Kiệu xuyên qua ống nghe truyền tới rất rõ ràng, làm lỗ tai cậu tê dại một chút. Chử Duyên thầm nghĩ chất lượng của điện thoại mà Hoắc Kiệu đưa cho cậu cũng tốt quá đi mất.

Cậu nhìn về phía hoa sơn trà được đặt trên kêh sách. Lá mới của hoa sơn trà ngày càng nhiều, làm cho chậu hoa càng ngày càng đẹp. Mỗi lần Chử Duyên nhìn đến, trong lòng đều sẽ trở nên thực yên lặng. Cậu nhẹ nhàng cong lên khoé miệng.



Sáng hôm sau, giáo viên trong Phòng Giáo Vụ tới thu mấy ghi chép của Chử Duyên về mấy tài liệu mà thầy Chu cho cậu mượn.

Lúc các thầy cô tiến vào phòng học lớp năm, cả lớp đều trở nên thực an tĩnh. Sự chú ý của mọi người đều đặt lên người Chử Duyên.

Chử Duyên rất nghe lời mà giao ra hết tư liệu được yêu cầu. Ngoại trừ quyển mà cậu ghi chép tư liệu toán học, cậu còn giao ra Notebook cậu đã tổng kết các môn.

Cậu rất hi vọng trường học có thể mau chóng điều tra rõ, trả lại trong sạch cho thầy Chu.

Chờ đến khi các thầy cô đều đi hết, Tiêu Trình Trình lập tức chuyển mình tới nói với Chử Duyên: “Chử Duyên, vừa nãy cậu ngầu thật nha!”

Vừa nãy Chử Duyên thờ ơ khi đối mặt với nhiều giáo viên làm cậu chàng rất bội phục.

Nghe Tiêu Trình Trình nói xong, Chử Duyên nhẹ nhàng chớp mắt.

Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cái từ hình dung này rơi xuống trên người cậu. Dù cậu thường xuyên nói với bạn bè rằng về sau sẽ trở thành một người lớn thật ngầu, nhưng bạn bè lại luôn trưng vẻ mặt không tin tưởng mà nói với cậu là cậu cùng cái từ “Ngầu” này không dính dáng với nhau một chút nào.

Bây giờ nghe được Tiêu Trình Trình nói như vậy, Chử Duyên thấy rất mới lạ, bỗng nhiên có cảm giác chính mình đang trưởng thành rất nhanh.

Cậu cười với Tiêu Trình Trình.

......

Lúc nghỉ trưa, Chử Duyên đi đến văn phònh của lão Lỗ một chuyến, cậu muốn hỏi lão Lỗ đơn thống kê thành tích.

Lão Lỗ rất kinh ngạc mà nhìn cậu, “Em muốn cái này làm gì?”

Chử Duyên sờ mũi, “Em muốn tham khảo thành tích trước kia.”

Lão Lỗ nghĩ không ra cái này có ích lợi gì, nhưng ông vẫn in ra phiếu điểm trước kia được lưu trong cơ sở dữ liệu của trường cho cậu.

Chử Duyên nhận lấy xấp giấy thật dày, cậu nghiêm túc cảm ơn lão Lỗ.

“Không cần khách khí như vậy,” lão Lỗ xua tay, rồi sau đó kêu cậu chuẩn bị sẵn sàng, trường học đã ra đề thi xong, buổi chiều liền sẽ bắt đầu kiểm tra lại.

Chử Duyên không nghĩ tới nhanh như vậy. Cậu thầm nghĩ cũng không biết là có bao nhiêu giáo viên thức đêm soạn đề thi. Cậu gật đầu nói: “Dạ.”

Quả nhiên, tới buổi chiều liền có người từ Phòng Giáo Vụ tới báo cho cậu có thể đi chuẩn bị làm kiểm tra lại được rồi.

Chử Duyên cất hết dụng cụ cần dùng đến khi làm kiểm tra vào trong một cái túi trong suốt, thở phào một hơi.

Cậu dọn đồ đạc xong xuôi, đứng lên muốn đi ra ngoài, Hoắc Kiệu lại ngăn cản cậu lại.

“Hả?” Chử Duyên không rõ nguyên nhân mà nhìn Hoắc Kiệu.

Hoắc Kiệu cũng nhìn cậu, hắn nhẹ nhàng nhướng mày hỏi, “Khẩn trương?”

Bị chóc trúng tâm tình, mặt Chử Duyên hơi đỏ lên, cậu nhỏ giọng nói: “Có hơi.”

“Đến nỗi vậy sao.” Hoắc Kiệu cười nhẹ một cái.

Thật ra Chử Duyên không sợ kiểm tra, chỉ là cậu chưa có làm loại kiểm tra này bao giờ, ít nhiều gì cũng có chút khẩn trương.

Cậu đỏ mặt định giải thích, Hoắc Kiệu lại lấy một cái phong thư màu đỏ từ trong trang sách ra nhét vào trong túi đồng phục của cậu.

Chử Duyên ngẩn người, mới phản ứng được Hoắc Kiệu nhét cái gì vào trong túi cậu.

——Là tiền thưởng tiến bộ hôm nay lão Lỗ đưa cho Hoắc Kiệu.

Chử Duyên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.

Lại thấy khoé miệng của Hoắc Kiệu nhẹ nhàng cong lên.

“Làm bài tốt đấy, thầy Chử nhỏ.”

Âm thanh của Hoắc Kiệu vừa trầm vừa thấp, lại làm lỗ tai của Chử Duyên nóng lên.

Thẳng đến khi đi ra phòng học, Chử Duyên còn cảm thấy đầu nặng chân nhẹ vì hành động và lời nói thình lình của Hoắc Kiệu, bị gió thổi trên hành lang mới tiêu tán một ít nóng mặt.

Trong lòng cậu không nhịn được mà nghĩ, chẳng lẽ là hôm qua lúc lão Lỗ đưa tiền thưởng cho Hoắc Kiệu cậu đã biểu hiện ra sự hâm mộ quá rõ ràng, thế nên mới làm cho Hoắc Kiệu nhận ra sao?

Chử Duyên nhịn không được mà sờ cái túi bị Hoắc Kiệu chạm qua. Rõ ràng chỉ là một phong thư hơi mỏng, cậu lại cảm thấy đây là một vật rất nặng, nặng trĩu.

Nhưng cậu lại kiềm chế không được mà khoé miệng nhẹ nhàng giương lên.

Cảm giác đột nhiên liền không khẩn trương nữa.



Lúc đến Phòng Giáo Vụ, túi hồ sơ nhựa của Chử Duyên bị kiểm tra kỹ càng một lần, sau khi xác nhận không có vấn đề gì thì cậu mới được phép đi vào.

Chỗ ngồi của cậu là một chỗ bàn làm việc trong phòng, giáo viên giám thị còn là chủ nhiệm Từ luôn rất nghiêm khắc.

Tuy rằng cậu không còn khẩn trương nữa, nhưng loại phòng thi một chọi một này vẫn làm Chử Duyên cảm thấy có chút bối rối*.

*囧: Một từ được sử dụng rộng rãi trên mạng xã hội dưới dạng biểu tượng cảm xúc. Nó thường được sử dụng để thể hiện ý tưởng hoặc cảm xúc như khó chịu, sốc, bối rối, lúng túng, hết thuốc chữa,...

Chủ nhiệm Từ ngồi ở đối diện Chử Duyên, ông nhìn chằm chằm Chử Duyên, tựa hồ là không xê dịch một li nào.

Trong lúc Chử Duyên làm bài, ông thường đứng lên đi qua đi lại quanh cái bàn của Chử Duyên.

May mà từ khi bắt đầu làm bài, Chử Duyên đã một lòng một dạ đắm chìm trong đề thi, thế nên không chịu ảnh hưởng từ chủ nhiệm Từ.

Lần kiểm tra này nhà trường bố trí thời gian giống như kiểm tra chính quy, nhưng tốc độ làm bài của Chử Duyên rất mau. Lúc còn dư lại một phần ba thời gian, cậu liền kiểm tra bài thi lại một lần, xác định không muốn sửa lại gì thì giơ tay xin nộp bài thi.

Chủ nhiệm Từ uy nghiêm liếc cậu một cái, “Em chắc chắn rằng muốn nộp bài ngay bây giờ? Nộp rồi thì không được đổi ý.”

“Em chắc chắn.” Chử Duyên nói.

Chủ nhiệm Từ “Ừm” một tiếng, thu bài thi của cậu, rồi kêu cậu nghỉ ngơi mười phút, sau đó liền kiểm tra tiếp.

Môn thứ hai là toán học.

Lúc Chử Duyên làm bài, cậu đột nhiên nghĩ tới lúc cậu vừa xuyên qua đây, thầy Chu nghi ngờ cậu chép bài tập, kêu cậu lên bảng ghi quá trình giải đề. Lúc ấy trong lòng cậu rất thấp thỏm, khi đưa ra quyết định tiếp theo đều phải tự cổ vũ mình thật lâu.

Chử Duyên hơi ngây người một chút.

Cảm giác cảnh tượng bây giờ giống như lúc ấy vậy, nhưng này lại là chuyện mà bản thân mình ngay lúc đó tuyệt đối không tưởng tượng đến được.

Lúc ấy cậu còn hơi giận vì thái độ của thầy Chu, bây giờ thầy Chu lại bị cậu liên lụy.

Thật là...... Một cảnh ngộ kì diệu ha.

Cậu nhẹ nhàng thở dài một hơi.

......

Bởi vì mỗi môn Chử Duyên đều nộp bài sớm nên lúc kết thúc tiết tự học buổi tối, cậu cũng kiểm tra lại hết tất cả các môn rồi.

Chủ nhiệm Từ nhìn chằm chằm cậu từ buổi chiều đến buổi tối, tổng cộng vài tiếng đồng hồ, ông cũng mệt lắm.

Sau khi thu bài thi xong, ông cũng nhẹ nhàng thở ra, nói với Chử Duyên: “Em có thể về rồi.”

Lúc này tiếng chuông báo tan học tiết tự học buổi tối vừa mới vang lên không lâu, trên đường Chử Duyên trở về vừa lúc gặp được Tiêu Trình Trình.

“Chử Duyên cậu kiểm tra xong rồi hả?!” Tiêu Trình Trình thấy cậu thì rất vui mừng, vội vàng chạy tới.

“Ừm ừm.” Chử Duyên gật đầu, cũng rất thả lỏng mà đáp.

Vốn dĩ Tiêu Trình Trình đã ra khỏi phòng học, nhìn thấy Chử Duyên rồi lại liền đi theo cậu trở về phòng học.

Lúc bọn họ tiến vào phòng học thì vừa lúc gặp được Dương Lưu Thanh đang đi ra từ trong phòng học. Hắn đang nói chuyện điện thoại với người khác, khi nhìn thấy Chử Duyên thì liếc mắt nhìn cậu bằng một ánh mắt Chử Duyên nói không rõ được.

Sau đó Chử Duyên nghĩ nghĩ, cảm thấy ánh mắt kia như là có một loại thỏa thuê đắc ý.

Chử Duyên quay đầu lại nhìn bóng lưng của Dương Lưu Thanh, thầm nghĩ thoạt nhìn tâm trạng của cậu ta rất tốt.

Tiêu Trình Trình ở bên cạnh thấy Chử Duyên nhìn Dương Lưu Thanh thì nhịn không được mà bĩu môi.

Từ sau khi hai người bắt đầu xung đột lần trước, quan hệ giữa cậu chàng và Dương Lưu Thanh vẫn luôn không được tốt lắm. Lúc này nhìn thấy Dương Lưu Thanh nói chuyện điện thoại thì cậu chàng rất bất đắc dĩ mà lải nhải với Chử Duyên, “Hình như Dương Lưu Thanh yêu đương qua mạng, gần đây cậu ta luôn nói chuyện điện thoại ở trong phòng ngủ, ngay cả lúc tắt đèn rồi còn muốn thân mật khắng khít nói thêm một lúc lâu nữa.”

Chử Duyên chớp mắt.



Sau khi về đến nhà, Chử Duyên nghĩ nghĩ, cậu lên send hỏi Hạ Gia Khâm có ở nhà không trước, thấy được câu trả lời khẳng định thì mới chạy lên lầu tìm Hạ Gia Khâm.

Mẹ của Hạ Gia Khâm mở cửa cho cậu, vừa thấy Chử Duyên liền cười tiếp đón, “Bé Duyên tới chơi sao, mau vào đi con.”

“Chào dì ạ!” Chử Duyên cúi người chào, “Trễ như vậy rồi mà còn quấy rầy mọi người.”

“Ai da quấy rầy gì mà quấy rầy,” mẹ của Hạ Gia Khâm thấy cậu lễ phép như vậy thì vội vàng nói, “Đều còn chưa đi ngủ mà.”

Bà mời Chử Duyên ăn trái cây, rồi lớn tiếng kêu, “Hạ Gia Khâm! Bé Duyên tới tìm con kìa!”

“Tới đây tới đây!”

Hạ Gia Khâm đi ra từ phòng ngủ, dẫn Chử Duyên vào phòng mình, sau đó liền đóng cửa kỹ càng.

Chử Duyên thấy hơi lạ.

“Đề phòng mẹ anh đó,” Hạ Gia Khâm xấu hổ cười, “Từ lúc anh lên lớp 12 là bà ấy hận không thể một ngày tới phòng anh 800 lần, chỉ vì muốn xem coi anh có học tập đàng hoàng hay không.”

Chử Duyên “Ò” một tiếng, tỏ vẻ lý giải mà gật đầu.

Cậu tò mò nhìn phòng của Hạ Gia Khâm.

Sau đó phát hiện phòng của Hạ Gia Khâm cũng tùy tiện giống như hắn, quần áo tùy tiện ghép đôi, giày thì phía đông có một chiếc phía tây có một chiếc, trên tường dán rất nhiều poster cầu thủ, bóng rổ để ở góc chân bàn.

Chử Duyên đột nhiên nghĩ đến Hoắc Kiệu cũng thích chơi bóng, không biết phòng ngủ của hắn có dán poster của cầu thủ hay không.

——Tuy rằng cậu đã đi qua nhà Hoắc Kiệu, nhưng vẫn chưa có thấy qua phòng ngủ của Hoắc Kiệu. Nhưng mà Chử Duyên cho rằng phòng của Hoắc Kiệu hẳn là sẽ không loạn như vậy.

Hắn kia rất thích sạch sẽ.

Chử Duyên nghĩ.

......

Hạ Gia Khâm nằm phịch xuống giường, buồn than một tiếng, “Mẹ anh đã tịch thu vài quyển truyện tranh của anh rồi, anh có dễ dàng gì đâu.”

“Anh cố lên,” Chử Duyên cổ vũ hắn: “Chờ đến khi thi đại học xong thì tốt rồi.”

“Ài, bây giờ anh đang rất mong chờ được thi đại học nhanh nhanh đây!” Nghe Chử Duyên nói xong, Hạ Gia Khâm bày ra vẻ mặt không còn luyến tiếc điều gì.

Hắn thấy Chử Duyên câu thúc, liền đá cái ghế dựa, “Em ngồi đi, không muốn ngồi trên giường thì ngồi ghế dựa của anh kìa.”

“Ò, vâng.” Lúc này Chử Duyên mới ngồi xuống ghế.

“Sao còn nhớ tới tìm anh đây thế? Còn lễ phép như vậy.” Hạ Gia Khâm cười nói: “Lần sau muốn tìm anh thì cứ trực tiếp lên đây là được.”

“Sợ anh không ở nhà.” Chử Duyên cười, lúc này mới thuyết minh ý đồ của mình khi đến.

“Em muốn mượn đồ anh mặc trong lúc biểu diễn Street Dance trước kia một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play