Cuối tháng 5, kỳ kiểm tra cuối tháng của khối lớp 11 tiến hành đúng hẹn.

Sau khi kết thúc giờ đọc sớm, Chử Duyên cùng đi tìm phòng thi với Tiêu Trình Trình. Xếp hạng lần trước của bọn họ không chênh lệch mấy, vậy nên được phân vào cùng phòng thi.

Sau khi hai người ngồi xuống chỗ ngồi của mình, Hoắc Kiệu với Tần Mạc mới ung dung đến muộn.

—— Bởi vì Hoắc Kiệu là học sinh chuyển trường không có thành tích nên hắn cũng bị phân tới phòng thi xếp hạng cuối cùng này.

Nhìn thấy Hoắc Kiệu, Chử Duyên không khỏi đỏ mặt lên, thầm nghĩ mình còn dạy phụ đạo cho Hoắc Kiệu nữa, không biết Hoắc Kiệu nhìn thấy cậu có cảm thấy kỳ quái hay không.

Tất nhiên Hoắc Kiệu nhìn thấy cậu.

Cái ly nhựa màu xanh lam của Chử Duyên được đặt ở góc bàn, muốn không chú ý cũng khó.

Hắn đi ngang qua bên người Chử Duyên, tìm chỗ ngồi của mình ở hàng phía sau phòng học rồi ngồi xuống.

Từ vị trí của hắn có thể nhìn thấy được một chút sườn mặt của Chử Duyên.

Hoắc Kiệu nhìn thấy Chử Duyên cúi đầu, lộ ra vành tai hơi hồng.

Hắn lười nhác ném túi đựng viết lên bàn, trong lòng nghĩ: Lại thẹn thùng.

Đầu tiên kiểm ngữ văn.

Đây là môn mà từ trước đến nay Chử Duyên khó đoán được điểm nhất, bởi vậy cậu nghiêm túc đáp tất cả đề.

......

Rất mau đã trôi qua một ngày kiểm tra. Buổi chiều kiểm toán học xong thì mới bốn giờ rưỡi, bọn họ phải trở lại phòng học học thêm một tiết tự học.

Đề thi lần không tính là đơn giản, rõ ràng không khí trong lớp trầm lặng hơn ngày thường một chút, không ít bạn học đều so đáp án với nhau.

Chử Duyên không có thói quen so đáp án với người khác sau khi thi xong, hơn nữa cậu cũng không tìm được người có thể so đáp án cùng.

Sau đại hội thể thao, nhân duyên của Chử Duyên tốt hơn khi trước một ít, nhưng cũng giới hạn trong hàng phía sau phòng học.

Tiêu Trình Trình, Hoắc Kiệu, Tần Mạc, thêm một Lục Khải Thanh, hiển nhiên đều không phải là người sẽ so đáp án với người khác.

Chử Duyên nhún vai, lấy sách cần dùng trong tiết tự học trên khung cửa sổ ra.

Hôm qua phòng học đã bị bố trí thành phòng thi, chỗ ngồi đều bị tách ra. Chử Duyên để sách trên bàn học của mình lên trên cửa sổ, để cạnh sách của Chử Duyên, bên cạnh còn có một chậu hoa lan có viền màu vàng da hổ.

So với sách giáo khoa bị Chử Duyên đánh dấu các loại trọng điểm, sách của Hoắc Kiệu vẫn còn như mới, ngay cả tên cũng là do hôm qua lâm thời ghi lên.

Lúc lấy sách, Chử Duyên thoáng nhìn chữ của Hoắc Kiệu. Mạnh mẽ hữu lực, viết rất đẹp.

Bởi vì luyện chữ từ nhỏ nên Chử Duyên cũng là người thích chữ. Ngày hôm qua cậu vừa thấy chữ viết của Hoắc Kiệu là đã cảm thấy tiêu sái, tiếc là Hoắc Kiệu viết ít chữ quá.

Gần đến lúc chuông reo vào học, Hoắc Kiệu mới trở về, trong tay còn cầm một chai nước. Hẳn là vừa đi siêu thị.

Bởi vì mở rộng khoảng cách giữa các bàn học mà vị trí hàng phía sau trong phòng học bị rút ngắn. Đôi chân dài của Hoắc Kiệu duỗi ra, cả người đều sắp chạm vào bức tường phía sau.

Chử Duyên nghĩ hẳn chiều cao của Hoắc Kiệu ít nhất là 1m84, mà hắn còn lớn tiếp nữa. Cậu không khỏi cảm thấy thực hâm mộ.

Gần đây mỗi ngày cậu đều sẽ uống một ly sữa bò, chiều cao vừa mới đột phá 176cm, thoạt nhìn thì không thấp, nhưng so với Hoắc Kiệu liền thấp hơn rất nhiều.

Bàn học của hai người cách nhau một khoảng. Chử Duyên nghĩ đến việc trước mắt cậu là thầy dạy phụ đạo cho Hoắc Kiệu, hẳn là nên quan tâm tới thành tích của hắn. Cậu liền xé một miếng giấy ném qua cho Hoắc Kiệu.

【 hôm nay làm bài được không? 】

Hoắc Kiệu thu được tờ giấy, hơi nhướng mày.

Hắn có thể nói hôm nay hắn cũng chưa viết gì được sao?

Thật ra môn toán viết được chút ít, còn ngữ văn thì bỏ trống rất nhiều, chỉ viết vài câu điền vào chỗ trống trong mấy bài thơ xưa —— này vẫn là vì ngày hôm qua Chử Duyên kêu hắn đọc thơ xưa.

Hắn thật sự không thích làm những đề đó.

Hoắc Kiệu đè viết viết lên giấy mấy chữ rồi ném lại cho Chử Duyên.

【 không viết gì 】

Nhìn thấy câu trả lời của Hoắc Kiệu, Chử Duyên hơi phát sầu mà nhíu mày.

Trên lý thuyết thì cậu không nên can thiệp vào cốt truyện chỗ này.

Ở trong tiểu thuyết, bởi vì thái độ nộp giấy trắng của Hoắc Kiệu mà làm cho cha hắn rất tức giận, thậm chí còn dùng gia pháp*.

*Gia pháp: là phép nhà, là những điều trong gia giáo, gia đạo, gia huấn nâng lên thành những điều được coi như phép tắc luật lệ trong gia đình, gia tộc. Gia đình có gia pháp cũng như quốc gia có quốc pháp.

Rồi sau đó gặp được Tô Niệm Thanh. Xuất phát từ tâm lý phản nghịch, Hoắc Kiệu sẽ đồng ý thỉnh cầu giả làm bạn trai của cậu ta, sau đó cũng sẽ thật sự thích Tô Niệm Thanh.

Cũng bởi vì quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh nên đến cuối tiểu thuyết, Hoắc Kiệu cũng không thể giải hoà với cha hắn được.

Đây hẳn là bước ngoặt quan trọng trong mối quan hệ giữa Hoắc Kiệu và Tô Niệm Thanh. Nhưng thân là bạn của Hoắc Kiệu, Chử Duyên đột nhiên không muốn nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Kiệu bị thương.

Cậu còn nhớ rõ trong tiểu thuyết miêu tả:

Tô Niệm Thanh ngồi trên xe. Trong bóng đêm, đèn đường như ngân hà uốn lượn. Bởi vì tâm tình phiền muộn, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi ở ven đường dưới cầu vượt*.

*Cầu vượt: là loại cầu được thiết kế, xây dựng cho một con đường vượt lên phía trên con đường khác, nhằm giúp luồng giao thông trên tuyến đường này tránh giao cắt với luồng giao thông trên tuyến đường kia.

Lúc ô tô đi ngang qua, Tô Niệm Thanh nhận ra người nọ.

Là Hoắc Kiệu.

Tên học sinh chuyển trường nhìn rất ngầu bên lớp năm.

Vì thế cậu kêu tài xế dừng xe lại.

Khi đến gần, Tô Niệm Thanh mới phát hiện Hoắc Kiệu đang hút thuốc.

Nghe được tiếng bước chân của cậu, nam sinh lười nhác giương mí mắt lên. Ánh mắt vừa lạnh lẽo, vừa sắc bén như con sói lang thang trong đêm đen.

Tô Niệm Thanh chú ý đến đuôi mắt của Hoắc Kiệu có vết máu loang lổ trên làn da trắng lạnh.

Tàn thuốc nóng đỏ giữa ngón tay hắn giống như tín hiệu nào đó. Ngay khắc ấy, Tô Niệm Thanh đột nhiên cảm thấy Hoắc Kiệu cùng mình đều cô độc giống nhau.

......

Chử Duyên nghĩ không ra dáng vẻ Hoắc Kiệu bị thương, ngồi hút thuốc một mình ở ven đường vắng vẻ sau khi đã chạy ra khỏi nhà.

Chỉ là suy nghĩ một chút, cậu đã cảm thấy rất khó chịu.

Chử Duyên mím môi, thầm nghĩ mặc kệ thế nào cũng phải thử thuyết phục Hoắc Kiệu một chút. Tuy rằng rất có thể Hoắc Kiệu sẽ không bị cậu ảnh hưởng, nhưng như vậy thì Chử Duyên cũng sẽ cảm thấy an tâm một chút.

Vì thế cậu tiếp tục truyền tờ giấy cho Hoắc Kiệu.

【 không sao cả! 】

【 nhưng môn tổng hợp* với tiếng Anh ngày mai có thể cố gắng chút không, cậu đều đã trả học phí cho tớ rồi, nếu không làm bài tốt thì tớ sẽ buồn lắm 】

*Lý tổng: Tui nhớ man mác là tui từng đọc ở bộ nào nói rằng lý tổng là môn tổng hợp á, không biết có đúng không. Nếu có sai thì nhắc tui nhé!

【 Xin cậu đó! 】

Vì đả động Hoắc Kiệu, Chử Duyên cũng liều mạng.

Cậu biết thật ra căn cơ của Hoắc Kiệu cũng không kém, chỉ là không thích học tập mà thôi. Môn tổng hợp với tiếng Anh là hai môn Hoắc Kiệu tương đối am hiểu, cậu còn cố ý vẽ một bé mèo con nước mắt lưng tròng lên trên giấy.

Hoắc Kiệu mở tờ giấy ra, nhìn chữ trên đó rồi nhướng mày.

Hắn thầm nghĩ sao Chử Duyên lại phiền toái như vậy.

Chậc, còn làm nũng.

Hắn dẹp tờ giấy đi.

Bởi vì sau đó Hoắc Kiệu không trả lời lại nên trong lòng Chử Duyên không khỏi có chút thấp thỏm.

Chờ đến khi tan học nhìn thấy Hoắc Kiệu quải cặp lên đi ra khỏi phòng học, cậu cũng vội vàng quải lên cặp sách mình đã thu dọn xong rồi chạy ra ngoài.

Chử Duyên túm chặt quai cặp của Hoắc Kiệu trên hành lang, Hoắc Kiệu liền thuận thế dừng lại chờ cậu.

Hai người sóng vai đi xuống tầng dưới. Lúc này cầu thang có rất nhiều học sinh, dẫn tới trên cầu thang rất chen chúc. Trong lúc chờ đợi kéo giãn khoảng cách, Chử Duyên rầu rĩ nói: “Hoắc Kiệu cậu còn chưa nói đồng ý hay không nữa.”

Giọng điệu của Hoắc Kiệu biếng nhác, “Tôi đồng ý rồi thì có thể làm bài được à.”

“Đương nhiên rồi,” Chử Duyên gật đầu: “Nhất định cậu có thể!”

Hoắc Kiệu liếc nhìn cậu một cái, cười nhạo nói, “Cái đạo lý gì thế.”

Chử Duyên lại rất cố chấp mà lôi kéo cánh tay của Hoắc Kiệu, làm Hoắc Kiệu nhìn cậu.

Hoắc Kiệu không lay chuyển được cậu, cho cậu một con mắt.

Liền thấy Chử Duyên rất nghiêm túc nhìn hắn và nói: “Bởi vì cậu là Hoắc Kiệu mà.”

“Cho dù người khác đều không thể, nhưng nhất định cậu có thể.” Chử Duyên nói.

Đôi mắt đen của Chử Duyên sáng lên như nai con, lúc nhìn cậu còn mang theo mong đợi mà Hoắc Kiệu không lý giải được.

Hoắc Kiệu không biết sự tin tưởng đó của cậu từ đâu mà đến, cũng không biết vì sao trông Chử Duyên còn để bụng hơn so với hắn.

Nhưng giờ phút này, Hoắc Kiệu đột nhiên cảm thấy hắn đang ngâm mình trong nước đường rất ngọt và mềm mại.

Choáng váng trong nháy mắt.

Chử Duyên rất mong chờ mà nhìn Hoắc Kiệu.

Liền nghe thấy Hoắc Kiệu đột nhiên cười một tiếng, tiếng cười thực nhẹ.

Nam sinh cao gầy rũ mắt nhìn cậu, nhìn đến cậu không biết phải làm sao.

Rồi sau đó là giọng nói lười biếng mang theo ý vui đùa của nam sinh ——

“Gọi anh đi, gọi anh thì tôi đồng ý với cậu ngay.”

Chử Duyên chớp mắt. Cậu biết Hoắc Kiệu đang trêu đùa cậu, nhưng cậu quyết định bắt lấy cơ hội này.

“Cậu tự nói đấy nhé,” Chử Duyên cong khoé miệng, rất ngoan mà nói: “Ngày mai cố lên nha anh!”

Hoắc Kiệu nhìn Chử Duyên ngoan ngoãn cười tươi mà không nói chuyện. Cuối cùng, hắn vươn tay xoa đầu tóc mềm mại của Chử Duyên.

Chử Duyên còn định nhắc nhở Hoắc Kiệu đừng nuốt lời, liền nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau: “Ờm thì...... Làm phiền nhường đường chút ha.”

Lúc này Chử Duyên mới phát hiện bởi vì cậu cố nói chuyện với Hoắc Kiệu mà đã chặn đường người khác trong lúc không hay không biết.

Cậu hơi đỏ mặt, vội vàng nhường đường cho người ta, “Ngại quá ngại quá!”

“Không sao không sao,” nam sinh qua đường xua tay, vội vàng đi qua đoạn đường Chử Duyên nhường ra. Cậu ta nhận ra Hoắc Kiệu, lần trước chơi bóng rổ lớp bọn họ có người không màng quy định mà chơi dơ, sau đó đã bị Hoắc Kiệu hành một trận.

Lúc ấy cậu ta đứng ở bên cạnh quan sát trận đấu, nhìn thấy dáng vẻ Hoắc Kiệu mặt mày lạnh lẽo đầy ác khí chơi bóng mà không khỏi cảm thấy cả người lạnh lẽo.

Nam sinh bị Hoắc Kiệu cho ăn hành kia vốn là một bá vương nhỏ* của lớp bọn họ, bây giờ nhìn thấy Hoắc Kiệu cũng hận không thể né xa xa ra. Mọi người đều hiểu rằng Hoắc Kiệu không dễ chọc, tất nhiên cậu ta cũng không dám kêu Hoắc Kiệu nhường đường.

*Tiểu bá vương: tui hiểu đại khái là thành phần tai to mặt lớn, xưng bá trong lớp, là người không dễ chọc vào.

Nếu không phải bởi vì sốt ruột thì cậu ta cũng không dám chen vào cuộc trò chuyện của Hoắc Kiệu với người ta đâu. Nam sinh rụt cổ chạy nhanh đi.



Ngày hôm sau, sau khi phát đề thi, Chử Duyên còn cố ý liếc nhìn sang hướng chỗ Hoắc Kiệu.

Tiếp nhận được tầm mắt của Chử Duyên, Hoắc Kiệu “Chậc” một tiếng.

Hắn nhận mệnh mà cầm viết lên bắt đầu làm bài thi khiến hắn cảm thấy rất phiền.

Còn có thể làm gì bây giờ, hắn đã đồng ý rồi.

Thật phiền phức.

Tác giả có lời muốn nói:

Nam sinh qua đường: Cứu mạng, phía trước có hai người đang yêu đương!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play