*Chương này tác giả đã chỉnh sửa lại rồi nha.

Buổi chiều thứ sáu chủ yếu là chạy tiếp sức với một ít hạng mục tập thể.

Trong một lần thi chạy tiếp sức, lớp năm có đối thủ là Tô Niệm Thanh trong lớp hai bên lớp nghệ thuật.

Trên sân thể dục đã bị nhiều người vây quanh đến chật như nêm cối. Rất nhiều bạn học sinh có tin tức nhạy đều rất nhiệt tình chờ đón hai vị giáo thảo của trường Trung học số 7 quyết đấu với nhau. Những âm thanh như "Hoắc Kiệu cố lên", "Tô Niệm Thanh cố lên" kéo đến hết đợt này đến đợt khác, âm thanh không ngừng vang lên bên tai, rất khó để nói tiếng kêu của ai càng lớn hơn.

Chử Duyên và Tiêu Trình Trình che tai lại rồi chen vào đám người lớp năm, nhìn thấy Hoắc Kiệu với Lục Khải Thanh cùng những tuyển thủ tham gia chạy tiếp sức đang đi lên đường đua.

Hoắc Kiệu lấy gậy tiếp sức từ chỗ của trọng tài, Lục Khải Thanh bên cạnh mang vẻ mặt hưng phấn mà nói với hắn, "Anh Hoắc lợi hại nha! Cậu chỉ vừa chuyển đến trường Trung học số 7 không bao lâu thôi đúng không? Vậy mà danh tiếng đã có thể ngang hàng với Tô Niệm Thanh rồi!"

Hoắc Kiệu cảm thấy không kiên nhẫn vì xung quanh ầm ĩ. Hắn "Chậc" một tiếng, "Ít nói nhảm."

Lục Khải Thanh cười khà khà, không để ý đến sự lạnh nhạt của Hoắc Kiệu. Hắn nói tiếp, "Cuối cùng giá trị nhan sắc của lớp năm bên lớp khoa học tự nhiên chúng ta đã không bị lớp nghệ thuật đè đầu cưỡi cổ nữa rồi!"

Hoắc Kiệu vô ngữ nhìn hắn. Hắn đi đến vạch xuất phát, vừa lúc bên cạnh là Tô Niệm Thanh.

Hai người cùng khung hình lại làm cho đám người đang vây xem bộc phát một trận hò hét. Giữa tiếng la hét, Tô Niệm Thanh nghiêng đầu cười với Hoắc Kiệu.

Tiếng súng ra lệnh vang lên, Chử Duyên mở to mắt nhìn Hoắc Kiệu phóng lên chạy tới vị trí đầu tiên trong tổ đội. Cậu thầm nghĩ, tên Hoắc Kiệu này sao mà không biết nhường thụ chính một chút gì hết vậy!

Bởi vì Hoắc Kiệu chạy lượt đầu lấy được ưu thế, mà mấy người phía sau của lớp năm cũng chạy rất mau nên sau khi thi đấu xong, bọn họ lấy được hạng nhất chạy tiếp sức nam rất thuận lợi. Bên lớp Tô Niệm Thanh cũng ngoài dự đoán của mọi người mà lấy được hạng ba, đánh vỡ ấn tượng ban đầu của mọi người về lớp nghệ thuật.

......

Rất mau, hầu hết các hạng mục ở đại hội thể thao đều rất thúc. Chỉ còn lại hạng mục tập thể cuối cùng, tập thể lớp tranh đấu kéo co.

Lớp đối chiến với nhau ở hạng mục kéo co được phân chia dựa theo điểm đã có được.

Lớp năm khối 11 đấu với lớp chín khối 11.

Lục Khải Thanh tập hợp mọi người ở lớp năm lại, động viên mọi người trước khi bắt đầu thi đấu kéo co.

"Anh chị em chú ý đây! Tớ vừa hỏi người trong hội học sinh rồi, hình như lớp chúng ta với lớp chín là hai lớp có điểm cao nhất toàn trường, nhưng mà lớp chúng ta còn kém lớp chín tới 14 điểm lận!"

"Biết chuyện này có nghĩa là gì không? Nghĩa là nếu chúng ta muốn được lão Lỗ mời cơm thì nhất định phải chiến thắng lớp chín trong trận đấu kéo co này!"

Lục Khải Thanh dùng sức phất tay, hắn quát, "Cố lên! Thành hay bại đều quyết định ở trận này! Anh chị em chúng ta cố lên!"

Thi đấu kéo co là một hạng mục mà tất cả mọi người trong lớp đều có thể tham gia, bởi vậy điểm của nó cũng cao nhất trong số tất cả các hạng mục, có tới hai mươi điểm. Lớp năm muốn chiến thắng lớp chín rồi giành được hạng nhất thì đây đúng thật là cơ hội cuối cùng.

Bởi vậy mọi người đều lên tinh thần muốn cố gắng một phen. Giáo viên chủ nhiệm Lỗ Chí Đông nhìn dáng vẻ bọn học sinh nhiệt huyết mười phần mười mà bật cười. Ông lắc đầu, nói với Chu Hoài Sinh bên cạnh đang quan sát trận chiến: "Đám ranh con này, muốn ăn cho tôi nghèo luôn đây mà."

Chu Hoài Sinh cười, trêu ghẹo nói, "Nếu trên phương diện học tập bọn họ cũng nhiệt huyết như vậy thì tốt rồi."

Đối mặt với trận thi đấu cuối cùng, học sinh trong lớp năm đúng thật là khí thế cao đến tận trời, mọi người đều sôi nổi kéo tay áo lên. Ngay cả Chử Duyên cũng sinh ra một loại cảm giác cậu có thể "Dời non lấp biển".

Trước khi thi đấu, Hoắc Kiệu nhận một điện thoại. Chờ đến khi hắn dẹp điện thoại xong, vừa giương mắt lên nhìn đã phát hiện học sinh hai lớp năm với chín đã phân chia ranh giới rõ ràng mà cầm lấy một đầu dây thừng ở bên mình, sẵn sàng nghênh đón quân địch.

Thấy Hoắc Kiệu nói chuyện điện thoại xong, bọn Lục Khải Thanh nhanh chóng chào đón, "Anh Hoắc mau tới đi! Còn mỗi cậu thôi!"

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn cảm thấy chính mình như đang thấy được một đám vịt con hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.

Hoắc Kiệu đi đến phía sau đội ngũ của lớp năm, hắn tùy ý nhìn thoáng qua rồi sau đó đứng ở phía sau Chử Duyên.

Hắn rũ mắt nhìn thoáng qua bàn tay đang nắm dây thừng của Chử Duyên.

Nam sinh nắm dây thừng gắt gao, cổ tay tinh tế cũng hiện lên gân xanh.

Hoắc Kiệu cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ có chút sức lực như vậy thì có thể làm được gì.

Thầy làm trọng tài huýt sáo một tiếng, vung lên cây cờ màu hồng trong tay! Chính thức bắt đầu thi đấu!

Không biết ai là người đầu tiên bộc phát ra một tiếng hô to, người trong hai lớp giống như đang so giọng ai to hơn mà vừa rống to vừa kéo co.

Ngay từ đầu lớp chín kéo dây thừng qua được một đoạn chiếm ưu thế, lớp năm lập tức dùng sức từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ mà kéo trở về. Hai lớp lâm vào tình cảnh giằng co khẩn trương!

Dây thừng bắt đầu bị kéo qua.

Lục Khải Thanh dẫn dắt mọi người hô khẩu hiệu, "Một hai! Một hai!"

Chử Duyên cắn răng dùng sức. Không biết đã trôi qua bao lâu -- có lẽ là rất lâu hoặc có lẽ là rất mau, cậu đột nhiên cảm thấy dưới tay buông lỏng, cả người không chịu khống chế mà ngã về phía sau.

Đại não cậu trống rỗng, lúc còn chưa kịp phản ứng lại cái gì thì sau lưng đã đụng vào một lồng ngực rất ấm áp. Sau đó trong tiếng tim đập "Thình thịch", có một bàn tay chạm vào eo cậu để đỡ cậu ổn định lại.

"Chậc."

Cậu nghe thấy có người tặc lưỡi một tiếng ở rất gần cậu. Chóp mũi bỗng nhiên ngửi được mùi hương nhàn nhạt, lạnh lẽo. Cậu nghe được Hoắc Kiệu cười như không cười mà nói một câu.

"Bạn cùng bàn, cậu còn sẽ nhào vào trong lồng ngực à?"

Lúc này Chử Duyên mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Bỗng chốc, mặt cậu đỏ lên, cậu vội vàng lắp bắp nói lời xin lỗi, "Tớ...... Tớ không cẩn thận......"

Cậu hoảng loạn kéo dài khoảng cách với Hoắc Kiệu. Lúc ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy Hoắc Kiệu không có biểu tình gì mà rũ mắt nhìn cậu.

Trong lòng Chử Duyên hoảng hốt, theo bản năng mà dời tầm mắt nhìn về phía khác. Cậu sờ lỗ tai đang nóng lên, trong lòng chán nản nghĩ sao cậu luôn đụng vào Hoắc Kiệu như thế, thật sự rất ngu ngốc.

Lúc này cậu mới thấy các bạn học xung quanh đều có vẻ mặt rất phấn chấn vui vẻ. Chử Duyên bắt được tin tức mấu chốt rằng bọn họ đã thắng rồi trong tiếng nói chuyện náo nhiệt của mọi người.

Cậu chớp chớp mắt, khoé miệng không kiềm lại nổi mà giương lên. Cậu rất muốn chia sẻ niềm vui với người khác, vì thế Chử Duyên rất hưng phấn mà quay đầu lại nhìn Hoắc Kiệu, "Hoắc Kiệu, chúng ta thắng rồi!"

Hoắc Kiệu hơi nhướng mày, thầm nghĩ một trận thi đấu rách nát thế này cũng đáng để vui đến như vậy à.

Hắn còn chưa nói lời nào thì đã thấy đôi mắt đang nhìn về phía bên này của Chử Duyên hơi ngơ ra một chút.

Hoắc Kiệu biết Chử Duyên không phải đang nhìn mình, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy có một nữ sinh đang đỡ Tô Niệm Thanh khập khiễng đi về hướng bên này.

Đôi mắt đỏ lên của nữ sinh thoạt nhìn giống như muốn khóc, Tô Niệm Thanh nhợt nhạt cười tươi đang nhẹ nhàng an ủi cô.

"Đều tại tớ hết," nữ sinh nói: "Vừa nãy tớ không chú ý nên mới dẫm lên cậu."

"Cậu cũng nói là cậu không cẩn thận rồi," Tô Niệm Thanh cười, "Tớ thật sự không sao, cậu đi về thi đấu trước đi."

"Nhưng mà chân của cậu......"

Tô Niệm Thanh khẽ nhíu mày, chân cậu ta vô cùng đau đớn, còn nữ sinh vẫn luôn mang dáng vẻ muốn khóc, làm cậu ta cảm thấy hơi phiền. Lúc này, đột nhiên cậu ta thấy Hoắc Kiệu đang đứng phía trước, ánh mắt không khỏi sáng lên.

"Hoắc Kiệu," Tô Niệm Thanh hơi mỉm cười.

Hoắc Kiệu nhìn Tô Niệm Thanh, hắn không có cảm xúc gì mà "Ừ" một tiếng.

Tô Niệm Thanh hơi ngẩn người, không phải lúc này người bình thường nên quan tâm cậu ta sao lại bị thương sao.

Cậu ta thầm nghĩ quả nhiên Hoắc Kiệu cao ngạo lạnh lùng, không giống với những nam sinh mà cậu ta đã từng gặp qua.

Trong lòng Tô Niệm Thanh đột nhiên sinh ra một chút hứng thú. Cậu ta hơi cụp mắt xuống, biết biểu tình này sẽ làm người khác khó có thể từ chối mình hơn, giọng nói của cậu ta mang theo ý xin lỗi, "Có thể làm phiền cậu đưa tớ đến phòng y tế không?"



Có vài lúc cuộc sống bình yên sẽ làm cho Chử Duyên quên mất rằng cậu là người xuyên vào một quyển sách. Nhưng tại giờ phút này, Chử Duyên lại có nhận thức rõ ràng, cảnh tượng trước mặt đang nối đường ray với tình tiết cậu đã xem qua trong tiểu thuyết.

Ở trong tiểu thuyết, Tô Niệm Thanh cũng bị thương trong đại hội thể thao, đây là lần đầu tiên cậu ta với Hoắc Kiệu chính thức quen biết nhau trong toàn bộ quyển tiểu thuyết kia.

Tô Niệm Thanh khi bị thương sẽ làm người khác sinh ra ý muốn bảo vệ từ tận đáy lòng, làm nam phụ thứ hai quan trọng trong sách, tất nhiên Hoắc Kiệu cũng không ngoại lệ. Hoắc Kiệu chưa từng cõng ai đã cõng Tô Niệm Thanh đến tận phòng y tế.

Chử Duyên hơi trợn to mắt, cậu hơi kích động mà nhìn cảnh tượng này.

Tô Niệm Thanh đang bị thương cắn môi, bởi vì đau đớn mà màu da càng thêm trắng, tóc đen trên trán bị thấm mồ hôi nên ướt nhẹp mà dính trên làn da trắng như tuyết.

Điều này làm cho cậu ta trông nhu nhược mà xinh đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta mất hồn mất vía.

Nữ sinh kia thấy Hoắc Kiệu thì cũng nhẹ nhõm thở phào, đồng thời ánh mắt của cô cũng toả sáng, tầm mắt mịt mờ nhìn qua nhìn lại hai người.

Một nữ sinh như cô đỡ Tô Niệm Thanh cao hơn mình rất nhiều cũng đã là cố hết sức, thấy Hoắc Kiệu không từ chối, Tô Niệm Thanh cũng khuyên nhủ nên cô cũng yên lòng rời đi.

Bởi vì chân của Tô Niệm Thanh bị thương rất nặng nên Chử Duyên sợ cậu ta sẽ đứng không vững, vội vàng tiến lên đỡ lấy.

Tô Niệm Thanh cười với cậu. Chử Duyên như được ủng hộ mà khoé miệng cong lên, ngoan ngoãn mỉm cười lại với Tô Niệm Thanh.

Hoắc Kiệu: "......"

Hắn không có biểu tình gì mà nhìn cảnh tượng Chử Duyên đỡ lấy Tô Niệm Thanh, trong lòng vô cớ mà cảm thấy hơi bực bội.

Từ lúc vừa mới bắt đầu nhìn Tô Niệm Thanh, tầm mắt của Chử Duyên đã không dời đi khỏi Tô Niệm Thanh lần nào.

"Thích như vậy à?" Hoắc Kiệu "Chậc" một tiếng ở trong lòng.

Hắn lười nhác mà giương mắt lên nhìn hai người một chút. Đột nhiên hắn cười một tiếng, hỏi Chử Duyên, "Lát nữa cậu không có việc gì đúng không?"

Đột nhiên bị hỏi khiến Chử Duyên ngẩn người, trong chốc lát không thể đoán được ý tứ của Hoắc Kiệu. Cậu nghĩ có phải là Hoắc Kiệu không muốn cậu ở lại nơi này làm bóng đèn hay không, vì thế cậu liền vắt óc bịa ra một lý do nào đó để rời đi.

"Tớ......" Chử Duyên vừa mới nói một chữ mà đã bị Hoắc Kiệu chen ngang.

Hoắc Kiệu rũ mắt nhìn cậu, khoé miệng hơi cong lên, trên mặt hiện lên ý cười với ánh mắt nghiền ngẫm không rõ là có ý gì, làm Chử Duyên cảm thấy không mấy thoải mái.

Cậu nghe thấy Hoắc Kiệu nói: "Tôi còn có việc, cậu dìu Tô Niệm Thanh đi đi."

Chử Duyên mờ mịt "Hả?" Một tiếng.

Trên đầu cậu chậm rãi xuất hiện một dấu chấm hỏi, hoài nghi rằng có phải mình nghe nhầm rồi không.

Nhưng biểu tình của Hoắc Kiệu nhìn không giống như là đang nói giỡn.

Cuối cùng Chử Duyên giật giật môi, cậu bất an mà nói: "Nhưng mà một mình tớ thì dìu không nổi......"

"Vậy sao." Hoắc Kiệu chỉ cười, thoạt nhìn trông hơi lãnh đạm.

Lông mi của Chử Duyên run lên, cậu hơi nhăn mày.

Hoắc Kiệu lại không muốn nhiều lời. Hắn lại nhìn hai người một cái, rồi sau đó nói, "Đi trước." Chỉ để lại một bóng lưng cao gầy cho hai người.

Chử Duyên ngây người, cậu nghĩ có phải cái tên Hoắc Kiệu này lấy kịch bản sai rồi hay không? Cậu mới vừa phát hiện, thoạt nhìn người tên Hoắc Kiệu này cũng không có biểu hiện của một nam phụ số hai thành thục á!

Cậu vô phương ứng đối, không biết chỗ nào có sai lầm.

Tô Niệm Thanh nhìn bóng dáng Hoắc Kiệu rời đi, biểu tình trên mặt như suy tư điều gì, bỗng nhiên cậu ta hơi cong môi lên.

Tác giả có lời muốn nói:

Sửa lại một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play