Chử Diên đến nơi mới phát hiện Ngự Lan Hoa Đình thật sự rất gần trường Trung học số 7, thuộc về khoảng cách qua một đường cái là đã có thể tới. Từ cổng lớn của tiểu khu đi bộ đến trường Trung học số 7 cũng chỉ cần mười phút.

Cậu nhìn cổng lớn của Ngự Lan Hoa Đình được trang hoàng hoa lệ, thầm nghĩ nơi này có lẽ là nơi gần khu trường học mà rất nhiều vị phụ huynh trong nhà có sức đầu mẻ trán cũng muốn mua.

Sau khi đăng ký tin tức khách đến thăm ở chỗ bảo vệ xong thì Chử Diên mới được cho đi vào. Cậu dựa theo địa chỉ mà Vương Mai đưa cho để tìm chỗ ở của khách hàng trong toà nhà.

Chử Diên hít sâu một hơi rồi ấn thang máy lên tầng mười bảy.

Thật ra cậu có hơi khẩn trương. Ngoại trừ lúc lên lớp thực tiễn ở trường mà tiến hành bán hàng từ thiện thì đây là lần công tác chính thức đầu tiên của cậu. Chử Diên chỉnh lại quần áo lao động màu xanh lam, lại lấy thẻ công tác từ trong ba lô ra rồi kẹp lên áo, lúc này cậu mới ấn chuông cửa.

Chuông cửa phát ra tiếng vang “Leng keng leng keng” thanh thúy, nhưng không có người ra mở cửa.

Chử Diên kiên nhẫn chờ một chút, lúc cậu định giơ tay lên ấn chuông lần thứ hai thì cửa ở trước mắt đột nhiên bị mở ra.

Cậu nhanh chóng thu tay lại, nở một nụ cười rất đúng lúc, “Chào ngài, tôi là người đến từ Yên tâm chuyện nhà* ——“

*Chỗ này Diên Diên ngắt ngang “ta là An tâm gia chính bảo khiết viên (tôi là lao công/người quét dọn đến từ Yên tâm chuyện nhà)”, mà ngữ pháp bên đó lại khác với bên mình nên khi chuyển lại sẽ thấy không hợp lý lắm. Thế nên tui hơi sửa câu lại một chút nha.

Ánh mắt cậu vừa nhìn lên phía trước, bỗng nhiên cả người đều ngẩn ngơ.

Chỉ thấy Hoắc Kiệu mặc một cái áo thun trắng rộng thùng thình cùng cái quần dài màu xám đứng trước cửa nhà, một tay hắn nắm then cửa, nhíu mày nhìn Chử Diên.

Chử Diên chú ý tới tóc Hoắc Kiệu ẩm ướt mà rũ xuống, một tay còn lại còn đang cầm một cái khăn lông màu trắng.

—— Hẳn là vừa mới tắm xong. Chử Diên còn có thể ngửi được mùi hương của sữa tắm trên người hắn. Đó là một loại hỗn hợp giữa hương thơm của gỗ cùng với hơi thở của muối biển.

Đột nhiên Chử Diên có hơi nói lắp, cậu như máy móc mà nói hết nửa câu sau, “......, một người quét dọn.”

Hiển nhiên Hoắc Kiệu cũng rất giật mình. Hắn nhìn chằm chằm Chử Diên, hơi nhíu lại mày, âm thanh hơi trầm xuống, “Tôi không nhớ rõ mình có đặt đơn của cậu.”

Lúc này Chử Diên đã hồi phục lại tinh thần từ sự kinh ngạc ban đầu. Cậu vừa kéo áo ra cho Hoắc Kiệu nhìn thẻ công tác trước ngực của cậu, vừa giải thích với Hoắc Kiệu, “Chuyện là thế này. Người cậu hẹn lúc trước là bà Vương Mai, mẹ của tớ. Hôm nay bà ấy bị bệnh cho nên......”

Chử Diên cười với Hoắc Kiệu, “Hi vọng cậu không cần để ý. Còn có, trùng hợp thật ha Hoắc Kiệu.”

Hoắc Kiệu: “......”

Hoắc Kiệu có chút đau đầu.

Bàn cùng bàn mới của hắn ăn mặc quần áo màu xanh lam mà hắn chưa từng chú ý tới đột nhiên gõ cửa nhà hắn, nói mình là người quét dọn mà hắn đã hẹn trước đó. Còn có chuyện gì hoang đường hơn chuyện này sao?

Giờ phút này Hoắc Kiệu không khỏi bắt đầu nghiêm túc nghĩ lại xem hắn vì từ chối bảo mẫu mà Hoắc Vị Bình muốn sắp xếp vào mà tranh cãi một trận lớn với ông ta có thật sự đáng giá hay không.

Chử Diên trước mắt mặc quần áo lao động không có chút thẩm mỹ nào, có lẽ là bởi vì thân hình của thiếu niên cao dài mảnh khảnh nên mặc quần áo lao đồng màu xanh lam cũng mặc ra một loại cảm giác chỉnh tề tươi mát. Quần áo lao động màu xanh lam có áo trắng ngắn tay, càng làm nổi bật màu da trắng nõn của người thiếu niên.

Bộ dánh Chử Diên cười đến híp mắt tự nhiên lại khiến cho Hoắc Kiệu nhớ tới động vật nhỏ có da lông mềm mại nào đó.

...... Cuối cùng hắn cũng không thể nói ra lời từ chối.

Thật ra ý thức tự chủ lãnh thổ của Hoắc Kiệu luôn rất mạnh, hắn mới chuyển đến căn hộ này sau khi chuyển trường đến Trung học số 7 thôi, cả bạn bè của hắn còn chưa tới bao giờ. Về tình về lý, người bạn cùng lứa đầu tiên bước chân vào nhà đều không nên là Chử Diên mới phải.

Nhưng nguyên nhân thúc đẩy Hoắc Kiệu không nói ra cái từ “Để ý” này có lẽ là do —— hắn cảm thấy hắn mà nói ra thì có khả năng Chử Diên sẽ khóc.

Đây là một cái suy đoán không có căn cứ gì, nhưng lúc Hoắc Kiệu đang tự hỏi trong đầu thì cái ý nghĩ này theo bản năng mà nhảy ra.

Cuối cùng hắn vẫn nhíu mày mà cho Chử Diên đi vào. Nhìn Chử Diên rất nghiêm túc lấy giày trong ba lô ra thay, Hoắc Kiệu càng ngày càng cảm thấy suy đoán của mình không có căn cứ gì cả.

Hắn cũng không phải là loại người thích tìm hiểu nguyên nhân của sự việc, thậm chí tính cách của hắn có thể nói là lạnh nhạt. Nguyên nhân của chuyện này cũng có thể nói là bởi vì trên đời này có quá ít người hoặc việc yêu cầu Hoắc Kiệu động não cân nhắc.

Nhưng hôm nay Hoắc Kiệu có hơi ngoại lệ.

Hắn nhận thấy được hình như trong đầu hắn đã hình thành một loại ấn tượng cho Chử Diên, ấn tượng ấy tên là “Yếu ớt”. Chuyện này làm cho hắn không khỏi bắt đầu tinh tế truy tìm ngọn nguồn của cái ấn tượng này.

Lúc lần đầu gặp mặt, Chử Diên lẻ loi ngồi ở hàng cuối trong phòng học, vừa thấy đã biết là không có bạn bè gì.

Lúc đi học thì luôn luôn ngồi thẳng tắp, dùng xong mặt thuận của giấy nháp rồi còn muốn lật sang mặt trái mà viết đến rậm rạp, bài tập vật lý được trả về lại rất thái quá làm lại đề bị sai.

Còn sẽ bởi vì hắn vứt chocolate mà lộ ra biểu tình khó hiểu, lòng tự trọng bị thương thì vài ngày sau đó đều không nói lời nào.

......

Hoắc Kiệu càng nghĩ càng cảm thấy phiền phức.

Hắn có hơi bực bội mà “Chậc” một tiếng, cảm thấy tất thảy những chuyện này là do giữa trưa ngày hôm đó Lục Khải Thanh với Tần Mạc thảo luận về hoàn cảnh gia đình của Chử Diên. Hắn còn chưa cảm nhận được Chử Diên “Chọc người chán ghét” như thế nào, lại đã sớm giác ngộ được cậu “Yếu ớt đáng thương”.



Nhà Hoắc Kiệu rất lớn, chỉ một phòng khách thôi đã lớn bằng nhà nhà Chử Diên và Vương Mai đang ở.

Trên thực tế, lúc nhìn thấy Hoắc Kiệu, Chử Diên rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác quen thuộc lúc nhìn thấy bốn chữ “Ngự Lan Hoa Đình” này từ đâu mà đến. Không phải vì trong ký ức của nguyên thân có nghe qua Ngự Lan Hoa Đình, mà là thấy được lúc cậu đọc tiểu thuyết —— sau khi chuyển trường, Hoắc Kiệu liền ở tại Ngự Lan Hoa Đình gần trường học.

Thật ra Chử Diên cũng không có cảm thấy thẹn thùng mấy, tương phản, cậu cảm thấy thật trùng hợp quá.

Đối với cậu mà nói thì giúp Vương Mai làm việc là chuyện rất có ý nghĩa, đối tượng phục vụ còn là bạn cùng bạn của cậu. Trong chốc lát, Chử Diên còn có suy nghĩ cậu với Hoắc Kiệu có duyên phận quá đi.

Tổng thể nhà Hoắc Kiệu là màu đen trắng xám, trông vừa cao cấp vừa lãnh đạm. Chử Diên cảm thấy rất giống với Hoắc Kiệu.

Vốn dĩ cậu còn cho rằng sẽ rất loạn, nhưng ngoài dự đoán là không có.

Có lẽ là vừa chuyển đến không lâu nên trong nhà Hoắc Kiệu không có nhiều vật dư thừa, cũng không có hiện trường nơi nơi đều ném quần áo dơ. Chử Diên cảm thấy lúc quét dọn sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Cậu đeo bao tay với đội mũ dùng một lần xong rồi hướng về phía Hoắc Kiệu mà xác nhận, “Tớ bắt đầu nhé? Là mỗi phòng đều phải quét dọn đúng không?”

Hoắc Kiệu có vẻ hơi do dự, hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Thôi, phòng thứ hai bên tay phải là phòng ngủ của tôi nên không cần quét dọn, nơi khác cậu tự nhìn rồi dọn dẹp đi.”

Hắn lại hỏi Chử Diên một câu, “Cậu xác định là cậu sẽ quét dọn được đúng không?”

Chử Diên cười cười, nói với Hoắc Kiệu, “Tớ sẽ, cậu cứ yên tâm!” Cậu rất tin tưởng vào bản thân, cậu đã từng cố ý đi học rồi!

Hoắc Kiệu nhìn khoé miệng nam sinh hơi cong, đôi mắt đen láy. Sau một lúc lâu hắn mới “Ừ” một tiếng, cũng chưa nói là có tin hay không.

Hắn không nhìn Chử Diên nữa mà lập tức lại ngồi trên sô pha ở phòng khách. Hắn tùy ý chọn một cái trò chơi võ hiệp trên ti vi rồi cầm máy chơi game cầm tay lên bắt đầu chơi.

Đầu tóc Hoắc Kiệu chỉ được lau một cách tùy ý, ngọn tóc vẫn ướt, ngẫu nhiên sẽ rơi xuống một giọt nước, dọc theo cần cổ thon dài của hắn rồi dừng ở xương quai xanh bị lộ ra vì cổ áo rộng thùng thình, lại bởi vì tư thế của hắn mà hội tụ thành một vũng nước nhỏ. Hắn cũng không thèm để ý, cả việc lau cũng lười lau.

Chử Diên hơi há miệng thở dốc. Vốn dĩ cậu muốn nhắc nhở Hoắc Kiệu tốt nhất là nên lau khô tóc đi, nhưng lại cảm thấy có lẽ Hoắc Kiệu sẽ không để ý. Cậu thấy vẫn là không nên xen vào việc của người khác thì tốt rồi.

Cậu thấy Hoắc Kiệu đang tập trung tinh thần mà chơi game, chính mình cũng bắt đầu ra sức làm việc.

Dụng cụ trong nhà Hoắc Kiệu rất đầy đủ, máy hút bụi cũng là loại siêu tĩnh âm, cho dù Chử Diên có dùng máy hút bụi thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến Hoắc Kiệu nghe âm hiệu trong trò chơi. Chử Diên cảm thấy điểm này rất tốt.

Trong lòng cậu tự khích lệ mình là một công nhân tốt lại tri kỉ, mà không biết được Hoắc Kiệu đã bị cậu quấy rầy từ sớm rồi.

Nhìn nhân vật mình thao tác trên màn hình ti vi lại hộc máu ngã xuống một lần nữa, mặt mày Hoắc Kiệu trở nên lạnh lẽo hơn.

Đây không phải là trình độ thật sự của hắn, nhưng mà hắn...... Tĩnh tâm không được.

Cho dù đôi mắt nhìn vào trên màn hình, nhưng đôi tai dựng thẳng cũng sẽ thường xuyên chú ý đến động tĩnh của Chử Diên ở các phòng khác.

Hoắc Kiệu ném máy chơi game cầm tay đi, không biết chính mình bị làm sao thế này, hắn có chút bực bội mà “Chậc” một tiếng.

Lúc Hoắc Kiệu lại đặt sự chú ý lên một ván mới trong trò chơi lần nữa thì đột nhiên, hắn nghe được một tiếng hô kinh ngạc của Chử Diên truyền ra từ trong phòng sách.

Hoắc Kiệu nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Hoắc cho rằng bé Chử sẽ khóc nhưng thật ra bé Chử cũng sẽ không khóc

Đôi lời từ editor: Hai chương này khá ngắn, khoảng 2000 mấy từ thôi. Cũng trùng hợp là từ chủ nhật đến sáng nay tui khá bận, thế nên edit cũng vừa kịp luôn, tui thấy sao mà hên thế không biết=)) Mà mọi người thấy tui đổi từ "Hoắc ca" sang "anh Hoắc", "Tiểu Chử" sang "bé Chử" có được không? Được thì tui chỉnh sửa lại mấy chương trước một thể luôn nhé:3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play