Diệp Linh khựng lại, vội ngồi xuống trốn trên cầu thang, thẳng tới góc khuất là một cái cột nhà, chỉ cần không ai để ý liền sẽ không nhìn thấy cô. Tim cô đập thình thịch cảm giác như sắp nghe phải một chuyện động trời nào đó.
Quả như cô suy nghĩ, giây tiếp theo liền nghe thấy một tiếng cười rất quen thuộc. Đây không phải là tiếng của bác cả cô sao.
Diệp Linh chấn kinh vội đưa mắt nhìn xuyên qua khe hở thẳng đến chỗ vang lên tiếng nói.
"Cha à. Người hồ đồ rồi sao? Những tin đồn vô căn cứ ở bên ngoài mà người cũng tin sao? Tử Triết là cháu ruột của con làm sao con có thể hại nó được. "
Dương Bình thở dài bi thương. " Ba hẳn là trách con vì không chăm sóc nó tốt. Dù sao con cũng là người đầu tư chính ở khu đó. Đáng ra con nên lưu tâm nó một chút."
Dương Quân tức giận đỏ mặt, ông nắm chặt tay, ánh mắt căm phẫn nhìn đứa con trai của mình.
Dương Quân không hồ đồ như lời Dương Bình nói. Nếu ông hồ đồ nghe lời đồn thổi từ bên ngoài thì làm gì có chuyện ông bỏ qua cho sự việc của năm đó.
Sự việc xảy ra năm đó là vết thương khó lành trong lòng ông. Chỉ một đêm thôi ông liền mất đi con trai và con dâu của mình. Ông có nghi ngờ, có để tâm đến lời đồn bên ngoài cũng có tự mình điều tra qua. Nhưng ông chưa từng nghĩ qua chuyện người trong nhà có thể ác độc xé mặt nhau. Càng không thể nghĩ được rằng trong nhà ông lại có một con rắn độc tàn nhẫn như vậy.
Ông nhẫn nhịn bỏ qua. Coi như chẳng có chuyện gì. Dù ông biết rằng những thứ mà ông điều tra được đã bị người khác động tay động chân qua. Nhưng ông vẫn mặc kệ. Nhắm một mắt mở một mắt. Coi những tờ giấy đó là sự thật. Coi như chuyện đó chỉ là tai nạn.
Nhưng trong lòng ông vẫn cảm thấy khó chịu. Mỗi lần nhìn thấy Dương Tử Triết, ông lại không nhịn được mà oán trách mình. Dần già ông chỉ nhìn đứa cháu này từ xa ít khi tiếp xúc đến.
Vì ông sợ. Sợ bản thân mình không kìm được bi thương.
Dù xa mặt cách lòng nhưng tình cảm Dương Quân dành cho Dương Tử Triết ngày càng lớn. Dương Quân đôn thúc việc học của Dương Tử Triết. Đưa hắn ra nước ngoài để bồi dưỡng vừa để hắn quên đi nỗi đau khi mất cha mất mẹ, đợi đến khi hắn không muốn nữa liền đưa về nước. Một tay mở đường cho hắn. Muốn đưa hắn trở thành người kế thừa tập đoàn Thạch Đông.
Ông biết nếu mình đưa Dương Tử Triết lên làm người thừa kế thì người con trai cả của ông chắc chắn không đồng ý. Ông cố gắng giấu diếm, từng bước thuyết phục các vị cổ đông nhưng vẫn bị Dương Bình phát hiện.
Nói đến Dương Quân cũng đã già rồi. Dù là người đứng đầu tập đoàn Thạch Đông nhưng có những chuyện ông lại không thể xen vào. Mà những chuyện đó Dương Bình lại có thể tự ý làm.
Người ngoài không biết còn tưởng là một tập đoàn gia đình giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng chỉ có người ở bên trong mới biết trong gia đình này hỗn loạn đến chừng nào.
Cha đề phòng con, muốn đưa con trai của con thứ lên làm người thừa kế. Con cả một mực muốn động thủ với cháu trai, trực tiếp thâu tóm toàn quyền trong tập đoàn nhằm đá bay vị cha già đang ngồi trên ghế chủ tịch kia.
Trong ngôi nhà có vẻ ngoài hào nhoáng này liệu còn có cái gọi là tình thân không.
Dương Quân hắng giọng.
" Bình, tao đã bỏ qua chuyện mày làm năm đó rồi. Mày không thể có chút tội lỗi nào mà tha cho Tử Triết sao? "
" Tử Triết không có tội tình gì cả. Tả Nhi và Văn Xuyến cũng vậy. Chúng nó làm nên tội gì mà mày lại nhẫn tâm sát hại! " Thanh âm Dương Quân run rẩy. Một tiếng " Tả Nhi " vừa nói ra lòng ông như bị dao cứa. Hốc mắt đỏ ngầu dâng lên làn nước, trực chờ để tuôn trào.
Dương Niệm Tuyết nghe đến đây có chút sợ hãi.
Sát hại! Ông nội nói bác cả sát hại là có ý gì!
Tả Nhi và Văn Xuyến mà ông nội cô nói đến là bác hai và bác gái của cô, cũng là cha mẹ của Dương Tử Triết. Người Dương Niệm Tuyết khẽ run, cô không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào. Một mực bịt chặt miệng của mình cố gắng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người.
Dương Bình nghiến răng, giọng nói sắc lạnh, gương mặt hiền lành trở nên tàn ác nhưng sâu thẳm trong đó lại có chút bi thương.
" Tả Nhi! Ông gọi nó bằng giọng nói yêu thương đó làm gì. Nó đã chết từ lâu lắm rồi! Sao? Ông nhớ nó à? "
Dương Bình cười khẩy. " Cũng phải thôi. Trong ba đứa con, nó không phải là người mà ông yêu thương nhất sao! Nếu năm đó nó không phải vì ước mơ mà bỏ đi tiền đồ vô lượng ở tập đoàn, thì chắc tôi khó có thể ở vị trí này rồi. "
Dương Quân nghẹn ngào rơi lệ, sắc mặt bi thương, phẫn uất bỗng chốc hiện lên sự uất hận, giận dữ nhìn vào Dương Bình tựa hồ như đang nhìn vào một thứ không phải là con người. Thứ mà Dương Quân đang nhìn là một con sói mắt trắng, tàn ác đã cướp đi con trai của ông. Ông căm hận nó nhưng lại không nhẫn tâm trả thù nó.
" Mày rõ biết nó không có ý định thừa kế tập đoàn. Vậy thì tại sao mày lại nhẫn tâm hại nó. "
Dương Bình uất nghẹn, khó chịu nhìn Dương Quân.
Trong lòng Dương Bình rất khó chịu, lại có chút đau khổ. Tiếc thay không có ai hiểu được cũng chẳng ai thấy được.
Dương Bình cười khẩy.
" Ông vẫn nghi ngờ chuyện năm đó là do tôi làm sao? "
" Không phải mày thì còn ai? Năm đó nếu không phải mày động tay động chân ngăn cản tao tìm ra sự thật thì. … "
" Thì sao? Ông tìm ra được cái gì?" Dương Bình bước lại gần Dương Quân, cách nhau chưa đến một mét.
Ánh mắt Dương Bình đỏ ngầu, có một làn nước dâng lên trong hốc mắt nhưng bị viền mắt ngăn chặn không muốn để trào ra. Dương Bình không muốn chính mình có dáng vẻ này. Hắn việc gì phải khóc. Không đáng!
Dương Bình thừa nhận chính hắn độc ác muốn động thủ hãm hại cháu trai của mình. Nhưng sâu thẳm trong lòng Dương Bình chưa bao giờ có ý nghĩa thực sự giết người.
Chuyện của năm đó luôn là khúc mắc trong lòng Dương Bình. Hắn từng nghĩ Dương Quân sẽ tin hắn, sẽ không vì lời đồn mà nghĩ hắn làm hại em trai mình. Thực lòng hắn ghen tị, đố kỵ với Dương Tả nhưng hắn lúc đó nào có lá gan giết người.
Dương Quân từng tin hắn. Nhưng chuyện hắn làm hại Dương Tử Triết đã khiến Dương Quân không còn lòng tin với đứa con này của mình nữa rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT