Hoa Nhan lạnh lùng nói: " Nếu anh đã nói đây là lần cuối tôi được gọi tên anh thì tôi cũng mong đây sẽ là lần cuối tôi gặp anh, Doãn Tùng Khiết. " Cô cố tình đè giọng nhấn mạnh ba từ cuối như thị uy với đối phương.
Doãn Tùng Khiết cười khẩy, hắn khẽ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về phía này hắn liền thu lại bộ dạng mềm yếu của mình mà hung hăng nắm lấy cổ tay Hoa Nhan ghì thật mạnh khiến cô đau đớn mà kêu lên một tiếng.
Cô trừng mắt nhìn Doãn Tùng Khiết, lớn giọng quát: " Anh làm gì vậy? "
Cô bỗng khựng người lại, đôi đồng tử chợt run lên khi nhìn vào cặp mắt của Doãn Tùng Khiết. Cặp mắt xanh ngọc bích đẹp như bức bích họa giờ đây bỗng hiện lên hàng ngàn số liệu khó hiểu. Càng nhìn chúng cô càng cảm thấy nhức đầu, mơ hồ cô cảm nhận được một cỗ áp bức kì lạ. Thần trí cô giống như bị xoáy nước lạnh lẽo cuốn đi.
Trái tim cô đập mạnh. Nó như cảm ứng được nguy hiểm. Cô cố gắng vùng vẫy muốn hất bay cánh tay tưởng chừng như yếu ớt kia nhưng vô ích. Không thể tự mình lay chuyển được, cô cố gắng dùng bàn tay còn lại mạnh mẽ tách ra nhưng đã bị Doãn Tùng Khiết nhanh chóng kìm lại.
Doãn Tùng Khiết nắm chặt hai tay cô, kéo cô lại gần hơn về phía hắn.
Hoa Nhan yếu ớt thở hổn hển, chính mình càng thêm đuối sức lại nhìn vào bản mặt đắc ý của Doãn Tùng Khiết trong lòng càng thêm tức giận.
Sức lực cô yếu không thể đấu lại nam nhân trước mặt, cô liếc mắt nhìn về phía những người đang cười nói ở chính giữa sảnh. Cô như nắm được cọng rơm cứu mạng, cô hân hoan mở miệng tính cầu cứu nhưng bị giọng nói uy hiếp của Doãn Tùng Khiết chặn lại.
" Nếu cô không muốn bọn họ bị xóa sổ thì nên im lặng đi. "
Hoa Nhan mở to mắt, hoang mang hỏi lại. " Sao cơ? "
Doãn Tùng Khiết khó chịu ra mặt, mơ màng nhìn cô với ánh mắt châm biếm.
" Này! Lâm Tố Ninh, cô giả ngây gì vậy? Tôi đã làm đến mức này mà cô vẫn chưa nhận ra tôi là ai sao? Không lẽ do tách linh hồn ra nên kí ức của cô bị xáo trộn à. " Thanh âm Doãn Tùng Khiết nhẹ nhưng có khí lực, từng âm thanh phát ra có vẻ êm dịu nhưng lại giống như lưỡi dao cứa vào tai người nghe.
" Tôi thừa nhận mới đầu không nhận ra cô. Thậm chí còn muốn trêu đùa một chút. Chính tôi mỗi lần cũng bị… " Doãn Tùng Khiết cười nhạt, mơ hồ có chút đau buồn, hắn nói:
" Nếu không phải nhờ một mảnh tàn hồn của cô đang nằm trong người tôi liên tục vùng vẫy thì có phải đến một lần nữa được nói chuyện với cô cũng không có. Lâm Tố Ninh, xin cô đừng chọc cười tôi. " Ánh mắt hắn mơ hồ, nhàn nhạt không rõ cảm xúc.
Hoa Nhan chớp chớp mắt, đầu óc cô mơ hồ, đối với lời nói của đối phương hoàn toàn không thể hiểu hết.
Đối với nam nhân trước mặt, cô thật sự không hề quen biết. Đơn thuần cô chỉ cảm thấy thân thuộc nhưng không hề có cảm giác như đã từng gặp qua. Cô có lục tung kí ức cũng không hề nhìn thấy đối phương.
Rốt cuộc Doãn Tùng Khiết là ai? Mới đầu không phải hắn có địch ý đối với cô sao? Tại sao bây giờ lại giống như nhìn thấy cố nhân vậy.
Càng ngày cô càng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cứ hễ cô đang chuẩn bị một kế hoạch lớn thì liền có vật cản xuất hiện.
Mà Doãn Tùng Khiết này có khi chính là thứ nguy hại đến an nguy của cô.
Câu hỏi của Doãn Tùng Khiết cô không biết nên trả lời như thế nào nhưng hình như cô nhận ra được người này khẳng định có quan hệ với con quái vật xúc tu mà cô đã gặp lúc đó.
Dãy số liệu liên tục thay đổi trên đồng tử của Doãn Tùng Khiết chính là bằng chứng rõ nhất. Nó cùng với những số liệu, kí tự kia giống nhau. Chưa kể lời nói tàn độc muốn xoá sổ những người kia lúc đem ra uy hiếp cô không giống nói dối. Doãn Tùng Khiết, người này không phải người bình thường.
Nhưng cho dù hắn là người có đại năng gì cũng không thể tùy tiện bắt nạt cô được.
Doãn Tùng Khiết thấy bản mặt Hoa Nhan tối sầm lại, tưởng là cô đã thôi vùng vẫy, hắn phút chốc liền thả lỏng cảnh giác muốn cùng cô nói lời cuối. Ai ngờ giây sau cô liền nhào tới nhe ra hàm răng trắng của mình hung hăng cắn mạnh vào bàn tay trái đang nắm chặt cổ tay cô.
Doãn Tùng Khiết bị hành động này của cô làm cho kinh ngạc. Khi cảm nhận được cơn đau truyền đến hắn chỉ khẽ kêu lên một tiếng rồi vội dựt tay lại. Sức lực của hắn khá mạnh khiến cô vô tình bị bật ra phía sau. Lưng cô đập vào lưng ghế, bởi có miếng đệm nên cô không cảm thấy đau. Chỉ là lúc này cả người cô đã mềm nhũn ra, một chút sức lực cũng chẳng còn. Dù vậy cô vẫn khá vui vẻ vì đã cắn một nhát vào bàn tay Doãn Tùng Khiết.
Cô không khỏi đắc ý nhìn hắn, ánh mắt như một kẻ chiến thắng.
Doãn Tùng Khiết nhìn vào dấu rằng hằn sâu vào bàn tay mình, từng vết răng cắn đều đang chảy máu tựa hồ như mạch nước ngầm đang phun trào.
Doãn Tùng Khiết nghiến răng, căm phẫn nhìn Hoa Nhan, tức giận nói: " Lâm Tố Ninh, cô cầm tinh con chó à! "
Hoa Nhan cười cười.
" Anh đoán chuẩn thật. Không bằng anh đi làm thầy bói đi, công việc đấy có vẻ sẽ hợp với anh đấy. Vậy nên đừng ở đây gây chuyện với tôi nữa. "
" À, còn nữa. Sau này gặp tôi thì anh tránh xa tôi ra một chút. Ở gần anh giống như bị quỷ hút máu vậy. "
" Cái gì? " Doãn Tùng Khiết lặng người, cặp mắt hắn hung ác nhìn cô tưởng chừng như sắp nuốt trọn cả người cô vào trong đó luôn vậy.
Doãn Tùng Khiết cười gằn, lạnh lùng nói: " Coi như tôi bị điên khi muốn cùng cô ôn lại chuyện cũ. Đáng ra tôi nên làm theo lệnh trực tiếp giết chết cô mới đúng. Dây dưa nhiều như vậy thật mất thời gian. "
" Anh muốn giết tôi?" Hoa Nhan chết lặng. Kinh sợ nhìn vào khuôn mặt không hề nói đùa của đối phương.