Nói theo lẽ thường, tình tiết tiếp theo chính xác là chia tay, chỉ là không có tình tiết tranh giành lẫn nhau giữa nữ chính nguyên bản và nữ phụ, lúc nãy níu kéo như vậy mà cũng không giữ được Hoắc Kiểu Nguyệt ở lại. Hơn nữa, sau khi Giản Du Du ngủ với Vu Hạ Khôn thì vô cùng chột dạ, lúc đối diện với Hoắc Kiểu Nguyệt cơ bản là không thể nào tranh giành với nhau.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Mấu chốt là giữa Hoắc Kiểu Nguyệt và Vu Hạ Khôn, theo Giản Du Du quan sát, bọn họ chẳng nói năng gì với nhau, cũng không thấy cọ ra được tia lửa điện tình yêu nào, Vu Hạ Khôn giống như khúc cây vậy, còn bày tỏ ân ái với cô ngay trước mặt Hoắc Kiểu Nguyệt.
Giản Du Du đang ưu sầu tìm không ra lý do để chia tay thì Vu Minh Trung - cái người là vốn dĩ phiền phức này - bây giờ lại giống như cô đang buồn ngủ thì gặp phải chiếu manh vậy, nhìn xem, lý do chính đáng biết nhường nào, cản trở từ gia đình, uy hiếp đến từ chính tổng giám đốc Vu, cô là một cô gái ba không, một mình không có bối cảnh, không có công việc, không có kinh nghiệm xã hội, sao có thể chống lại nổi kia chứ?
Còn về phần nam nữ chính cọ làm sao để ra tia lửa, Vu Minh Trung giải thích như thế nào với Vu Hạ Khôn, chuyện này không liên quan gì đến cô, dù sao thì màn tranh đoạt tay ba siêu dài kia đoán chừng đã hoàn toàn không thành được rồi. Giản Du Du cũng không thể nào gây sự với người có phong phạm nữ thần như Hoắc Kiểu Nguyệt. Giản Du Du cũng không nghĩ ra phải làm sao mới khiến cô ta thất thố, to tiếng giống với trong cốt truyện.
Nếu đã không thành vậy thì dứt khoát lược bỏ luôn, nhảy thẳng tới khúc chia tay!
"Nhưng mà anh trai à, anh cũng biết đó, anh Khôn yêu tôi tới mức không thể tự mình khống chế, nếu như tôi tùy tiện chia tay, anh ấy cũng sẽ không đồng ý." Giản Du Du nghiêm túc phân tích: "Anh xem hay là như này, nếu như anh Khôn nổi giận với tôi, tôi sẽ nói là anh ép buộc tôi, lấy gia đình tôi ra uy hiếp nên tôi đành bất đắc dĩ, anh thấy sao?”
Vu Minh Trung vốn đang một bụng giận dữ, thoáng chốc giống như cây pháo hoa nổ bùng giữa bầu trời, trong chớp mắt lóe sáng rồi tắt ngúm.
Thậm chí tới cả một đốm lửa cũng không tìm thấy, chỉ còn sót lại một làn khói xanh.
"Cô nói cái gì?" Sắc mặt anh ta khó nén được vẻ kinh ngạc, ngoảnh đầu một cái thì vết thương bị cô đánh sau ót đã buốt lên khiến anh ta đau hết phần gáy, anh ta lại nhe răng trợn mắt, thật sự không còn một tí ti khí chất nào. Đời này có thể khiến Vu Minh Trung chật vật như vậy chỉ có duy nhất một mình Giản Du Du.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Giản Du Du thì vô cùng ân cần khi chèn một cái gối ra sau lưng anh ta, gương mặt cô hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc, lên tiếng: "Dù sao thì cũng cần một người đóng vai ác không phải sao, anh nghĩ mà xem, nếu không thì anh Khôn cố chấp như vậy, sao anh ấy có thể đồng ý được chứ."
Không đồng ý thì sao có thể vui vẻ thoải mái đưa phí chia tay.
Vu Minh Trung lại bị thái độ kì lạ này của cô khiến cho mắc phải bệnh đa nghi, "Cô lại làm cái quỷ gì thế?!"
Lần này anh ta thật sự không khách sáo, tham tiền một chút ngược lại cũng không phải là vấn đề lớn nhất, nhưng tâm địa độc ác suýt chút đánh chết anh ta, loại phụ nữ như thế này có nói như thế nào thì anh ta cũng không thể để cô ta sống chung với em trai mình!
"Tôi cũng nói cho cô biết, đừng tưởng chuyện kia chứ thế là xong." Vu Minh Trung nói: "Tôi đã tra ra được rồi, tôi khuyên cô nhanh chóng cút xéo, nếu không có ý định mưu sát là tội gì thì tự cô tính đi."
Giản Du Du vốn đang hòa nhã, nghe vậy sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, cô dám ra tay đánh đương nhiên cũng chẳng sợ kết quả, quá lắm thì về nhà, không nằm mơ nữa.
Nhưng cô nghe cách nói chuyện của Vu Minh Trung, vẫn không nhịn được mà lên tiếng: "Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối mong manh, tại sao nửa đêm canh ba lại đi vào rừng với anh, tại sao lại đánh anh? Lại tại làm sao một mình bò lên khỏi hố thì không dám lên tiếng, còn ngoảnh đầu kiếm người cứu anh."
Giản Du Du hừ một tiếng, "Có ý đồ mưu sát? Nếu như tôi có ý định đó thì bây giờ anh đã đi đầu thai rồi."
"Đừng dùng dáng vẻ đó ra dọa tôi." Giản Du Du nói: "Anh cảm thấy nếu thật sự điều tra, nửa đêm nửa hôm tôi bị anh lôi kéo vào rừng, trai đơn gái chiếc, có thể nói xem anh muốn làm gì không?"
Giản Du Du đưa tay cản Vu Minh Trung tiếp tục nói:"Tôi biết sự nghiệp kinh doanh của gia đình anh lớn, thật sự không tiếc tiền, mua một mạng này của tôi cũng không tính là gì."
Giản Du Du nói đến đây, đột nhiên thay đổi sắc mặt, lại cười rộ lên: "Nhưng anh cũng đâu nhất thiết phải lãng phí nhiều tiền thế làm gì, tôi cũng có phải không đồng ý chia tay đâu, không phải anh chắc chắn tôi là người yêu tiền sao?"
Giản Du Du hợp hai tay lại, vỗ một cái vang dội, "Anh không đoán sai đâu anh trai, tôi là người yêu tiền, nhưng một xu anh đưa tôi cũng không cần."
Giản Du Du nói: "Con người tôi có nguyên tắc, làm tình nhân của ai thì nhận tiền của người đó, anh nghĩ cách để Vu Hạ Khôn đưa tiền cho tôi, anh ấy đưa tiền, tôi cút xéo, đảm bảo cút xa trăm phần trăm luôn, cút xa như tan biến khỏi thế giới này, cút như thể có lật tung quả đất này cũng không tìm ra, anh có đồng ý không anh trai?"
Vu Minh Trung không biết Giản Du Du sao đang nảy ra ý đồ xấu xa gì, bây giờ cái nhìn của anh ta với cô tệ không thể tả, bất kể xuất phát từ suy nghĩ gì thì đều phải xử lý cho sạch sẽ.
"Sao chứ, là tiền tôi đâm vào tay? Sao lại thành cô có nguyên tắc rồi? Hừ." Vu Minh Trung coi thường: "Không phải cô nói là cô ham muốn cơ thể em trai tôi, các người là tình yêu đích thực à?"
Rốt cuộc cũng thừa nhận bản thân yêu tiền rồi!
Từ tư thế nghiêng người, Giản Du Du chầm chậm ngồi thẳng trở lại, chìa tay ra xoa xoa mặt mình, sau đó vỗ đùi đét một cái, nói: "Nói thật với anh vậy nha anh trai, em trai anh không được."
Vu Minh Trung ngoảnh đầu nhìn cô, Giản Du Du nhún vai: "Đúng thật là tôi ham mê cơ thể anh ấy, tưởng rằng đó là tình yêu đích thực, ai ngờ khi thật sự xuất trận, anh ấy chỉ là kiểu bên ngoài hào nhoáng, bên trong là chả ra làm sao!"
Vẻ mặt Vu Minh Trung biến sắc, Giản Du Du dựa theo mạch suy nghĩ này nói: "Anh nói xem, ba phút, nếu tôi tiếp tục phát triển cùng anh ấy, e rằng suốt đời này cũng không còn sung sướng được nữa rồi."
Giản Du Du nói tiếp: "Anh trai à, anh nói xem, tôi đã mất công lâu như vậy, cũng, đã kéo cả bản thân mình vào, chút tiền chia tay này cũng không quá đáng, tôi cũng đâu cần nhiều, bảo em trai anh đưa tôi năm mươi triệu, này là giá hợp lý, dù sao thì như gia đình như các người, đưa ít tiền cũng mất mặt mà đúng không."
Vu Minh Trung nổi giận, đàn ông không thể bị nói là không được, em trai anh ta cũng không được!
"Cô bịa chuyện!" Vu Minh Trung rống lên.
Giản Du Du nhún vai: "Anh tự đi hỏi anh ấy đi, năm mươi triệu này xem như tiền bịt miệng, nếu không cái khuyết điểm này mà truyền ra ngoài thì em trai anh cũng khó mà tìm được đối tượng đó nha, anh chỉ cần bảo anh ấy đưa cho tôi, tôi lập tức chia tay, bốc hơi khỏi thế gian."
Nhưng Vu Minh Trung lại cười lạnh: "Nói dối linh tinh, tâm tư bất chính, Tiểu Khôn gặp phải cô đúng thật là xui rủi cả tám kiếp!"
Giản Du Du chẳng thèm quan tâm, chỉ vặn vặn cổ, thở dài nói: "Anh trai à anh chỉ cần nói có đồng ý hay không thôi, tất nhiên là anh đóng vai ác, cũng không phải bảo anh thật sự làm người xấu, biết anh quan tâm tới tình cảm anh em, đợi khi em trai anh tìm tôi, tôi sẽ hào phóng thừa nhận tôi vì tiền, tôi là người phụ nữ xấu xa, không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, càng không để anh ấy lưu giữ bất kỳ nhớ nhung gì!"
Gương mặt Vu Minh Trung u ám nhìn Giản Du Du, không đồng ý cấu kết với cô ngay lập tức, anh đang suy đoán tính chân thật trong lời nói của cô.
Giản Du Du chờ trong chốc lát, nhìn sắc mặt anh ta không tốt, dứt khoát nói thẳng ra với anh ta: "Nếu như anh muốn dùng thủ đoạn cứng rắn cưỡng ép, tôi sẽ diễn ngược luyến tình thâm, đến lúc đó là tôi bị anh hãm hại, anh Khôn hận anh, vẫn sẽ không thể nào vứt bỏ tôi."
Giản Du Du lợn chết không sợ nước sôi, dựa vào ghế: "Cho dù tới cuối cùng cãi nhau chia tay, anh Khôn sẽ đưa tôi nhiều tiền hơn."
Cô nói xong câu này, cả căn phòng hoàn toàn yên lặng, Vu Minh Trung không nói gì, cô cũng không lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Vu Minh Trung thiếu kiên nhẫn, cất lời: "Tôi không tin cô, lỡ như cô cầm tiền rồi, vẫn còn dây dưa với Tiểu Khôn thì phải làm sao."
Giản Du Du nói: "Anh là một tổng giám đốc mà còn sợ tôi hả, tùy tiện dùng chút thủ đoạn thì chẳng phải tôi sống không nổi rồi à."
Vu Minh Trung nheo mắt, cười lạnh: "Bây giờ tôi cũng có thể dùng chút thủ đoạn."
Nhưng Giản Du Du lại bật cười, cười tới độ xán lạn: "Anh biết không, lúc đó tôi vì anh Khôn mà còn nhảy xuống biển nữa kìa."
Giản Du Du nói: "Anh đoán thử xem, tầng lầu ở đây cũng không tính là cao, bên dưới đều là cây xanh, nhảy xuống có chết không?"
Nét mặt Vu Minh Trung không đổi, nhưng sống lưng lặng lẽ thẳng lên.
Giản Du Du tiếp tục nói: "Nếu như anh giở thủ đoạn, tôi sẽ nhảy từ đây xuống, nhảy lầu đi tìm chết chung với anh, anh đoán xem cả đời này anh Khôn có nhớ đến chuyện anh trai mình ép người con gái anh ấy thích nhảy lầu không?"
"Cô con mẹ nó chứ." Vu Minh Trung không nhịn được mà văng tục.
Thật ra Giản Du Du cũng chỉ nói chơi mà thôi, tất nhiên cũng chỉ làm như thế này khi đối diện với Vu Minh Trung, nói chuyện cũng là lời nói suông, nếu như Vu Minh Trung thật sự không phối hợp, cô cũng không biết phải phá vỡ tình thế này như thế nào.
Lại là một màn yên lặng kéo dài, Vu Minh Trung cảm thấy bản thân mình không nên kích động, từ trước tới nay anh ta không kích động, nhưng trong lòng không khỏi nôn nóng, anh ta sắp sửa bay ra nước ngoài rồi, anh ta cân nhắc lời nói của Giản Du Du một chút, nhéo nhéo mi tâm rồi nói: "Đồng ý, cứ làm theo lời cô nói."
Vu Minh Trung mở mắt ra, nhìn chằm chằm Giản Du Du, khóe miệng nhếch lên một độ cong, còn lạnh lùng hơn tất cả những lần khác: "Nếu như cô dám chơi tôi, tôi sẽ bán cô ra nước ngoài."
"Ai ui." Giản Du Du giả vờ sợ hãi: "Tôi biết anh trai làm xuất nhập cảnh, không biết anh trai còn kiêm luôn cả xuất khẩu người nha, sợ ghê á."
Vu Minh trung thật sự bị cô chọc tức mà muốn điên cả đầu, Giản Du Du cũng không lề mề thêm một giây nào, lấy điện thoại ra ngay trước mặt anh ta, gọi cho số điện thoại của Vu Hạ Khôn.
Vu Minh Trung nhìn Giản Du Du thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, dùng ngón tay bóp một nửa mũi nói âm mũi: "A lô, anh Khôn, anh đến chưa, công việc xử lý thế nào rồi ạ?"
Giọng nói bên kia mang theo ý cười, nén xuống rất thấp: "Vừa đến chưa được bao lâu, đang mở cuộc họp, sao thế em? Em ở bệnh viện hả? Giọng nói làm sao vậy?"
Giản Du Du bật loa ngoài, liếc nhìn Vu Minh Trung, đột nhiên có chút không nhẫn tâm, nhưng cũng chỉ là trong thoáng chốc mà thôi, cô nói tiếp: "Không có gì ạ, khi nào anh quay lại, em có vài lời muốn nói trực tiếp với anh."
Vu Hạ Khôn cảm thấy Giản Du Du có gì đó không đúng lắm, nhưng anh đang họp, mọi người đều đang chờ anh, anh chỉ có thể "ừm ừm" hai tiếng, nói trễ một chút mình mới quay lại rồi cúp máy.
Lúc này Giản Du Du mới quay về phía Vu Minh Trung: "Buổi tối quay về sẽ chia tay."
"Sao cô không nói luôn trong điện thoại?" Vu Minh Trung còn sốt ruột hơn cô.
Vẻ mặt Giản Du Du trở lên là lạ: "Anh muốn hại chết em trai mình à? Anh ấy đang họp, tài xế cũng để lại bên này cho anh, còn chưa kịp tìm người khác mà tự mình lái đi, khách sạn chủ đề kia phải lái xe đường núi đi lên, anh muốn lòng dạ anh ấy rối bời rồi bị lật xe hả?"
Vu Minh Trung nhìn Giản Du Du, đột nhiên nói, "Cô thích nó."
Giản Du Du:...Tôi chỉ là chuyên nghiệp trong công việc, chỉ mưu cầu tiền bạc chứ không hại người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT