Giản Du Du trốn ở góc phòng, nghĩ tới rất nhiều cách, ví dụ như đột nhiên đi ra ngoài hô lên một tiếng thật ra em không nhảy xuống, hỏi lại Vu Hạ Khôn đã bị dọa tới ngây ngốc xem có vui không, bất ngờ không.

Hoặc là dùng nước xối lên người, sau đó nói mình trèo lên từ một bên khác, tiếp theo sẽ khóc hu hu nức nở dùng tiếng khóc thút thít và suy sụp để che giấu sự bất hợp lý.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Hoặc là tự làm ướt mình, nằm ở góc nào đó giả vờ hôn mê, yên lặng chờ mọi người phát hiện ra cô, sau đó tỉnh lại nói mình không biết gì cả, làm nổi bật bầu không khí kì bí.

Hoặc là chỉ cần thừa nhận bản thân mình là vua của vùng biển rộng này thôi, con mẹ nó cứ nói là sóng biển đưa cô lên thuyền, là được cá mập cứu.

Nhưng tất cả các ý tưởng đó đều chỉ là những thứ xằng bậy quanh quẩn trong tâm trí của Giản Du Du, cô không dám làm thật trong thực tế, chủ yếu là hoàn toàn không thể lấp liếm cho kín kẽ. Đây là một xã hội hiện đại bình thường, nếu làm ra loại chuyện kì bí như này thì ngay cả cốt truyện cũng sẽ không cho phép, Giản Du Du buộc lòng phải tiếp tục rúc ở trong xó kia, len lén dòm ngó đám người trên boong tàu bên ngoài, không dám đi ra ngoài. 

Không thể làm cho quá vớ vẩn, lần trước cô đột nhiên mất tích, lý do khi quay về cũng rất gượng gạo, nhưng dù sao cũng vẫn có thể miễn cưỡng nói cho qua, lúc này cô đang trực tiếp ở trên biển đấy, trên biển thì không có xe taxi đâu.

Giản Du Du đang rối bời thì đột nhiên nghe thấy có người đi tới chỗ hành lang mà cô đang ẩn náu này, cô vội vàng xách váy đi chân trần, chạy về phía ngược lại, cũng hoàn toàn không kịp nhìn, lách bừa vào một căn phòng.

Nhưng không biết xui xẻo thế nào, cô vốn không biết căn phòng mà cô chui vào này là phòng thay quần áo của nhân viên cứu hộ, Giản Du Du trốn ở một góc giữa ngăn tủ to rộng và cửa sổ, cô hóp bụng dán sát vào tường, che miệng mình lại, len lén lợi dụng cửa sổ để nhìn vào trong phòng…

Sau đó, nước mắt mà cô vốn tích tụ bởi vì cô tự đặt mình vào đường cụt lại không có tiền đồ mà chảy xuống dưới theo khóe miệng.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

“Vẫn còn muốn tìm, tôi không mò nổi nữa, kẻ có tiền đúng là biết chơi ghê, lúc này thật sự chơi ra chuyện rồi thì người phải chịu tội lại là chúng ta.” Một người đàn ông trong số đó càu nhàu nói.

“Chuyện lần này đúng là không nhỏ đâu, mặc dù cô gái kia tự nguyện nhảy xuống nhưng người ép cô ấy nhảy xuống cũng không thể thoát khỏi trách nhiệm.” Một người khác vừa dùng khăn lông lau người vừa nói.

“Vậy cậu nghĩ ngây thơ quá rồi, tôi nói cho cậu biết nhé, đám người này có rất nhiều tiền, chỉ cần chi tiền đúng chỗ, người trong nhà cô gái kia chắc chắn sẽ không truy cứu nữa, không truy cứu thì chính là cô ấy ngu đột xuất tự mình nhảy xuống, có cái gì mà không thể thoát khỏi trách nhiệm chứ?”

Mấy người này anh một câu tôi một câu, nhỏ giọng bàn tán. Giản Du Du nghe thấy thì khá là đồng ý, cô chỉ là một người nghèo rất bình thường, vì thế cô càng thấu hiểu sâu sắc hơn với những điều mà những người đứng ở cùng vị trí với cô đang suy nghĩ.

Nếu không phải cô xuyên qua thế giới trong sách này, mà là Giản Du, thiết lập nhân vật ban đầu thật sự sống ở thế giới này, bất kể là vì tiền hay là vì cái mặt mà yêu Vu Hạ Khôn thì đều không có kết quả gì tốt.

Nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên Giản Du Du lại vô cùng tỉnh táo nhận rõ đâu là thật đâu là ảo, không có khả năng vì thế giới trong mơ mà thất thủ, cô chỉ coi điều này trở thành một trò chơi vượt ải bằng người thật, mà tất cả những thứ mang về hiện thực đều chỉ là phần thưởng khi qua cửa.

Mà Vu Hạ Khôn - con Boss cuối cùng này chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là rớt ra “trang bị” cấp cao cho Giản Du Du.

Mặc dù hiện tại cô đang gặp phải vấn đề khó khi tấn công nhưng Giản Du Du nghe hai người kia nói chuyện, ánh mắt vô tình hay cố ý lướt qua bóng người trên cửa sổ.

Tuy không nhìn rõ mặt của nhân viên cứu hộ này nhưng dáng người thật sự rất tốt, Giản Du Du nhìn một chút, cô lập tức quên mất mình đang làm gì ở đây, cô vẫn luôn chờ đến khi mọi người đều thay quần áo xong rồi đi ra ngoài thì mới nuốt một ngụm nước miếng, ra khỏi góc tường, hơi hé cửa phòng thay quần áo rồi nhìn ra bên ngoài.

Nơi này không phải là chỗ có thể trốn tránh lâu dài, cô phải đổi sang một chỗ an toàn tuyệt đối, vừa nãy cô nghe nói, Trạm Thừa đã báo cảnh sát rồi.

Cô nhảy xuống ngay trước mặt Vu Hạ Khôn và những người khác thì cô không thể đột nhiên xuất hiện mà không hề làm sao hết, điều này quá quỷ quái, cô đành phải nghĩ cách trốn đến lúc lên bờ, như vậy mới có thể nghĩ cách khác, dùng một cái cớ khác có thể khiến người tin phục để trở lại bên cạnh Vu Hạ Khôn.

Mà giờ này khắc này, không giống như cô còn đang ngắm nghía chàng trai nhân viên cứu hộ cường tráng, Vu Hạ Khôn đang đứng ở trên boong tàu hứng gió thổi suốt hai tiếng đồng hồ, hai chân đứng đến chết lặng, hai mắt đã giăng đầy tơ máu đến dọa người bởi vì nhìn chăm chú vào mặt biển một thời gian dài, hai ngày nằm viện đắp thuốc kia đều trở thành uổng phí, bây giờ đang sưng đau nhoi nhói, tinh thần cũng gần kề ranh giới sắp sụp đổ.

Anh không có cách nào để không suy sụp, đó chính là một con người, là một người đang sống sờ sờ nhảy xuống, nhưng tìm lâu như vậy vẫn không tìm được, đã là lành ít dữ nhiều.

Vu Hạ Khôn chỉ là một thương nhân, có lẽ anh đã từng có thủ đoạn nhanh gọn như sấm sét, trực tiếp hoặc là gián tiếp thúc đẩy xí nghiệp nhà ai đó phá sản, ông chủ phải tự mình nhảy lầu, anh không phải là một tội phạm cực kì hung ác, Giản Du Du cũng không phải là đối thủ mà anh không thể khoan dung trên thương trường, cô chỉ là một cô gái còn rất trẻ.

Hiện tại lại bởi vì một câu nói của anh…

Vu Hạ Khôn hối hận đến mức sắp đứt từng khúc ruột, Trạm Thừa dỗ nhóc con ngủ xong thì lại ra ngoài khuyên nhủ anh, thuyền của cảnh sát biển ở cách đó không xa đã sắp tới trước mặt, nhân viên cứu hộ sức cùng lực kiệt cũng đều lên thuyền hết rồi, hiện tại cũng chỉ phối hợp mò vớt tìm kiếm với cảnh sát biển, bọn họ đã hết cách rồi.

Vu Hạ Khôn cứng đờ cả người, được Trạm Thừa gọi hai người tới đỡ kéo lê vào trong khoang thuyền, đi thẳng một mạch vào trong phòng của Vu Hạ Khôn.

“Hạ Khôn, cậu bình tĩnh một chút, đợi lát nữa cảnh sát biển ên, cậu chỉ cần ăn ngay nói thật là được, dù sao cũng có nhiều người nhìn thấy như vậy, là cô ấy tự mình nhảy xuống.”

Trạm Thừa là bạn của Vu Hạ Khôn, dĩ nhiên là sẽ nói giúp cho Vu Hạ Khôn, chỉ có điều giờ phút này, Giản Du Du đang nằm bò trốn ở phía dưới ghế sofa mà Vu Hạ Khôn đang ngồi ở ngay trong phòng của anh nghe thấy lời này thì vẫn khó tránh khỏi việc cảm thấy tức giận.

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, dưới gầm giường không dễ trốn nhưng nhấc sofa lên thì lại dư dả để che giấu một người, khi bọn họ đi vào, Giản Du Du vừa mới nấp xong.

Trước khi nghe thấy Trạm Thừa nói những lời này, bản thân đã Giản Du Du không quá tán thành việc Trạm Thừa mời Phương Thiến Lệ nhưng lại không quá coi trọng cô ta, còn coi cô ta như người hầu để sai khiến, bảo cô ta mặc lễ phục bất tiện như vậy để trông trẻ con.

Nghe thấy mấy lời này, Giản Du Du hoàn toàn cho Trạm Thừa vào sổ đen của mình, đúng là không có so sánh thì không có tổn thương. Ngoài Trạm Thừa thì còn có mấy người đi vào cùng với anh ta, so sánh với đám con cháu nhà giàu nói phụ họa thì cho dù tính tình của Vu Hạ Khôn có hơi xấu nhưng ít nhất còn là con người.

Những lời nói ngấm ngầm châm chọc này khiến cho Giản Du Du tức đến nỗi muốn vươn tay ra khỏi gầm sofa, túm vào cổ chân của bọn họ, túm bọn họ về âm phủ luôn đi!

Vu Hạ Khôn không lên tiếng, Trạm Thừa và mấy người khác khuyên vài câu, không nhận được câu trả lời, cũng là miệng khô lưỡi khô. Chiếc thuyền này là của Trạm Thừa, cũng là anh ta báo cảnh sát, sau khi cảnh sát biển lên thuyền thì tìm anh ta đầu tiên.

Trạm Thừa đi ra ngoài, hai người khác cũng không thân với Vu Hạ Khôn, cũng không thể tiếp tục ở lại nữa, bởi vì bình thường bọn họ vốn không thể bắt chuyện được với Vu Hạ Khôn, lúc này lại càng không thể bắt chuyện được.

Bọn họ lúng túng nói vài câu rồi đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Vu Hạ Khôn đang ngồi trên ghế sofa, Giản Du Du nghĩ tới khả năng Vu Hạ Khôn bị cô hù chết khi cô chui ra ngoài ngay bây giờ, nếu như chỉ đối mặt với một mình Vu Hạ Khôn thì ngược lại Giản Du Du có lòng tin có thể nói nhăng nói cuội được, khiến cho anh dù không tin cũng mơ mơ màng màng, nhưng chắc chắn lát nữa cảnh sát biển sẽ tới hỏi chuyện, bất kể là ở thế giới nào Giản Du Du đều có lòng kính sợ xuất phát từ tận đáy lòng với chú cảnh sát, cô không dám nói dối trước mặt bọn họ, vì thế đành phải tiếp tục ẩn núp.

Vu Hạ Khôn giữ nguyên một tư thế ngồi một lúc lâu, Giản Du Du nghe thấy anh gọi điện thoại.

Trong lúc chờ người nghe máy, Giản Du Du hung ác nghĩ, Vu Hạ Khôn là đồ chó má, có phải anh định tìm ai đó tới xử lí chuyện “cái chết” của cô không, định để cho bản thân thoát khỏi chuyện này một cách sạch sẽ.

Nhưng khi điện thoại được kết nối, Giản Du Du nghe thấy Vu Hạ Khôn nghẹn ngào nói vào trong điện thoại: “Anh… em hại chết người rồi.” Sau đó anh bật khóc.

Khóc á?

Khóc.

Giản Du Du giống như ma quỷ ẩn nấp trong âm u, nghe thấy Vu Hạ Khôn - người vẫn luôn có tính tình nóng nảy và một đống tật xấu, luôn luôn ngông cuồng tự cao tự đại - khóc.

Tiếng khóc nho nhỏ, tràn ngập nỗi sợ vô tận, như khóc như kể lể với người ở đầu bên kia điện thoại, không hề có một câu trốn tránh trách nhiệm nào, luôn mồm là “Em hại chết người rồi, anh quay về một chuyến đi… tạm thời quản lí công ty giúp em.”

Cho dù Giản Du Du không nghe được tiếng nói ở đầu bên kia nhưng dựa vào những lời mà Vu Hạ Khôn nói, cô có thể đoán được đại khái.

“Là lỗi của em, em bảo cô ấy nhảy xuống, nhưng em thật sự chỉ muốn để cho cô ấy biết khó mà lui, em không phải muốn hại chết cô ấy.” Vu Hạ Khôn nghẹn ngào: “Anh... Từ trước đến nay em chưa bao giờ gặp được người thật thà như thế, sao cô ấy có thể nhảy chứ, thuyền cao như vậy, biển đen như thế, lúc cô ấy nhảy xuống thì thuyền còn đang chạy nữa, cũng không tìm được thi thể…”

Giản Du Du nằm bò ở dưới ghế sofa, nghe thấy Vu Hạ Khôn khóc vô cùng thảm thiết, khóc thút thít một cách dữ dội với anh trai anh ở đầu dây bên kia, trong lòng cô chậc chậc, thò ngón tay ra khỏi gầm ghế sofa, vươn tới đằng sau giày da của Vu Hạ Khôn, nhưng rất lâu cũng không gõ lên được.

Không được đâu, hiện tại anh đang suy sụp, nếu như đột nhiên nhìn thấy cô “xác chết vùng dậy” thì rất có khả năng sẽ trực tiếp phát điên luôn, hơn nữa chẳng bao lâu sau, Trạm Thừa sẽ dẫn theo cảnh sát biển đi vào, Giản Du Du càng thêm thở mạnh nhưng không dám ra, cô nơm nớp lo sợ nằm bò ở dưới ghế sofa, nghe bọn họ nói chuyện…

Toàn bộ quá trình, Giản Du Du không nghe thấy một câu trốn tránh trách nhiệm nào của Vu Hạ Khôn, anh chỉ thiếu không đắp nặn mình thành một tên tội phạm xúi giục người khác tự sát, mà rất hiển nhiên, Trạm Thừa không dàn xếp lại được thì đã ỉu xìu héo úa không nói nữa, ngược lại, Vu Hạ Khôn không khóc nhè với cảnh sát biển, nhưng trong suốt quá trình đó, giọng nói đều rầu rĩ, Giản Du Du nghe mà tự nhiên cảm thấy hơi hơi đáng yêu.

Hỏi chuyện cũng không kéo dài bao lâu, bởi vì bọn họ nhanh chóng cùng nhau xem đoạn video giám sát kia, quả thật là Giản Du Du tự mình nhảy xuống, chẳng qua hành động cứu người của Vu Hạ Khôn lại không kịp.

Nhưng Vu Hạ Khôn vẫn đi theo cảnh sát, trong phòng khôi phục yên tĩnh, Giản Du Du lén lút bò ra ngoài từ sau ghế sofa trong tiếng chửi đổng của Trạm Thừa ở hành lang, cô vịn cửa sổ, nhìn thấy thuyền cảnh sát chạy đi nhưng vẫn có mấy người đang tiếp tục mò vớt trong biển.

Cô hoạt động gân cốt ở bên ngoài, sau đó lại chui về dưới ghế sofa, trong sự im lặng dài đằng đẵng cùng với tiếng người tiếng linh tinh không rõ ràng lắm, Giản Du Du nằm trên mặt thảm dưới gầm ghế sofa, đúng là có mùi và bụi bặm nhưng không gian hẹp này lại khiến cô dần dần buồn ngủ.

Giản Du Du không biết mình ngủ thiếp đi từ khi nào, nói chung khi cô lại tỉnh lại thì đèn trong phòng đều tắt hết rồi, tối đen như mực, bên ngoài cũng không có âm thanh gì, nhưng thuyền vẫn đang trong quá trình vận hành.

Mà rất nhanh sau đó, Giản Du Du lại một lần nữa ngủ thiếp đi trong sự yên tĩnh này.

Chờ tới khi cô ngủ đến hoàn toàn tỉnh táo lại thì ánh sáng trong phòng vẫn rất âm u, thậm chí cô còn chậm rãi xoay người, lúc này mới từ dưới gầm bò ra ngoài, thuyền đã dừng lại, Giản Du Du nhìn qua cửa sổ, có vô số du thuyền đang ngừng ở cảng thuyền này, cái sau xa hoa hơn cái trước, cái sau to hơn cái trước.

Cô đi tới cạnh cửa nghe ngóng phía bên ngoài, không nghe thấy một tiếng người nào.

Nhưng vì bảo đảm an toàn, cô vẫn chỉ lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài, lặng lẽ đi lại ở trên hành lang, lặng lẽ… phát hiện toàn bộ con thuyền chỉ có một mình cô, nhưng cửa ra khỏi khoang thuyền đã bị khóa chặt rồi.

Giản Du Du nhìn ra bên ngoài, để ý thấy bây giờ đang là buổi chiều, cô tìm được đồng hồ điện tử ở trên vách tường của căn phòng trên thuyền, lúc này mới phát hiện ra, cô ngủ suốt một ngày một đêm, bây giờ đã là chiều tối ngày hôm sau, bọn họ đã về tới thành phố Châu Ninh rồi.

Tất cả mọi người đều không ngờ được, giờ phút này, nhật vật trung tâm của sự kiện gây chấn động toàn thành phố Châu Ninh, “cô gái đáng thương” bị Vu Hạ Khôn ép phải nhảy xuống biển đến mức mất cả thi thể không chỉ còn sống sờ sờ, mà còn đang vừa lau nước miếng ở khóe miệng vừa lục lọi trong phòng thay quần áo, tìm một bộ quần áo lao động của thuyền viên nhìn có vẻ còn tính là sạch sẽ để thay cho cái váy dài vướng víu trên người mình.

Cô dùng khăn vuông túm gọn tóc dài rồi buộc chặt, tìm bừa một cái túi để đựng quần áo mà cô vừa thay ra, sau đó đi lên tầng cao nhất của khoang thuyền.

Cửa không ra được, cô xuống tầng hai, nhảy ra ngoài từ cửa sổ vậy.

Quả thật là tốn sức của chín trâu hai hổ nhưng cửa sổ của khoang thuyền vẫn không thể mở ra, cô còn cố tình đi tìm chìa khóa mấy lượt, cuối cùng mới gắng sức mở ra được một cánh rất nhỏ.

Gạt từ bên trong ra, trực tiếp lao thẳng đầu xuống biển, trong nháy mắt Giản Du Du bị nước biển lạnh như băng bao quanh, cả người cô giật nảy mình, lạnh quá!

Cuối cùng vẫn phải nhảy xuống biển, Giản Du Du nâng quần áo của mình lên, quan sát một lát ở bên cạnh thuyền, chỉ phát hiện ra một người đang đứng ở chỗ rất xa, hình như đang chỉ huy người trên một chiếc tàu thuỷ, không hề nhìn về phía cô.

Cô lại gian nan trèo lên tấm ván gỗ trên cảng thuyền, trốn đông trốn tây mà chạy thẳng một mạch theo tấm ván gỗ, không có di động, trên người cũng không có tiền, may mà cô không tháo khuyên tai trên lỗ tai xuống trước khi nhảy xuống biển, là đồ đắt tiền.

Cô dùng mấy đồng lấy được từ trong túi quần áo của thuyền viên, đi ra rất xa mới gọi taxi, vào trong thành phố thì bán khuyên tai đi, sức cùng lực kiệt trở lại căn phòng trọ lúc trước của thiết lập nhân vật ban đầu Giản Du, trời cũng đã tối đen.

Hành trình chạy nạn kì diệu này khiến cho đầu óc Giản Du Du tràn ngập nước biển, cô trở lại căn phòng nhỏ đã rơi đầy bụi bặm, sau khi tắm nước nóng, cô tìm một chiếc chăn hơi ẩm nhưng được cái sạch sẽ, nhào vào trong, vậy mà không được bao lâu, cô lại bắt đầu mơ mơ màng màng.

Trong hai ngày cô trốn tránh này, bên ngoài có thể nói là long trời lở đất, thậm chí còn có truyền thông không sợ chết bắt đầu ngược gió đưa tin về chuyện Vu Hạ Khôn ép tình nhân nhỏ đến chết, mà camera giám sát và các nhân viên ở đấy đã làm chứng nên Vu Hạ Khôn nhanh chóng được ra khỏi Cục Cảnh Sát nhưng mà dư luận lại vẫn nghiêng về một phía.

Vu Hạ Khôn còn sức cùng lực kiệt hơn cả người vừa lặn lộn một vòng ở trong biển như Giản Du Du, cộng thêm sự áy náy và hối hận, thậm chí anh còn chẳng có tâm trí đi kiểm soát lời đồn thổi, mặc dù anh không phải là nhân vật của công chúng nhưng vẫn có thể tưởng tượng được sức ảnh hưởng của anh ở thành phố Châu Ninh, nếu như anh cứ mặc kệ cho tình hình phát triển như vậy thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không thể đảo ngược được với xí nghiệp của gia tộc.

Nhưng anh chỉ ở lì trong biệt thự, nhận điện thoại của anh trai anh nói rằng anh ấy đang gấp rút quay về, anh uể oải nói năng lung tung, anh hứng gió ở trên biển cộng thêm bị kinh hãi và khó chịu trong lòng, hơn nữa, lúc trước chưa khỏi bệnh hoàn toàn đã cậy mạnh tham gia tiệc tùng nên bệnh của anh tới như núi sập, anh bị sốt đến mức cả người đều mơ mơ màng màng.

Trong khi Giản Du Du vẫn đang ngủ say như chết ở trong phòng trọ nhỏ, Vu Hạ Khôn bị sốt đến mức đầu óc mơ hồ nên bị đưa vào bệnh viện.

Hơn bốn giờ sáng ngày hôm sau, Giản Du Du ngủ quá nhiều nên tự nhiên tỉnh lại, quả thật là không ngủ được, sau khi cô bật đèn thì ở trong phòng suy nghĩ xem phải lừa Vu Hạ Khôn như thế nào khi quay về nhà họ Vu.

Dù sao chuyện cô rõ ràng đã nhảy xuống biển mất tích nhưng lại đột nhiên xuất hiện thì quá kì quái, Giản Du Du suy nghĩ từ 4 giờ tới tận hơn 6 giờ sáng, nhưng vẫn không nghĩ ra lý do gì, cô lắc lư ung dung đi ăn sáng, vắt hết óc để suy nghĩ về chuyện này, nên không nhớ ra căn phòng trọ của cô chính là ở gần trường mầm non mà thiết lập nhân vật ban đầu Giản Du làm việc.

Vì thế khi cô đang ngồi ăn bánh quẩy uống sữa đậu nành ở quán bán đồ ăn sáng thì đột nhiên cánh tay bị người túm chặt lấy——

Trạm Thừa vừa mới đưa nhóc con đi học xong, khi xe rẽ qua chỗ ngoặt thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc, anh ta còn tưởng rằng hai ngày nay anh ta cũng bị dọa sợ tới mức tinh thần có vấn đề, bị hoa mắt.

Nhưng anh ta dừng xe lại, xuống xe, mãi cho đến khi bắt được cánh tay của Giản Du Du, cảm giác được nhiệt độ của làn da thuộc về loài người truyền tới từ lòng bàn tay anh ta, lúc này anh ta mới ý thức được, vậy mà người phụ nữ bị bọn họ cho rằng đã chết lại ly kỳ xuất hiện ở chỗ này!

“Cô…” Trạm Thừa trừng mắt, dùng sức rất mạnh, giọng nói hơi to bởi vì kích động: “Vì sao cô lại ở đây!”

Giản Du Du bị anh ta dọa sợ tới mức rớt cả bánh quẩy trong miệng ra, lúc này, đầu óc bị rót đầy nước biển và ngủ quá nhiều mới bị rống cho bắt đầu hoạt động lại, trong lòng liên tục chửi thề đậu má, vậy mà cô lại quên phòng trọ nhỏ này ở gần trường mầm non, mà hàng ngày tên chó má Trạm Thừa này sẽ đưa con đi học!

Nhưng cô chỉ khiếp sợ trong nháy mắt, cô nhanh chóng động não, đầu óc cô nhanh chóng làm việc, nhờ vào việc từ bé cô đã làm đủ loại chuyện xấu rồi bị bà Thủy Nguyệt bắt tận tay, mà vì để không bị đánh, cô luôn là có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, vì thế chuyện mà cô đặc biệt nghĩ suốt hai tiếng vào buổi sáng nhưng vẫn không nghĩ ra, thế nhưng bị tên Trạm Thừa này đột nhiên ép một cái, cô lại tự nhiên nghĩ ra trong nháy mắt!

Vì thế vẻ mặt của cô nhanh chóng lạnh xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trạm Thừa, hất tay anh ta ra, giả vờ không nhìn thấy anh ta, quay đầu lại cầm bánh quẩy trên bàn lên, quay mặt đi tiếp tục ăn.

Trạm Thừa ngơ ngác bị hất đến mức lùi lại phía sau một bước, nhưng mà lập tức có một ngọn lửa hung ác bùng lên: “Cô còn sống, cô còn sống, mẹ nó cô còn sống thì cô giả chết làm gì!”

Anh ta nói xong thì còn tới kéo Giản Du Du, Giản Du Du đã sớm đoán được một màn này của anh ta, cô giơ tay bưng sữa đậu nành mới uống được hai ngụm trên bàn lên, tạt thẳng vào trên mặt Trạm Thừa.

Sữa đậu nành vẫn còn nóng, Trạm Thừa hét to một tiếng, bưng kín mặt, Giản Du Du tranh thủ lúc này nhanh chân chạy luôn, Trạm Thừa ở phía sau bắt đầu mắng mỏ khí thế ngất trời: “Con mẹ nó cô đừng hòng chạy được!”

“Cô chờ đó cho tôi!” Trạm Thừa hùng hổ nói lẫy, bắt đầu gọi điện thoại thông báo cho Vu Hạ Khôn, bởi vì chuyện này mà Vu Hạ Khôn đã phải vào bệnh viện rồi, Trạm Thừa là bạn cùng nhau lớn lên từ bé với anh, thật sự là bạn tốt của Vu Hạ Khôn, mặc dù hoàn cảnh sinh ra và lớn lên khác nhau nên tạo thành việc hai người có tính cách khác nhau, mà ở trong mắt Trạm Thừa, hạng người như Giản Du Du, anh em của mình nâng niu thì coi như cái bình hoa, anh em của mình buông tay thì chính là cặn bã.

Vì chuyện của Giản Du Du, Vu Hạ Khôn bị đưa vào bệnh viện, danh dự của công ty bị tổn hại, ngay cả Vu Minh Trung cũng phải từ nước ngoài quay về, mà hiện tại “Người chết” như cô lại hoàn hảo trốn đi, anh ta thật sự còn phẫn nộ hơn cả việc tự mình làm ra loại chuyện này.

Nhưng nếu như người vẫn còn sống thì chắc chắn không chạy được, Trạm Thừa hoàn toàn không đuổi theo, mà thông báo cho Vu Hạ Khôn trước, gọi điện thoại hai lần mới kết nối được, Vu Hạ Khôn uể oải nói một tiếng alo, Trạm Thừa nói: “Tình nhân nhỏ kia của cậu không chết, hôm nay tôi đưa nhóc con đi học thì gặp được, khỏe lắm, đừng suy sụp, chỗ cậu có tài liệu về cô ta đấy, trước kia cô ta ở đâu, sai người đi bắt đi.”

Sau khi Vu Hạ Khôn nghe xong thì trong khoảnh khắc còn tưởng rằng mình bị sốt quá cao nên nghe nhầm.

Từ nhỏ Trạm Thừa có thể nói nhảm với bất kì kẻ nào nhưng chưa bao giờ trêu đùa anh, Vu Hạ Khôn vẫn nhịn không được hỏi: “Anh nói thật à?”

Trạm Thừa cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên là thật! Mẹ nó hiện tại tôi còn bị cô ta tạt sữa đậu nành đầy người! Đang nhỏ nước tí tách tí tách đây này!”

Lúc này, Vu Hạ Khôn mới từ trên giường bật dậy dậy, trực tiếp tự mình duỗi tay rút kim truyền nước, ấn mấy giây, sau đó bắt đầu mặc quần áo, trên tay còn đang chậm rãi nhỏ máu, nếu như là bình thường, anh tuyệt đối sẽ không cho phép trên người mình xuất hiện một giọt nước nào, chứ đừng nói là giọt máu.

Nhưng giờ phút này anh chỉ lo nhanh chóng mặc quần áo, cũng không thèm để ý tới việc cọ vào trong ống tay áo gây chảy máu, anh vẫn đang bị sốt chưa khỏi nhưng lúc này, có vẻ toàn bộ tinh thần và sức lực đều đã trở lại, không thể nói được là trong lòng có cảm giác gì, phức tạp đến mức bản thân Vu Hạ Khôn cũng không phân biệt được, cơ thể anh run nhè nhẹ, khó có thể tin nổi nhưng lại vô cùng mong đợi đây là sự thật, chắc chắn là sự thật!

Vu Hạ Khôn biết chỗ ở trước kia của Giản Du, anh cũng biết lý do vì sao cô vẫn chưa trả lại chỗ đó, chỉ bởi vì chủ nhà rất khó đối phó, không chịu trả lại tiền. Nhưng Vu Hạ Khôn không tự mình đến đó mà là gọi điện thoại về nhà, gọi mấy vệ sĩ cùng nhau qua đó, khi anh nói chuyện điện thoại xong chuẩn bị ra cửa thì đúng lúc đụng phải dì Vân và nhân viên chăm sóc muốn vào phòng bệnh.

“Anh Vu, sao anh lại xuống giường! Không phải đang truyền nước ư?” Nhân viên chăm sóc vừa mới gọi y tá tới thay chai khác cho anh, không thể truyền xong nhanh như vậy được, cậu ta kinh ngạc nhìn Vu Hạ Khôn.

Dì Vân cũng mở miệng: “Tiểu Khôn, con đây là…”

“Dì Vân, con có chút việc cần phải đi ra ngoài một chuyến.” Vu Hạ Khôn không giải thích nhiều, nói xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài, chỉ trong chốc lát này trên tay đã không chảy máu nữa nhưng máu tụ lại rất nhiều ở dưới da, đã ứ đọng một vùng không nhỏ.

Vu Hạ Khôn cũng chẳng quan tâm, sau khi ra đến cửa thì gọi điện thoại cho bác Lâm tài xế, anh nhanh chóng lên xe ở cửa bệnh viện, đi tới căn phòng trọ của cô trong tài liệu điều tra trước khi anh bao Giản Du.

Lúc này, vệ sĩ cũng đã xuất phát từ nhà họ Vu, nhanh chóng đuổi theo, Trạm Thừa lại gọi điện thoại tới, tuyên bố anh ta cũng gọi vệ sĩ tới đây, anh ta tìm một chỗ ở gần đó rửa ráy mặt mũi qua loa xong thì cũng gọi điện thoại về nhà, Vu Hạ Khôn không từ chối, nói ra một địa chỉ, chính là chỗ đặt chân của Giản Du Du hiện tại.

Trạm Thừa hung ác nói ở trong điện thoại: “Hạ Khôn, cậu đừng sợ, lần này chắc chắn cô ta sẽ không chạy nổi! Tôi hoang mang quá, cô ta là loài rùa biển à? Nhảy từ chỗ cao như vậy xuống mà không chết, lại còn đặc biệt co đầu rụt cổ không ra!”

Nhưng Vu Hạ Khôn không tiếp lời, tim anh đập thình thịch, cổ họng cũng căng lên theo, anh chỉ lạnh nhạt “ừ” một tiếng, rồi cúp điện thoại.

Chỉ cần người còn sống, lên trên bờ này, thì quả thật cô trốn không thoát khỏi thành phố Châu Ninh.

Mà giờ phút này, Giản Du Du cũng hoàn toàn không muốn chạy, cô đang trang điểm ở trong nhà, tắm rửa xong, tóc vẫn còn ướt sũng, váy dài màu trắng, trang điểm nhẹ, mộc mạc lại trong sáng, cô dùng phấn nền hơi che sắc môi lại, làm khô tóc, xõa tung mà không rối loạn, nhìn lướt qua trong gương, quay một vòng ở trước gương —— Còn là một người đẹp yếu ớt đáng thương đấy.

Giản Du Du lại giữ một ít nước mắt ở trong mắt, bản thân cũng không nhịn được mà chậc chậc.

Cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, lần này, tên chó má Trạm Thừa này đã cung cấp cho cô một cơ hội cực kì tốt, cô vốn đang suy nghĩ, nếu như trực tiếp trở lại bên cạnh Vu Hạ Khôn, bất kể là lý do gì thì đều rất miễn cưỡng.

Hơn nữa, việc nhảy xuống biển nhưng lại bình yên vô sự, cô thật sự không dễ nói dối, cô cũng tìm hiểu vùng biển kia rồi, thậm chí còn chẳng có một hòn đảo để có thể bị sóng đánh dạt vào bờ giống như trong truyện cổ tích, lại càng không có ngư dân, dù sao cô cũng không thể làm đến mức, nói mình mạnh mẽ bơi về bờ từ chỗ rơi xuống biển kia được, đó không phải là chuyện mà con người có thể làm được.

Nhưng trong lúc vô tình bị Trạm Thừa phát hiện ra như này, chuyện lại dễ làm hơn nhiều, Trạm Thừa hiểu lầm cô đang trốn tránh, bắt được cô thì dĩ nhiên sẽ muốn nói cho Vu Hạ Khôn biết, Vu Hạ Khôn vừa tới, là sẽ có trò hay, cô có thể vô cùng hợp tình hợp lý mà làm mờ chuyện vì sao cô nhảy xuống biển mà còn không chết, lại cường điệu một chuyện khác!

Tuy rằng cởi bỏ chuyện này rất dễ làm hỏng cốt truyện nhưng ngoại trừ cách này ra thì Giản Du Du thật sự không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn!

Vì thế cô tỉ mỉ chuẩn bị ở trong phòng, khi đang luyện tập biểu cảm trước gương thì Vu Hạ Khôn, còn có Trạm Thừa, lặng yên không một tiếng động dẫn theo hai mươi vệ sĩ bao vây xung quanh căn phòng nhỏ mà Giản Du Du đang ở.

Giản Du Du đang diễn đến hăng hái ở trong phòng, còn tưởng rằng bất kể như thế nào thì phải một lát nữa Vu Hạ Khôn mới tới, nhưng cửa phòng trọ của cô đột nhiên bị gõ vang.

Giản Du Du nhíu mày với cái gương, đi đến cạnh cửa nhìn ra ngoài một cái qua mắt mèo, lập tức nhìn thấy Vu Hạ Khôn và Trạm Thừa đang đứng ở ngoài cửa nhà cô.

Đám vệ sĩ cũng không đi lên, mà một phần tìm kiếm ở vùng lân cận, tránh việc vừa nãy cô bị Trạm Thừa làm kinh sợ đến mức ẩn nấp đi trước, một phần khác ngồi canh ở cửa ra vào của tòa nhà này, tránh việc người chạy mất.

Thật ra khi đối phó với một cô gái thì thật sự không cần bày trận lớn như vậy, kiểu này chính là chuyện bé xé ra to, tất cả đều là bởi vì Giản Du Du thật sự không nên bình yên vô sự mà xuất hiện ở trong căn phòng trọ này.

Nói như vậy thì có lẽ quá tuyệt tình nhưng như vậy mới phù hợp với lẽ thường.

Giản Du Du nhìn hai người ngoài cửa, lại chạy đến trước gương để kiểm tra một chút, rất chắc chắn cô không giống như cố tình giả vờ, mà hết thảy đều là vẻ đẹp tự nhiên, lúc này mới mở cửa ra với vẻ mặt không biết chuyện gì.

Mắt Vu Hạ Khôn đeo kính râm, khoảnh khắc nhìn thấy Giản Du Du, hô hấp của anh cũng căng thẳng theo, dường như anh lại quay về trên chiếc thuyền kia, gió biển vào ban đêm vừa tanh mặn vừa lạnh như băng, vì chứng minh lời nói lúc tức giận của anh mà cô không e ngại nhảy vào trong biển, rụng xuống như chiếc lá.

Vu Hạ Khôn lại nhớ tới cảm giác không thể hít thở lúc ấy, nhìn chằm chằm vào Giản Du Du, cô không chết, không chết trong biển lạnh như băng, cũng không giống như tưởng tượng của anh, bị cuốn vào đáy thuyền bị xoắn nát bấy.

Cô vẫn bình yên đứng ở đây, nhìn anh bằng vẻ mặt kinh ngạc.

Vu Hạ Khôn khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm giác chân mình hơi mềm đi, đến lúc này anh mới chậm chạp phát hiện ra, chỉ trong khoảng thời gian từ lúc gõ cửa đến lúc cửa được mở ra, sau lưng anh đã ướt sũng mồ hôi.

Anh hơi hơi run tay, vẻ mặt đã dần trở nên lạnh nhạt bắt lấy cổ tay đang muốn đóng cửa lại của Giản Du Du.

Không rống giận, không gào thét, giọng nói mang theo sự mềm mỏng giống như sợ giấc mộng tan vỡ, cùng với giọng điệu vô cùng mệt mỏi, hỏi: “Vì sao em lại ở đây…”

Vốn dĩ Giản Du Du cũng không phải thật sự muốn đóng cửa, chỉ là diễn kịch thôi, từ khi bắt đầu mở cửa thì cô đã diễn rồi, tất cả các cô gái đều có một giấc mộng đẹp được làm minh tinh, bởi vì các loại lý do như phần mềm không cứng, phần cứng cũng không xong, cho nên giấc mộng đẹp này đã định trước là không thể thực hiện được, nhưng không ngờ cô lại có cơ hội phát huy kỹ thuật diễn ở trong mơ.

“Em không ở đây thì phải ở đâu?” Động tác đóng cửa của Giản Du Du tạm dừng lại, giọng nói đau thương: “Lẽ ra em nên chết ở trong biển lạnh như băng đúng không.”

Cô nhìn Vu Hạ Khôn, mím môi lại, trong mắt bắt đầu tràn ngập hơi nước, hoàn toàn chính là hai người khác nhau so với người đàn bà đanh đá dùng sữa đậu nành nóng hắt vào Trạm Thừa ở bên đường sau đó chạy trốn còn nhanh hơn thỏ vừa nãy. 

Vu Hạ Khôn rất nhạy cảm với từ “chết” này, thậm chí anh không khỏi co rúm lại một cái, Giản Du Du nói một câu nhỏ như vậy nhưng lại giống như một cái búa tạ đập vào trong lòng anh.

Anh giật giật môi, bởi vì áy náy và tâm lý sợ hãi khi hồi tưởng quấy phá nên nhất thời nói không nên lời, sốt cao khiến cho hô hấp của anh nóng rực, anh vươn một ngón tay ra kéo mắt kính xuống, đôi mắt phía sau mắt kính còn ầng ậc nước hơn cả Giản Du Du, có vẻ đã đầy, sắp rơi xuống rồi.

Giản Du Du chính là tóm lấy việc dẫu sao Vu Hạ Khôn cũng không giống như đám người Trạm Thừa, cho dù anh có mạnh miệng thì ít nhất lòng anh cũng mềm, cô bám lấy điểm này, đúng lý hợp tình mà giải quyết xong chuyện này rất dễ dàng.

Đáng tiếc bên cạnh lại có cái bóng đèn 2500 watt, Trạm Thừa cũng không phải là người dễ nắn bo"p, anh ta quan hệ rất rộng rãi, so sánh với Vu Hạ Khôn gần như không có kinh nghiệm mà nói, thì trà xanh vị gì mà anh ta chưa từng nhìn thấy, Giản Du Du vừa mở cửa thì anh ta đã phải nhíu mày lại, đây rõ ràng là đã trang điểm rất tỉ mỉ, lại còn không chạy trốn, phản ứng đầu tiên của Trạm Thừa chính là cô đang ủ mưu gì!

Còn sống sờ sờ mà chuyện bị làm ầm ĩ như thế cũng không xuất hiện, còn không phải là muốn phá Vu Hạ Khôn ư?

Mặt của Trạm Thừa biến thành màu đen, há mồm đã không khách sáo nói: “Con mẹ nó đừng giả vờ, đã là hồ ly ngàn năm lại còn giả vờ giả vịt thành chó Samoyed ở trước mặt tôi à!”

Giản Du Du lập tức run rẩy kịch liệt một trận, giống như là dáng vẻ vô cùng sợ hãi, hơi rụt lại vào trong phòng, ra sức chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống, sau đó chỉ vào Trạm Thừa chất vấn Vu Hạ Khôn: “Anh dẫn anh ta tới bắt nạt em ư, là cảm thấy em không chết nên anh không vừa lòng, anh còn muốn em nhảy lầu một lần nữa sao!”

Trạm Thừa há miệng thở dốc, bị khiếp sợ bởi kỹ thuật diễn và khả năng nắm bắt điểm yếu của Vu Hạ Khôn một cách chính xác của Giản Du Du, anh ta “Ha!” Một tiếng, xắn tay áo lên theo bản năng, nói thật, nếu Giản Du Du không phải là con gái thì anh ta đã sớm xông lên vung nắm đấm rồi.

Giản Du Du vừa thấy Trạm Thừa như vậy, lập tức run rẩy môi nói với Vu Hạ Khôn: “Làm gì mà anh phải đuổi tận giết tuyệt chứ, lúc trước là em thích anh, dụ dỗ anh, em đều nhận hết, nhưng sau khi em nhảy vào trong biển, thở không nổi, khi sắp chết cuối cùng em mới nghĩ thông, vì sao anh lại bảo em nhảy xuống chứ?”

Giản Du Du lanh mồm lanh miệng nhanh chóng nói át đi, còn rơi cả nước mắt, vô cùng nhập vai: “Không phải anh muốn em chứng minh rằng Giản Du em thích anh sao, em nói với anh nhiều lần như vậy rồi, anh vẫn không tin em, nhưng khi suýt nữa chết đi thì em mới hiểu được, anh chỉ là không thích em, muốn ép em rời khỏi anh mà thôi.”

Vu Hạ Khôn bắt lấy tay Giản Du Du, cuối cùng cũng không khống chế được mà rơi nước mắt, nhưng mà anh lại lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không phải, anh không muốn bảo em nhảy…”

“Hạ Khôn!” Trạm Thừa nhìn thấy Vu Hạ Khôn dễ dàng bị người phụ nữ này lừa như vậy thì lập tức sốt ruột, giật cổ tay đang nắm lấy Giản Du Du của Vu Hạ Khôn ra, nói bằng giọng điệu hung ác: “Cô đừng giả vờ! Tôi hỏi cô, vì sao cô lại ở đây? Nếu như còn sống, vì sao không tới Cục Cảnh Sát, cô có biết hiện tại bên ngoài đang làm ầm ĩ thành cái dạng gì không? À?! Hạ Khôn bị người ta nói là rắp tâm ép cô tới chết, cô muốn hại cậu ta hả?!”

“Cô nói đi,” Trạm Thừa bắt lấy cánh tay co rụt lại về phía trong cánh cửa của Giản Du Du: “Là ai sai cô làm như vậy!”

Giản Du Du thật sự thấy anh ta quá phiền, dùng sức trên tay, đóng cửa lại mà không hề nể nang gì, kẹp mạnh một phát vào móng vuốt của anh ta.

Cùng với tiếng la hét vì bị đau của Trạm Thừa là tiếng hô to vừa đáng thương lại vừa suy sụp của Giản Du Du: “Anh thành công rồi, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa, không phải anh nói sẽ hủy bỏ hợp đồng sao? Em đồng ý, em cũng chẳng cần cái gì...”

Trạm Thừa mắng một tiếng, thật sự muốn xông lên, nhưng lại bị Vu Hạ Khôn kéo lại, Vu Hạ Khôn nhìn anh ta bằng đôi mắt đỏ hoe, nói với anh ta: “Anh đi xuống lầu chờ tôi đi.”

Trong nháy mắt ấy, Trạm Thừa vô cùng tang thương, anh ta giống như Pháp Hải đã nhìn thấu hết thảy nhưng trước sau lại không thể đánh thức Hứa Tiên, đầu cũng sắp trọc hết trong khoảnh khắc rồi.

Nhưng từ trước đến nay, Vu Hạ Khôn nói một không nói hai, bất kể là trong chuyện làm ăn hay là trong cuộc sống, cho dù là bạn bè ở chung thân thiết tới cỡ nào đi nữa, cũng không dám khoa tay múa chân.

Vì thế Trạm Thừa khoanh tay lại, uất ức thở hổn hển hai tiếng, cuối cùng không cam lòng nói: “Cậu đừng tin mấy lời cô ta nói, bắt cô ta đi tới Cục Cảnh Sát xóa án, sau đó mới trơn tru đá bay…”

Hai mắt của Vu Hạ Khôn đỏ ngầu, chóp mũi cũng hơi hồng hồng, mặt cũng vậy, anh còn đang bị sốt, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, không tiếp lời.

Trạm Thừa không nói nữa, loại đẳng cấp này, rõ ràng là cậu không chơi lại được đâu người anh em à.

Nhưng anh ta không dám, cuối cùng chỉ phẫn nộ trừng mắt một cái rồi khép hờ cửa, hầm hừ tức giận đi xuống tầng.

Vu Hạ Khôn hít sâu một hơi ở ngoài cửa, sau đó mới đẩy cửa ra.

Trong phòng rất đơn sơ, màu sắc u ám, cũng không sạch sẽ lắm, trong không khí còn có mùi mục nát, là mặt tường bong tróc, còn có bụi bặm do không quét dọn trộn lẫn vào nhau.

Hoàn cảnh này, vốn dĩ đời này Vu Hạ Khôn sẽ không bao giờ đặt chân tới, nhưng hiện tại anh đứng ở đây, lại không có tâm trạng chú ý tới hoàn cảnh, chỉ nhìn Giản Du Du đứng ở bên cửa sổ yên lặng lau nước mắt, tất cả chất vấn nghi hoặc đều xoay chuyển ở đầu lưỡi, nhưng cuối cùng lời nói ra miệng lại là câu nói mà chính anh nghe xong cũng phải run lên một trận.

Giọng nói của anh vừa nhỏ vừa dịu dàng, mang theo ý khuyên nhủ dỗ dành: “Về cùng anh đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play