Có phải là âm mưu của Bạch Nguyệt Quang?

CHƯƠNG 16-21(END)


1 năm


CHƯƠNG 16 - 21 (end)
16
Ngoài việc nhận được một tin nhắn ngắn từ Tiết Đình Đình vào ngày hôm đó, tôi còn nhận được một cuộc gọi yêu cầu tôi ra ngoài gặp mặt.
Nhưng người đó là ai, có phải Tiết Đình Đình không? Tôi không nhớ.
Tôi chỉ nhớ rằng, sau khi ra ra khỏi biệt thự, một chiếc ô tô bất ngờ lao ra và đâm thẳng vào tôi.
Lực tác động làm phá vỡ các cơ quan nội tạng của tôi ngay lập tức, và cơn đau đớn ập đến, đau đến mức tôi thậm chí không thể rên rỉ.
Sau đó, cơ thể tôi bị mắc kẹt, nhưng chiếc xe không hề có ý định dừng lại, và kéo lê tôi trên mặt đất hàng chục mét.
Mắt tôi không nhìn thấy gì nữa, cơn đau bỏng rát khắp mặt và cơ thể .
Máu của tôi văng tứ tung , chỉ vài phút mà dài hơn cả thế kỷ, lâu đến nỗi tôi không biết mình chết vì mất máu quá nhiều hay vì đau đớn.
Vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi cố gắng hết sức đặt tay lên bụng dưới, tôi muốn sinh ra đứa trẻ này biết bao nhiêu và tôi muốn nhìn nó lớn lên biết bao nhiêu.
Đáng tiếc vận mệnh lừa người.
Tôi rất sợ đau, và tôi muốn sống một cuộc sống tốt đẹp lần nữa, nhưng tôi đã chết theo cách mà tôi tôi chưa bao giờ nghĩ đến...
“Tại sao...”
Quý Yến Minh đột ngột lên tiếng, kéo tôi từ ký ức đau buồn về thực tại.
Sau đó, anh nhắm mắt lại và nhìn lên một cách tuyệt vọng, nhưng những giọt nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
“Xin lỗi...”
Anh ta khụy xuống, giọng khàn khàn không nói nên lời.
“Đừng nói xin lỗi!
“Ra ngoài, cút khỏi đây!”

Tôi không muốn lời xin lỗi của anh ta, tôi không muốn sự đạo đức giả của anh ấy, bởi vì tôi sẽ không bao giờ…
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Nhưng bây giờ tôi đã là một linh hồn, cho dù tôi có gầm gừ thế nào, anh ta cũng không thể nghe thấy.
Anh ta vuốt ve bia mộ của tôi hết lần này đến lần khác, trông như thể anh ấy sắp chết vì đau đớn.
“Nếu anh thật sự hối hận, vậy đi báo thù cho tôi đi.
“Nhất định là Tiết Đình Đình, nhất định là cô ta...”
“A Minh.”
Giọng nói của Vương Thu Anh vang lên vào lúc này.
Quý Yến Minh và tôi đồng thời nhìn lên và thấy Vương Thu Anh đang đứng phía sau anh ấy.
“Anh vẫn không tin rằng Tiết Đình Đình đã làm hại cô ấy phải không? Cô ấy đang mang thai khi chết đi, điều đó không chỉ làm tổn thương trái tim mà còn cả cơ thể cô ấy.
“Tôi thật hâm mộ anh, Tiểu Hà bị giết, anh còn có thể yên tâm sống chung với hung thủ.”
Quý Yến Minh không trả lời cô ấy, bởi vì lúc này di động của hắn rung lên.
Sau khi nghe điện thoại, là giọng của Tiết Đình Đình.
“A Minh, em phải làm sao đây, không biết là ai đã công bố tin tức về cái chết của Hà Húc, còn nói một xác hai mạng, bây giờ không chỉ công ty muốn giấu em mà tất cả cư dân mạng đều công kích em.
“Vừa rồi em còn nhận được một chuyển phát nhanh vô danh, họ gửi một đống chuột chết đã bị chặt thành nhiều mảnh... A Minh, em sợ quá... Họ bảo em chết đi...”
Quý Yến Minh ngơ ngác đáp: “Vậy cô đi chết đi.”

17
“Cái gì?”
Tiết Đình Đình dường như không ngờ rằng Quý Yến Minh sẽ nói như vậy, thực ra, tôi cũng không ngờ tới, thậm chí còn cho rằng mình bị ảo giác thính giác.
“Không có gì.”
Tiết Đình Đình vẫn còn nghẹn ngào: “A Minh, anh có thể đi cùng em không?”
Nói xong lời này, Quý Yến Minh không chút do dự đáp ứng : “Được.”
Tôi biết rằng ngay cả khi Tiết Đình Đình là kẻ sát nhân đã giết tôi, anh ta sẽ không làm gì cô ấy.
Một cách ngây thơ, tôi thực sự tin rằng anh ấy sẽ trả thù cho tôi.
Tôi nhìn Quý Yến Minh lên xe, miễn cưỡng rời đi, và tuyệt vọng nói với Vương Thu Anh.
“Thu Anh, đi báo cảnh sát đi, cậu nói cho anh ta biết cũng vô dụng thôi, bọn họ đều chó má như nhau...”
Mặc dù cô ấy không thể nghe thấy, tôi vẫn tiếp tục lặp lại.
Tuy nhiên, Vương Thu Anh chỉ thẫn thờ nhìn bóng lưng của Quý Yến Minh.
Tôi lại bị một lực vô hình kéo về phía Quý Yến Minh, và tôi đi theo anh ta đến căn hộ của Tiết Đình Đình.
Thấy anh, Tiết Đình Đình lập tức lao tới.
“A Minh...”
Quý Yến Minh mặt không đổi sắc đẩy co ta ra, đột nhiên hỏi: “Nấu ăn được không?”
Tiết Đình Đình sửng sốt một lúc, sau đó quyến rũ nói: “Anh biết đấy, em thường bận đóng phim và tham gia các chương trình truyền hình, vì vậy em không có thời gian nấu ăn.”
“Nhưng sau này chúng ta
Sau khi kết hôn, em sẽ chăm chỉ học nấu ăn. “
“Cô ấy đã học nấu ăn cho tôi, và nấu một bàn ăn để tôi về nhà.”
Tiết Đình Đình không đáp: “Cái gì? A Minh, anh sao vậy?”
“Người bị CĐM bắt nạt không phải chỉ mình cô, mà còn có cô ấy, cô là người nổi tiếng, việc xử lý đã có đội quan hệ công chúng, còn cô ấy chỉ là một người bình thường.
“Cô ấy rất sợ đau, và cô ấy bị tra tấn đến chết. Cô ấy không có người thân, nhưng mạng sống của cô ấy đã bị lấy đi cùng với đứa trẻ trong bụng.”
Khi Quý Yến Minh nói, đôi mắt anh lại đỏ lên.
Tiết Đình Đình kinh hãi: “A Minh, anh làm sao vậy?”
Quý Yến Minh cho cô xem lịch sử giao dịch ngân hàng mà anh ta tìm thấy.
“Cô nói cái chết của Hà Húc không liên quan gì đến cô, vậy tôi hỏi cô, 50 triệu này cô chuyển cho ai? Không phải là tiền bịt miệng sao?”
“A Minh, em. . .”
Quý Yến Minh đột nhiên túm lấy cổ cô ta và nói một cách hung ác: “Cô đã biết rằng cô ấy đang mang thai đứa con của tôi khi cô ấy chết, phải không? Tiết Đình Đình, cô thật độc ác!”
“Em không……”
Tiết Đình Đình vùng vẫy trong tuyệt vọng, gần như tắt thở.
Cuối cùng, Quý Yến Minh cũng không buông tay.
Tiết Đình Đình ngồi sụp xuống đất và giải thích:
“Đó không phải là em, em không biết gì cả và em không biết cô ấy có thai.
“Em thừa nhận mình đưa 50 triệu là do dì Vương đe dọa, bà ta nói rằng nếu không đưa tiền, bà ta sẽ nói cho anh biết về những bức ảnh bí mật.
“A Minh, xin hãy tha thứ cho em, em sai rồi, em thực sự sai rồi...”
Nhưng Quý Yến Minh chỉ nói một câu: “Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô.”

18
Quý Yến Minh trở về nhà của chúng tôi và không ra ngoài trong cả tháng.
Dì Vương đã biến mất, và anh ấy là người duy nhất còn lại trong biệt thự rộng lớn.
Anh ta không nghe điện thoại, không nói chuyện, không nhìn điện thoại hay xem TV, ngày nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh của tôi đến sững sờ.
Cho đến cuối cùng, anh ta hôn lên di ảnh của tôi, và nước mắt tuôn rơi.
“Hà Húc, anh hối hận rồi, em trở về đi.
“Anh có thể quay lại không?
“Anh cho rằng em chỉ là thế thân cho tình cảm của anh, anh cho rằng chỉ cần cho em một mái nhà là đủ, vì vậy anh vô tư hưởng thụ tình yêu em dành cho anh với tất cả sự dịu dàng...
“Anh thừa nhận là lỗi của anh, anh vốn tưởng rằng mình sẽ không yêu em, nhưng anh sai rồi.
“Tại sao... bà xã... anh yêu em...”
Tôi chỉ thấy buồn cười thôi.
Dù anh ta rơi nước mắt hay thú nhận, theo tôi, tất cả đều là nước mắt cá sấu, tất cả đều là đạo đức giả.
Chết rồi, nói cái này làm gì?
Tôi sợ nếu bây giờ anh ấy chết trước mặt tôi, tôi chỉ thấy đúng là dơ bẩn, không thể tha thứ.
Ai ngờ lời tôi nói lại thành sự thật, anh vừa nói ra những lời đó, đặt tấm ảnh xuống, sau đó cúi người lấy trong ngăn kéo ra một con dao.
“Hà Húc, em cùng con chúng ta nhất định rất cô đơn, anh sẽ đi cùng em”
Tôi cười giận dữ với anh ta.
“Đồ hèn hạ, đồ ghê tởm!
“Dám chết mà không dám báo thù cho tôi?
“Muốn chết đừng chết trước mặt tôi, đừng lấy máu bẩn của anh làm bẩn mắt tôi.”
Khi con dao tiện ích rạch cổ tay anh ta, máu lập tức chảy xuống.
Tôi không muốn gặp lại anh ta, nên liều lĩnh muốn trốn thoát, nhưng lần nào tôi cũng bị lực vô hình đó kéo lại.
Ngay khi anh ta đang từ từ ngã xuống, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một bóng người nhảy vào.
“A Minh!
“Anh điên à?”
Bóng người nói xong, vội vàng chạy vào trong phòng, từ trong hộp thuốc lấy ra băng gạc, quấn ở cổ tay vết thương, cầm máu.
“Anh cho rằng như vậy người chết sẽ tha thứ cho anh sao? Anh cho rằng cô ấy muốn nhìn thấy anh như vậy à?
“A Minh, làm sao cô ấy có thể yêu anh cho đến chết? Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ hy vọng rằng anh sẽ sống một cuộc sống tốt đẹp thay vì chết theo tôi.”
Quý Yến Minh mở mắt, ngơ ngác nhìn cô ấy.
Vương Thu Anh tiếp tục khóc và nói: “Tôi biết rằng anh sẽ cảm thấy tồi tệ sau khi Hà Húc qua đời, và tôi vậy. Chúng ta là những người mà cô ấy yêu thương nhất trên thế giới này. Tại sao chúng ta không thể sống một cuộc sống tốt đẹp vì cô ấy?”
“A Minh, cả anh và em đều là người đau buồn, hãy để em thay Hà Húc đi cùng anh, anh có thể coi em như cô ấy, chỉ mong anh đừng làm chuyện ngu xuẩn.”
Có tiếng ong ong trong đầu, như thể một cái gì đó đột nhiên trở nên rõ ràng.

19
Tôi đã nhớ ra người gọi điện hẹn gặp tôi là ai.
Đó là người bạn thân nhất của tôi Vương Thu Anh.
Chính cô ấy đã cho tôi lời khuyên khi biết tôi có thai: “Thật tốt, anh ấy sẽ không ly hôn với cậu khi cậu đang mang thai, và Tiết Đình Đình không thể cạnh tranh với cậu.”
“Nhưng hiện tại đừng nói cho hắn biết, mình sợ Tiết Đình Đình biết sẽ gây bất lợi cho cậu.”
Lần đầu tiên tôi kể cho Vương Thu Anh chuyện của Quý Yến Minh và Tiết Đình Đình, cô ấy đã nói:
“Hà Húc, cậu thực sự rất may mắn, mặc dù cậu lớn lên trong cô nhi viện, nhưng cậu đã đánh bại 99% các cô gái và kết hôn với một người như Quý Yến Minh.
“Tại sao, tôi không phải là cậu.”
Vô tình, cô ấy thậm chí còn gọi Quý Yến Minh là A Minh.
Vì vậy, nếu tôi chết, nghi phạm lớn nhất là Tiết Đình Đình, và cô ấy ... có thể tận dụng cơ hội.
Người lên kế hoạch cho mọi chuyện, thậm chí còn giết tôi, không phải Tiết Đình Đình, mà là cô ta sao?
Nhưng tại sao cô ta lại làm điều này, rõ ràng chúng ta là bạn thân mà...
Quý Yến Minh nhìn chằm chằm cô ta.
Nhưng rất nhanh anh ta liền lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Tôi ở cùng với cô, cô thực sự không trách tôi sao?”
“Đương nhiên là không rồi, em là bạn thân của Hà Húc.”
“Được, vậy cô có thể ở lại chăm sóc tôi.”
Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, trái tim tôi như chìm xuống đáy vực.
Trong những ngày tiếp theo, Vương Thu Anh nghỉ việc và dành toàn thời gian chăm sóc Quý Yến Minh, nhưng cô ta chỉ chăm sóc Quý Yến Minh như một bảo mẫu.
Ngày hôm đó khi cô ta đang ngâm nga nấu ăn trong bếp, Quý Yến Minh đột nhiên đánh ngất cô ta.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, cô ta đã bị Quý Yến Minh trói lại.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Thu Anh hơi sợ hãi, nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh và hỏi: “A Minh, anh đang làm gì vậy? Anh đang chơi game với em à?”
“Ừ, chúng ta chơi Sự thật hay Thử thách.”
Quý Yến Minh ngồi xổm xuống, lấy con dao cắt cổ tay hôm trước, rạch một vết thương trên cánh tay cô ta.
Vương Thu Anh đau đớn kêu lên: “A Minh, anh làm gì vậy?”
“Đau không? Đúng vậy, so với cô ấy khi đó còn đau gấp trăm lần ngàn lần!”
Nói xong, anh ta lại tiếp tục rạch cánh tay của cô ta.
“Cô ấy đối xử với cô rất tốt và coi bạn là bạn thân của mình, nhưng cô lại muốn giết cô ấy. Vương Thu Anh, tại sao trái tim cô lại đen tối như vậy?”
Vương Thu Anh vẫn ngụy biện: “A Minh, hãy nghe em nói, chắc chắn là anh đã hiểu lầm, đúng vậy, Tiết Đình Đình nhất định đã hãm hại em, đừng tin lời cô ta.”
“Cô có biết tại sao tôi nghỉ làm lâu như vậy không, chính là để tìm hiểu chuyện này.
“Hôm đó chính cô và Đình Đình gọi điện rủ Hà Húc đi chơi, sở dĩ Tiết Đình Đình gửi tin nhắn đe dọa Hà Húc là vì cô đã nói với cô ấy rằng tôi yêu Hà Húc nhiều như thế nào, khiến Tiết Đình Đình vô cùng tức giận.
“Hãy nhìn người đàn ông này, cô có nhớ không? Tôi đã mất rất nhiều thời gian để có được anh ta. Anh ta là anh họ của cô, phải không? Anh ta đã nói với tôi mọi thứ.
“Chuyện đã xảy ra rồi, cô còn muốn ngụy biện sao?”

20
Vương Thu Anh toát mồ hôi vì đau, và khi nghe những gì Quý Yến Minh nói, cô ấy đột nhiên phá lên cười.
“Phải, phải, tôi đã giết cô ta.
“Cô ấy chỉ là một kẻ xuất thân từ cô nhi viện, thật thấp kém, cô ấy sao có thể được làm Quý phu nhân?
“Tôi ghen tị vì cô ta xinh đẹp hơn tôi, ghen tị cô ta có thể gả cho anh, trở thành phu nhân nhà giàu.
“Chỉ là cô ta không nên mang thai con của anh. Vốn dĩ, chỉ cần Tiết Đình Đình cho đăng ảnh chụp Giấy đăng ký kết hôn của anh và Hà Húc, anh liền ly hôn với Hà Húc, sau đó em sẽ tung tin Tiết Đình Đình lén lút tung ảnh Giấy kết hôm”, anh sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của Tiết Đình Đình, vì vậy anh sẽ chọn em.
“Ngư ông đắc lợi
cuối cùng thì người anh nên chọn là của em. “
Toàn bộ tâm hồn tôi đang rung chuyển.
Hóa ra ngay từ đầu người bạn thân của tôi cũng chỉ xem tôi là kẻ thấp kém, hèn mọn, không đáng được làm vợ Quý Yến Minh.
Trái tim của một người có thể tan vỡ như thế này?
Tôi lao về phía Vương Thu Anh, tức giận đến mức muốn bóp cổ cô ta, nhưng tôi chỉ có thể đi xuyên qua cơ thể cô ta
Con dao lại được rút ra, và Vương Thu Anh hoàn toàn sợ hãi.
“A Minh, anh không thể giết em, anh giết em sẽ ngồi tù.
“A Minh, em mới là người thật sự thích anh, anh đừng giết em…” 
Cô ta còn chưa nói xong, con dao của Quý Yến Minh lại rạch vào mặt cô.
Tiếp đến là cổ họng.
Vương Thu Anh không ngờ rằng cô ấy sẽ thực sự chết trong tay của Quý Yến Minh.
Quý Yến Minh sững sờ đứng dậy, phớt lờ xác chết phía sau, sau đó đi đến phòng khách, và lại nhặt bức ảnh của tôi lên.
“Tại sao, anh đã báo thù cho em rồi.
“Hạ Húc, thực xin lỗi, có thể tha thứ cho anh được không?
“Anh sai rồi, thực sự sai rồi.
“Hà Húc, để anh đi cùng em.”
Tôi không muốn anh ta đi cùng tôi, và tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.
Kiếp này không, kiếp sau cũng không, kiếp sau nữa cũng không!
Tôi không muốn anh đi cùng, nhìn thấy anh chỉ buồn nôn thôi!
Anh mỉm cười, nhặt con dao lên và cắt thẳng vào cổ.
Bỗng dưng cơ thể tôi bắt đầu từ từ trở nên trong suốt.
Tôi có thể yên nghỉ nếu đã được báo thù rồi phải không?

21 (End)
Bảy ngày sau có hai thi thể được tìm thấy.
Cảnh sát tìm thấy thi thể của một người đàn ông và mộtngười phụ nữ trong một biệt thự biệt lập.
Theo các báo cáo, người đàn ông đó là Quý Yến Minh, con trai duy nhất của Quý thị, và người phụ nữ bị nghi ngờ là bạn gái của anh ta, kết quả giám định pháp y cho thấy người đàn ông giết bạn gái của mình rồi tự sát.
Do chết lâu ngày nên thi thể đã bị phân hủy mạnh.
Khi chủ nhiệm khoa nhìn thấy tin tức, anh ấy thì thầm: “Tiểu Hà, bây giờ em có thể yên nghỉ được rồi?”
Lúc này có tiếng gõ cửa văn phòng, cửa mở ra, một người phụ nữ ôm đứa trẻ đứng ở đó.
“Lại có một bé gái được nhặt về, kiểm tra tổng quát rồi, rất khỏe mạnh.”
Chủ nhiệm khoa đi tới cửa, nhưng vừa bước ra cửa, liền nhìn thấy trên vai phải của đứa bé có một cái nốt ruồi đỏ.
Cô sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng bật khóc.
“Tiểu Hà, con trở về rồi phải không?”

(Hoàn toàn văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play