Có phải là âm mưu của Bạch Nguyệt Quang?

CHƯƠNG 6-10


1 năm


6
Tôi nhìn thấy vẻ ngạc nhiên thoáng qua trên khuôn mặt Quý Yến Minh, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười mỉa mai hỏi: “Dì Vương, cô ấy nhờ dì hợp tác đóng vở kịch này phải không?”
“Nói với cô ta, không có tác dụng gì đâu.”
Dì Vương trên mặt lộ ra một tia chua xót: “Ông chủ, tôi không có lừa ngài, ngài không tin cứ nghe điện thoại một chút, tôi thật sự...”
Bảo mẫu còn chưa nói xong, Quý Yến Minh đã giật lấy điện thoại trên tay bà.
Anh không kiên nhẫn cau mày hỏi: “Cô ấy cho anh bao nhiêu tiền để anh giúp đóng kịch? Chẳng lẽ về sau còn có thể diễn thành xác chết sao?”
Người ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc:
“Thưa ông, đây là đồn cảnh sát, tôi không biết ông và vợ ông có mâu thuẫn gì, nhưng chúng tôi không đùa giỡn với người chết.
“Chúng tôi đã xác nhận vợ anh không có thân nhân nào khác, nếu chồng cô ấy không đến, chúng tôi chỉ có thể coi như thi thể vô thừa nhận.”
Hắn cười lạnh nói: “Vậy coi như thi thể vô thừa nhận đi!”
Sau khi cúp điện thoại, Quý Yến Minh sững sờ đứng đó, sau đó như nhớ ra điều gì, anh dùng điện thoại di động kiểm tra dãy số vừa gọi.
Khi biết cuộc gọi đúng là điện thoại cố định của cục cảnh sát địa phương, anh sững sờ, trong mắt hiện lên một tia đau lòng, anh lẩm bẩm: “Làm sao có thể... không thể nào...”
Rồi cả người loạng choạng.
“Ông chủ, ngài không sao chứ?”
Dì Vương muốn tiến lên đỡ anh, nhưng anh lại xua tay đuổi bà đi.
Sau đó anh mím chặt môi, cau mày sải bước về phía cửa.

7
Linh hồn tôi theo anh lên xe.
Tôi nhìn thấy anh ngồi ở ghế lái, hai tay nắm chặt vô lăng, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
“Cô làm sao có thể chết, làm sao, thầy bói nói cô mệnh lớn, cô sẽ sống lâu hơn tôi.”
“Cô tốt nhất đừng lừa tôi, bằng không...”
Ta không khỏi cười lạnh một tiếng, có lừa hay không, bây giờ còn có ý nghĩa gì?
Anh nghiến răng, không nói thêm câu nào rồi đạp ga phóng đi.
Thông thường lái xe đến đồn cảnh sát mất 20 phút, nhưng hôm nay anh chỉ mất hơn mười phút.
Sau khi giải thích mục đích của mình với cảnh sát, Quý Yến Minh nhanh chóng được dẫn đến nhà xác.
Nói cũng hơi buồn cười, dù chết rồi nhưng nhìn thi thể phủ vải trắng trong nhà xác tôi vẫn có chút sợ hãi.
Tôi vô thức nắm chặt tay, không dám nhìn thẳng.
Quý Yến Minh cũng rất căng thẳng, anh đứng rất lâu trước thi thể và không chịu nhấc tấm vải trắng lên, sau đó cười lạnh nói: “Cô ấy làm sao có thể chết, nhất định có nhầm lẫn.”
“Vợ chồng chúng tôi trước đó có cãi nhau, cô ấy nhất định sẽ không tự sát.”
Rồi Quý Yến Minh định đi ra ngoài, nhưng bị một trong những nhân viên cảnh sát ngăn lại: “Anh hãy hợp tác với cuộc điều tra của chúng tôi.”
Sau khi cảnh sát nói xong, Quý Yến Minh định nhấc tấm vải trắng lên thì bị anh ta nắm lấy cổ tay.
Quý Yến Minh trầm giọng nói, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ: “Tôi tự mình xem.”
Tôi muốn thò đầu qua xem mình chết như thế nào, nhưng ai biết, vừa vén tấm vải trắng lên sau, Quý Yến Minh vội vàng che lại, lui về phía sau mấy bước.
“Không thể nào... làm sao có thể?”
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với mình, tôi chỉ mơ hồ nhớ rằng mình hình như đã trải qua một vụ tai nạn xe hơi.
Nhưng phản ứng của Quý Yến Minh bây giờ khiến tôi hơi sợ hãi.
Hình dạng khi chết của tôi như thế nào nhỉ?
Nhìn thấy một cái ly bên cạnh, tôi lướt qua để xem mình trông như thế nào, nhưng không có hình ảnh phản chiếu trên ly.
Tôi không thể nhìn thấy chính mình ngay bây giờ.
Quý Yến Minh nhắm mắt lại hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Viên cảnh sát bên cạnh tiếc nuối nói: “Tai nạn giao thông.”

8
Hóa ra tôi chết vì bị tai nạn giao thông.
Thông qua cuộc trò chuyện giữa Quý Yến Minh và cảnh sát, tôi đã mơ hồ hình dung ra sự việc.
Sau khi bị một chiếc ô tô đâm phải, tôi bị kéo lê hàng chục mét.
Không chỉ nửa khuôn mặt bị thối rữa hoàn toàn mà xương cũng bị gãy nhiều chỗ.
Nói chung, không thể bằng vài lời mà khái quát được. 
Quý Yến Minh nghe xong lời này, sắc mặt tái nhợt, sau đó không tự chủ được nắm lấy cổ áo viên cảnh sát hỏi: “Tài xế đâu? Tài xế đâu!”
Viên cảnh sát khẽ cau mày: “Ông nên bình tĩnh lại, chúng tôi vẫn đang truy bắt tài xế gây tai nạn, cho chúng tôi thêm một chút thời gian, chúng tôi sẽ tìm ra ngay.”
“Sắp tìm được rồi, chính là còn chưa tìm được!”
Quý Yến Minh gầm gừ, sau đó sững người một lúc, và vẻ mặt mất kiểm soát của anh dần trở lại bình thường.
“Bây giờ thi thể đã được nhận, tôi có thể đưa cô ấy về nhà không?”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau gật đầu.
Ngay sau đó, thi thể tôi được đưa về nhà tang lễ.
Tôi thấy anh ấy nói với nhân viên nhà tang lễ: “Dù tốn bao nhiêu thời gian và sức lực, tôi hy vọng cô ấy có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu”.
Tôi không biết nếu câu cuối cùng là nói với chính mình.
“Cô ấy rất sợ xấu, mỗi lần ở nhà, tôi đều thấy cô ấy trang điểm.”
Khi đó, tôi đều trang điểm cho anh nhìn.
Cho dù tôi có xấu xí trước mặt người khác như thế nào, tôi vẫn hy vọng trước mặt anh tôi trở lên hoàn hảo hơn. 
Thật đáng tiếc khi bây giờ, tôi lại trơ rthành một cái xác không thể nhận diện.
Sau khi giải thích, anh ấy đi ra ngoài, Vương Thu Anh bất ngờ đến và lao thẳng vào cái xác của tôi.
Quý Yến Minh nhất thời không có phản ứng, cô ấy đã đến cạnh tôi.
9
"Tại sao này lại xảy ra? Tại sao...
"Tớ đã sớm nói rồi, hắn là người đàn ông vô tâm, cậu lại không nghe.”
Nói xong, cô ấy quay đầu nhìn Quý Yến Minh khóc lớn: "Ai cho phép anh mang Hà Húc đi?"
Nhìn thấy Vương Thu Anh khóc như thế này, trái tim tôi tan nát.
Cô ấy lau nước mắt, nước mũi trên người tôi, Quý Yến Minh phản ứng nhanh chóng kéo cô ấy ra.
"Đừng chạm vào cô ấy."
Có lẽ là quá khó chịu, Vương Thu Anh đã khóc đến mức sắp suy sụp, cuối cùng ngã vào vòng tay anh và hỏi: "Nếu không yêu cô ấy, tại sao anh lại cưới cô ấy?"
"Trả lời tôi..."
Quý Yến Minh đẩy cô ấy ra, há miệng không nói gì.
Vương Thu Anh nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe vì khóc và hỏi: "Cô ấy đã chết, giờ anh đã hài lòng chưa?"
Quý Yến Minh cau mày: "Ý của cô là gì?"
"Anh còn không hiểu ý của tôi? Bây giờ Hạ Húc đã chết, anh có thể tự do qua lại cùng Tiết Đình Đình, đó chẳng phải là mong muốn của anh sao?"
Quý Yến Minh sắc mặt có chút ngượng ngùng: "Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa."
"Tôi lại muốn nói tiếp đấy, anh không nghĩ rằng tất cả đều quá trùng hợp sao?
"Tiết Đình Đình vừa mới trở về Trung Quốc, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy...
"Quý Yến Minh, nếu như anh còn coi cô ấy là vợ mình, thì hãy tìm ra chân tướng sự việc!"
Quý Yến Minh lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, và tôi cũng bị sốc.
Có đúng như Vương Thu Anh đã nói, cái chết của tôi không phải là một tai nạn?
"Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Vương Thu Anh cười khổ: "Tôi muốn nói gì à?"
"Tôi muốn nói là, Hạ Húc bị mưu sát!"

10
Quý Yến Minh đứng đó chết lặng.
Vẻ mặt của anh rất nhanh trở lại bình thường: "Tôi cảm thấy cô điên rồi, mang cô ấy đi."
Ngay sau đó Vương Thu Anh bị đuổi đi, nhà tang lễ lại trở nên yên tĩnh.
Các nhân viên nhìn thấy cái xác của tôi đã nói với Quý Yến Minh.
"Chúng tôi thực sự xin lỗi, vụ tai nạn quá bi thảm, chúng tôi không thể trang điểm cho thi thể của bà nhà."
"Người đã chết được bảy ngày rồi, thi thể đã phân hủy nghiêm trọng, đề nghị anh hỏa táng ngay..."
Tôi khó có thể tưởng tượng nó đã đi bao xa.
Hỏa táng ngay cũng được, mặc dù bây giờ tôi không thể ngửi thấy mùi của nó như một linh hồn, nhưng tôi có thể đoán nó có mùi khó chịu như thế nào.
Quý Yến Minh giống như một quả bóng xì hơi, nhìn vào vào thi thể tôi.
"Vậy thì làm như anh nói đi."
Các nhân viên nhà tang chuẩn bị đầu thực hiện nhiệm vụ
Khi chuẩn bị bắt đầu, Quý Yến Minh từng bước đi đến thi thể tôi
Tôi không biết anh định làm gì, cuối cùng cũng thấy anh tháo chiếc nhẫn ra khỏi ngón áp út của tôi.
"được rồi."
Một người chết giống như ngọn đèn tắt, trực tiếp đẩy đi hỏa thiêu cũng tốt.
Lúc này điện thoại Quý Yến Minh rung lên, anh lấy điện thoại ra, trên màn hình người gọi hiện lên chữ "Đình Đình".
Nghĩ đến những gì Vương Thu Anh vừa nói, tôi cũng bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.
Bức ảnh Giấy đăng ký kết hôn đột ngột bị lộ, tai nạn xe hơi không thể giải thích được, tất cả manh mối đều hướng về phía Tiết Đình Đình,  chẳng lẽ cô ấy thật sự giết tôi sao?
Tôi thấy Quý Yến Minh nhìn chằm chằm vào ID người gọi một lúc lâu trước khi trả lời cuộc gọi.
"A Minh, giận em sao?"
Quý Yến Minh dừng một chút, ngữ khí vẫn như cũ ôn nhu: "Không có."
Tiết Đình Đình ở đầu bên kia điện thoại mừng rỡ: "Không có cũng không sao, A Minh, anh biết không, vừa rồi anh làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng..."
"Làm sao Hà Húc có thể..."
"Đừng nhắc tới cô ấy, hiện tại em đang ở đâu, tôi đi tìm em."
Tôi mỉm cười, có lẽ cái chết mang đến xui xéo cho anh.
Tôi đã nghĩ rằng cái chết của tôi sẽ khiến anh ấy cảm thấy có lỗi, điều này thực sự rất buồn cười.
Mặc dù đã chế nhưng tim tôi vẫn đau đến thế, tôi đã đồng ý từ bỏ rồi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play