Diệp Chu Mãn cứ tưởng người đàn ông đưa cô đến nhà thì sẽ đi nhưng không ngờ lại xuống xe vào nhà cùng cô. Mọi người trong nhà đều đã đi chùa hiện tại ở bên trong chỉ có cô và người này.
"Chú tư."
Lữ Nguyệt dừng chân, quay người lại, miệng có chút cứng đờ hỏi: "Làm sao?"
"Hôm nay chú đi họp hay là người khác ạ?"
"Tôi."
Trong lòng cô có chút vui, liền hỏi tiếp: "Cô giáo có nói gì đến con không?"
"Rất ngoan, rất giỏi."
Anh nói có bốn từ liền đi lên lầu, bỏ mặc cô đứng ở dưới nhìn bóng lưng kia dần khuất đi. Diệp Chu Mãn có chút ngơ ngác, sau khi hoàn hồn thì cô cũng đi lên phòng của mình.
Diệp Chu Mãn cầm cái bánh trong tay tâm trạng lại không được vui, đặt bánh trên bàn nhưng tay không đụng đến, hôm nay thấy được cảnh tượng này cô mới hiểu ra mình đã thích, cô thích chú ấy. Múc một muỗng kem, Diệp Chu Mãn cười chua chát, bánh rất chua không ngon gì hết.
Ngốn một họng kem, hốc mắt cũng ẩm ướt, cô không thích mình yêu đuối như vậy, càng không muốn thích người không thuộc về mình. Diệp Chu Mãn bật cười một tiếng, rồi thít một hơi thật sâu, lắc lắc đầu không thôi, cô nợ gia đình này quá nhiều, ai cũng đối xử rất tốt với cô, nhưng cô lại không muốn tạo rất nặng cho người khác. Lần rồi tự tử cô đã suy nghĩ không được nhiều, cảm thấy mọi thứ vượt sức tưởng tượng của mình, một người không ba, có mẹ như không có, thật nực cười thay chỉ vì một ít tiền mà bán đi con ruột mình.
Diệp Chu Mãn cởi áo ra, tay sờ lên vị trí vừa mới xăm cách đây hai ngày, nhìn vào trong gương chỉ biết cắn môi không thể nào làm gì hơn, lúc đó quá hấp tấp nên chẳng nghĩ đến thề điểm hiện tại, nên đã quyết định xăm cái hình mặt trăng khuyết trên ngực trái, quả nhiên cô bị điên rồi.
Nhìn cái vầng trăng lưỡi liềm trên ngực này, ngón tay không khỏi miết nhẹ vài cái, ngày đó xém một chút nữa bị Lan Nhiễm phát hiện, may mắn vừa ra khỏi tiệm xăm, lý do biết chỗ xăm đó vì nó nằm sau trường, cũng nhờ có Lan Nhiễm nói thì cô mới biết.
Nghe tiếng gõ cửa, Diệp Chu Mãn dừng lại hồi ức vội mặc áo lại.
''Em, em ổn chứ?'', Lan Nhiễm chống nạnh thở hồng hộc, cô dựa lưng vào tường xua tay: ''Mệt chết chị rồi, chen với cái đám người đó liền bị lạc mất em, may em vẫn về được nhà không thì chị bị đánh gãy chân.''
Lan Nhiễm nói xong bỗng cười như điên quay lưng lại cho Diệp Chu Mãn xem: ''Em mau nhìn đi, là chữ ký của Thất Thất đó, chị vẫn còn chưa được nhìn, em xem có đẹp không?''
''...''
Diệp Chu Mãn gật đầu: ''Đẹp.''
Cô cười ha ha: ''À, mà sao em biết đường về nhà vậy?''
''Chú tư đưa về.''
''Chú tư!'', Lan Nhiễm kinh ngạc.
''Ừm, vô tình gặp chú ấy trên đường.''
''Là tôi thì đã sao?''
Lữ Nguyên đang thong thả bỏ tay vào túi quần, đứng trên bậc thang nhìn xuống.
Cả hai người bất giác giật cả người, Lan Nhiễm nhanh chóng cười, nói: ''Không có gì, nếu là chú tư thì càng tốt.''
''Chuyện học hành cô giáo phê bình rất nhiều, lần này không biết chị hai nghe xong sẽ như thế nào nhỉ?'', Lữ Nguyệt đi ngang qua, nhếch môi một cái.
Lan Nhiễm cũng há hốc mồm: ''Con...''
''Diệp Chu Mãn đi theo tôi.''
Diệp Chu Mãn nhanh chóng đi theo, không biết chú ấy gọi cô vào bếp làm gì.
''Tôi muốn ăn canh hạt sen.''
Nghe nói xong cô cũng ngớ người ra vài giây: ''A, được, chú đợi con một lát.''
Lữ Nguyệt ngồi xuống ghế, nhìn bóng lưng nhỏ đang loay hoay ở khung bếp, đôi môi không kiềm được khẽ cong.
Diệp Chu Mãn cảm thấy ánh mắt phía sau còn chưa rời khỏi người cô, tay không khỏi run run, sơ ý đụng vào nồi đang đun sôi, còn tính hét lên nhưng cô lại cắn răng nhăn mặt, tay vội đưa lên nắm lấy dái tai.
Nhìn động tác đó, Lữ Nguyệt đã phát hiện ra chuyện gì liền đứng dậy nhanh chóng đi đến: ''Bỏng rồi sao?''
Cô lắc đầu, giấu tay ra sau lưng: ''Không, không sao.''
''Đưa tay ra đây.''
Lữ Nguyệt bắt lấy kéo lại bồn nước, vội vàng đem tay vào làn nước đang xối xuống.
''Tách, tách''
Nghe tiếng động, Diệp Chu Mãn ngoái đầu lại liền bắt thấy điện thoại đang giơ về phía hai người, cô vì quá hoảng sợ, đưa tay nắm lấy vạt áo sơ mi của người đàn ông, cũng không biết từ khi nào đã rúc vào lòng người nọ.
Lữ Nguyệt sửng sốt cả người cứng đờ, rũ mắt nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ trong lòng mình.
Lan Nhiễm cũng kinh ngạc màn này, vội ''tách, tách'' thêm vài tấm nữa, thấy ánh mắt sắn bén kia, cô xua tay, rồi lại che hai bắt lại: ''Không! Con không thấy gì hết! Không thấy gì hết!'', Xoay người chạy mất dạng.
Không nghe tiếng động gì nữa, Diệp Chu Mãn ngước mắt đụng ngay yết hầu gợi cảm lăn lên lăn xuống của người trước mặt, hai người hiện giờ đứng rất gần nhau, nếu người ngoài thấy sẽ cho người đàn ông cao lớn này áp sát cô vào kệ.
Ngửi được mùi hương thoang thoảng từ cô gái này, anh cũng không vội lùi lại, còn hơi cúi xuống ngửi thêm một lát nữa.
Là mùi hương nhẹ nhàng, hương thơm tươi mát, lại còn ngọt ngào trong trẻo.
Bất ngờ người nọ cúi đầu, Diệp Chu Mãn căng da đầu, hai tay đè lên ngực đẩy người đối diện ra xa, mắt cô nhìn chằm chằm gương mặt đó, xấu hổ đến gò má đỏ bừng lên, mấp máy môi muốn nói gì đó.
''Đã chín rồi, chú tự múc vào chén đi, không còn gì nữa con lên phòng học bài.'', Diệp Chu Mãn không đợi người đó trả lời thì đã co chân bỏ chạy, còn chạy thật nhanh như bị ma đuổi.
Lữ Nguyệt rời mắt, cũng không có chút tự nhiên, tay sờ sờ mũi, quả nhiên hoa sen trắng làm con mẹ nhìn cũng thấy đẹp, ngại đỏ mặt thôi khiến người khác không khỏi xiêu lòng.
Nhưng đáng tiếc... Anh không thể.
Diệp Chu Mãn chạy đến nỗi không dám nhìn mặt Lan Nhiễm, cứ một đường thẳng lên lầu.
Cả nhà vừa về đến, thấy Lan Nhiễm đứng ngơ ngác ra đó, miệng cũng không khép lại được.
"Lan Nhiễm con lại lên cơn gì nữa?", Bà Lan hỏi.
Cô hô lên một cái, bóng dáng trong bếp đúng lúc bước ra, Lan Nhiễm trừng mắt quay đầu không nói gì, phải nhanh rời khỏi chỗ này, cô mà nói chuyện hôm nay chú ấy giết cô chết.
Ông Lữ nhíu mày: "Về đấy à?"
Lữ Nguyệt gật đầu.
"Căn nhà này như ngôi chùa nhỉ? Anh muốn đến là đến muốn đi là đi, anh cứ cho mình là ai? Cái vẻ thanh cao đó của anh nó đã đạt đến cảnh giới mới rồi.". Chươ𝓃g 𝘮ới 𝓃hấ𝘵 𝘵ại { 𝘵𝐫𝑢𝘮 𝘵𝐫𝑢ye𝓃.VN }
Lữ Nguyệt nhìn ông một lúc nhướng mày: "Dáng vẻ như vậy không giống ba?"
Ông Lữ trừng mắt: "Không giống!"
"A, vậy con là con ông hàng xóm rồi."
Cái thằng này!
"Đứng lại, ta chưa nói xong anh định đi đâu?!"
Lữ Nguyệt bỏ ngoài tai.
Mọi người trong nhà đứng nhìn chỉ biết lắc đầu cho qua.
Diệp Chu Mãn đã biết mọi người về rồi, nhưng từ lúc lên phòng đến giờ cô không dám mở ra đi ra ngoài, cảnh thân mật vừa rồi trong bếp cứ không ngừng hiện rõ trong đầu cô, một bên không ngừng nhắc nhở nên chặt đứt cái mối tâm tư này, người ta đã có bạn gái, vả lại dáng người nóng bỏng, nhìn rất trưởng thành, như thế thì bọn họ rất hợp nhau, cô như thế sẽ trở thành người thứ ba mất.
"Hoa Sen Trắng mở cửa cho chị."
Cửa mở ra Lan Nhiễm liền chui vào bên trong, trên tay còn ôm theo một cái gối: "Cho chị ngủ nhờ một đêm nhé?"
Diệp Chu Mãn gật đầu.
Thấy người ôm gối ngồi ở giường, ánh mắt nhìn lên rồi xuống, như phát xét một chuyện gì đó, Diệp Chu Mãn không cần hỏi thì cũng đã hiểu chuyện gì rồi.
"Em và chú tư hai người..."
"Đừng! Đừng hiểu lầm, em và chú ấy vô cùng trong sáng!"
Lan Nhiễm quăng cái gối lên giường, đứng lên từng bước một đến gần Diệp Chu Mãn, đôi mắt nhìn người trước mặt híp lại, nâng hai tay giữ lấy vai người nọ: "Vừa rồi em và chú ấy ôm nhau trong đó? Đừng chối ảnh chị đã lưu trong điện thoại."
"Đó là ngay góc chị nhìn thì thấy ôm, nhưng không phải ôm, ra là do nghe tiếng động em giật mình nên mới làm ra hành động đó.", Diệp Chu Mãn nói rồi vô thức cắn môi: "Với lại chú ấy cũng đã có bạn gái rồi, em và chú ấy làm sao có thể như chị nghĩ."
"Cái gì?! Sao em biết chú tư có bạn gái?!"
Diệp Chu Mãn giật mình: "Chị không biết sao?"
Làm sao mà cô biết.
Lan Nhiễm trợn mắt khó tin, mắt như bắn pháo hoa, buông tay khỏi người Diệp Chu Mãn rồi mở cửa xông ra ngoài.
"Cả nhà ơi! Tin động trời!!"
Nghe tiếng hét, ai nấy trong phòng cũng đi xuống tụ họp lại dưới sảnh nhà, Lan Nhiễm thấy ai cũng đông đủ lại không thấy chú tư và Diệp Chu Mãn, thôi, nhưng cô chẳng quan tâm.
"Con bé này lại làm sao đây?", Ông Lữ hỏi.
"Ông ơi, cả nhà ơi, chú tư thoát kiếp độc thân rồi. Chú ấy đã có bạn gái!"
Diệp Chu Mãn vừa đến tầng một, nghe xong bước chân cũng dừng lại, trùng hợp cũng có người đang đứng bên cạnh cô.
"Có bạn gái? Từ khi nào?"
Lan Nhiễm vội nói: "Là Hoa Sen Trắng nói với con ạ."
Lữ Nguyệt nhìn qua người đứng bên cạnh, anh cười như không cười: "Tôi từ khi nào có bạn gái?"
???
Diệp Chu Mãn trợn mắt, có chút khó tin, rõ ràng tin nhắn và cả lần cô bắt gặp trong quán, vậy chẳng lẽ cô đoán sai.
"Nói mau, tôi có bạn gái từ khi nào mà đến chính bản thân tôi còn không biết điều đó?"
Biết được đây là hiểu lầm, người cô run lên từng đợt, bước chân lùi lại vách tường phía sau lưng mình, giọng run run: "... Chú tư... con..."
"Lữ Nguyệt!"
Ông Lữ gọi tên, Lữ Nguyệt mời rời mắt khỏi cô gái, chân thả nhẹ từng bước xuống từng bậc thang.
"Chuyện này là sao? Con có gì giải thích không?"
"Có.", Lữ Nguyệt khẽ ngoái đầu nhìn lại cô gái còn đứng trên cầu thang đó, quay đầu lại, cả người thản nhiên nói: "Con không có."
Lan Nhiễm giật mình: "Chú tư không có bạn gái sao?", Không lẽ Sen Trắng nói gạt cô?
"Đã nói không có là không có.", Lữ Nguyệt nói xong xoay người, trực tiếp bước lên cầu thang đứng trước mặt cô gái, sau đó không nói tiếng gì kéo thẳng lên lầu.
Cả nhà: "!!!"
Chú ấy bắt người làm gì?
Trong lúc Diệp Chu Mãn đang còn kinh ngạc thì bàn tay to lớn đã buông bàn tay cô ra, người quay lại nhìn cô một cách chăm chú.
Trôi qua một phút hai người không nói một câu nào, Diệp Chu Mãn cho rằng mình sắp xong đời rồi, đang suy nghĩ miên man thì có bàn tay đặt lên đỉnh đầu cô, tiếp theo là giọng nói trầm khàn gợi cảm.
"Học tập cho tốt đừng suy diễn bậy bạ."
Diệp Chu Mãn khó tin nhìn người trước mắt, vài giây sau cô theo bản năng gật đầu vài cái.
"Đưa tay ra đây."
Cô nhìn anh, từ từ vươn bàn tay ra.
Lữ Nguyệt cầm lấy, nhìn đầu ngón tay mềm mại hồng hào này, bỏng nhẹ thôi đã đỏ lên một mảnh vậy rồi, ngón tay miết nhẹ lên vài cái: "Không sao."
Lòng cô rung lên, Diệp Chu Mãn nhìn bàn tay lớn đang nắm bàn tay mình, cô lại tiếp tục thất thần.
Thấy gương mặt kia đỏ ửng lên, đến vành tai cũng hồng, Lữ Nguyệt cũng sững người trong vài giây, rồi buông bàn tay nhỏ kia ra.
"Trở về phòng đi."
Diệp Chu Mãn lấy lại tinh thần, gật đầu, cô vào phòng, nắm chặt bàn tay vừa rồi được cầm, cảm xúc ấm áp, những ngày buồn phiền của cô đã có đáp án, thì ra chưa có bạn gái, vậy mà cô lại nghĩ lung tung.
"Hoa Sen Trắng!"
Lan Nhiễm vò đầu: "Em biết bạn gái của chú ấy không?"
"Không biết."
"Trời đất, không biết sao em còn nói như vậy?"
Diệp Chu Mãn gãi đầu: "Em nghĩ chú ấy tuổi lớn như vậy rồi chắc chắn đã có bạn gái."
Trời ạ, Lan Nhiễm ôm đầu, vừa rồi cô đáng lý nên tìm rõ nguyên nhân hả đi nói với mọi người, do cái tật hấp tấp này của mình, may chú ấy không tìm cô tính sổ.
"Phải rồi, chú tư kéo em làm gì đó?"
Cô hít mũi, mấp máy môi một lát mới nói: "Chú ấy vừa mắng em một trận."
"Hả?"
"Đã mắng những gì?"
Diệp Chu Mãn cúi đầu, sau đó lại lắc đầu, giọng yếu xìu: "Mắng rất nhiều."
Biết tính tình chú tư như vậy, Lan Nhiễm ôm chặt lấy Diệp Chu Mãn an ủi: "Không sao, đừng quan tâm, chú ấy xưa nay là người như vậy, hiếm khi tốt bụng, tật xấu cũng rất nhiều, cả nhà không ai để tâm, em cũng như vậy đừng để tâm những lời đó."
Diệp Chu Mãn mím chặt môi, gật đầu đã hiểu.
Trên tầng phía trước, Lữ Nguyệt dừng ngón tay đang gõ chữ trên bàn phím liền hắt hơi một cái.
Sáng ngày Lan Nhiễm và Diệp Chu Mãn bước vào xe trạng thái mệt mỏi, ánh mắt mơ màng, ngồi trong xe hai người liền tựa đầu vào nhau ngủ.
Trợ lý còn tưởng sếp Lữ, ai ngờ không phải, nhìn cảnh này có chút giật mình.
Lữ Nguyệt vừa ra khỏi cổng nhà, mở cửa xe đập vào mắt hai cô gái đang dựa đầu ngủ ngon lành.
"Sếp?"
Lữ Nguyệt lắc đầu bảo đừng gọi, anh có chút không nỡ gọi, nâng tay ấn huyệt thái dương.
Lữ Nguyệt vào xe ngồi bên cạnh Diệp Chu Mãn, đưa tay ra hiệu cho trợ lý chạy đến trường.
Nhìn hai cô gái vẫn chưa hay chuyện gì, Lữ Nguyệt lắc đầu.
Xe đang chạy yên ổn, đột ngột xóc lên một cái, hai cô gái cũng vì đó mà tách ra, người nghiêng bên này người nghiêng bên kia. Lan Nhiễm bị hất vào cửa, đầu đụng trúng cô ui nhẹ một cái, lượng giấc ngủ cũng bị đánh thức, mở mắt ra cô tưởng mình còn đang mơ, vội vươn tay dụi dụi mắt, sau đó nhìn một lần nữa... Trời đất! Chút tư đang dùng tay đỡ đầu cho Hoa Sen Trắng!
Lữ Nguyệt thở nhẹ một cái, nhìn lại chắc chắn cô gái không bị đánh thức, anh hơi hạ người đem cái đầu nhỏ tựa vào vai mình, sau đó liền bắt gặp đôi mắt trừng lớn của người bên kia, anh đưa tay "suỵt" một tiếng.
Lan Nhiễm như bị thôi miên, cô đưa tay suỵt theo người kia, rồi giật mình mới biết vừa rồi mình làm gì, cô nhanh chóng bỏ tay xuống, ngồi nép gần cánh cửa, lét lút nhìn tình hình bên cạnh âm thầm nuốt nước bọt.
Cứu! Cứu tôi! Trời đất ơi tôi không thấy gì hết!!!
Gần đến trường, Lữ Nguyệt mới ngoắc tay với cô gái ngồi thất thần kia.
Lan Nhiễm hả một tiếng, ngồi sát vào Diệp Chu Mãn, sau đó mới thấy chú tư cẩn thận đem đầu nhỏ kia qua đặt lên vai mình.
Lan Nhiễm: "..."
Xe dừng lại thì Diệp Chu Mãn cũng lờ mờ mở mắt, cô rời khỏi vai Lan Nhiễm che miệng ngáp ngắn một cái, giọng có còn hơi buồn ngủ, hỏi: "Vai chị mỏi không?"
Lan Nhiễm bị ánh mắt sau lưng của Diệp Chu Mãn làm cho giật nảy mình: "Không, không mỏi."
Đột ngột phát hiện ánh mắt của Lan Nhiễm không đúng lắm, cô từ từ ngoái đầu nhìn cũng mở to mắt kinh ngạc.
"Chú... Chú tư."
Lữ Nguyệt không nhìn, nhàn nhạt cất giọng: "Xuống xe trễ giờ làm việc của tôi rồi."
Cô a lên, có chút lúng túng đưa tay thúc giục Lan Nhiễm xuống xe để cô còn xuống.
Xe gần rời đi, Lan Nhiễm lại bị ánh mắt trong xe nhìn, hàm răng cô run lên, liền biết chuyện gì, những cái gai nhọn trong mắt sắc bén đó bắn ra cảnh cáo cô, Lan Nhiễm cũng ngậm miệng không dám nói chuyện vừa rồi.
Thấy xe lăn bánh, Diệp Chu Mãn cũng thở nhẹ nhõm một hơi: "Hình như chúng ta vào nhằm xe của chú ấy."
Lan Nhiễm còn chưa hoàn hồn lại, cô chỉ ừ ờ một hai tiếng, trong đầu không ngừng suy nghĩ lại rất nhiều chuyện trước đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT