Lữ Nguyệt nhìn qua cô gái ngồi bên cạnh đang cầm gương để soi những vết đỏ trên người mình, đã vậy còn nhíu mày thanh tú miệng lầm bầm như đang mắng gì đó, anh cười khẽ một tiếng.
"Xoay qua đây anh bôi giúp em."
Cô hừ khẽ vặn người né tránh bàn tay anh ra, sau đó lườm một cái: "Không cần anh giúp.", Cô lấy một ít kem che khuyết điểm để bôi lên, người này thật là làm cái cổ và xương quai xanh cô thành ra như vậy.
"Chu Chu bảo bối không nghe lời anh nói đúng không?"
Đầu cô nghiêng qua nhìn anh ba giây rồi đột ngột đưa mặt gần đến khiến cho anh bất ngờ đổ người về sau.
"Em làm gì thế?"
Cô nheo nheo mắt, ngây thơ nói: "Chẳng phải anh nói em không nghe lời sao? Thì em nghe lời mà."
Nhìn gương mặt được trang điểm động lòng người thế này anh có chút không nhịn nổi, hiện tại xe hai người đã đậu gần cổng nhà của Đặng gia, phải như không dự tiệc anh sẽ lột đồ bắt nạt cô.
Anh lấy kem khuyết điểm trên tay cô cho một ít vào đầu ngón tay rồi duỗi đến nốt đỏ trên xương quai xanh cô, nhìn đến nhìn xăm đẹp đẽ nằm nổi bật trên làn da trắng nõn này anh có chút ích kỷ không muốn cho người khác thấy.
"Anh bôi hình xăm em làm gì?", Diệp Chu Mãn lấy khăn giấy lau đi, giương mắt liếc nhìn người đàn ông này.
Diệp Chu Mãn thấy anh mò tay vào túi lấy ra một chiếc hộp vuông nhỏ, cô tò mò nhìn, bất ngờ sợi dây chuyền đang trên bàn tay cầm đung đưa trước mặt cô.
"Cho em sao.", Cô bất ngờ hỏi.
"Nói thừa, được nhiên là của em rồi.", Lữ Nguyệt vòng tay ra sau cổ đeo vào cho cô, rồi vươn tay chỉnh lại mặt dây chuyền trước cổ.
"Đẹp không?"
Cô nhìn mặt dây chuyền là mặt trăng y như cái hình xăm trên người cô, tuy đơn giản nhưng đẹp và rất thu hút mắt người nhìn, Diệp Chu Mãn vẫn còn kinh ngạc nhẹ gật đầu.
"Rất đẹp, cảm ơn chồng yêu."
Lữ Nguyệt nhìn cô ôm cổ mình miệng lại nói ra rất nhiều lời đường mật, anh vui vẻ không khỏi cười khẽ, nhẹ tay vỗ lưng cô: "Được rồi chúng ta vào trong thôi.
Quả nhiên Đặng gia có tiếng nói không ít mà, tiệc sinh nhật cũng tổ chức lớn đến vậy, Diệp Chu Mãn nghiêng đầu qua: "Khi nào sinh nhật anh chúng ta cũng sẽ làm như vậy."
Nghe xong bước chân dừng lại, Lữ Nguyệt đưa mắt nhìn chằm chằm cái ót trắng nõn của cô vợ nhỏ mình, cảm xúc trong trong dâng lên không thể diễn tả bằng lời được.
"Tiểu Chu Chu.", Giọng anh gọi có chút khàn lại.
Diệp Chu Mãn a một tiếng sau đó quay mặt nhìn anh: "Anh sao vậy?"
Nhịn không được liếm nhẹ môi một cái, mặt kê gần đến tai cô, thân mật nói.
Cô trừng mắt kinh ngạc không thôi: "Bậy bạ."
Nhóm người Tưởng Tần Hải vừa đến cũng đã thấy cảnh tượng hai người họ dính sát không ngại ân ái ở nơi đông người.
"Chị dâu nhỏ."
Diệp Chu Mãn ngoái đầu nhìn, bắt thấy hai nam một nữ đang đến gần đây, cô xoay người lịch sự chào hỏi mọi người một tiếng.
Vừa ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, bỗng người nọ chột dạ liền nhìn nơi khác, Diệp Chu Mãn vờ như không biết gì, cô cong môi tay câu lấy cánh tay người bên cạnh mình.
"Mọi người đến rồi à.", Đặng Văn di chuyển đến, gương mặt tươi tắn không thôi.
Mọi người cũng nghe nói không ít doanh nhân lớn nổi tiếng Lữ Nguyệt đã kết hôn, hôm nay gặp người đi bên cạnh xinh đẹp động lòng người như vậy thì bọn họ chắc chắn mình không nhận sai người.
"Công chúa nhỏ xin hỏi em có thể nhảy một điệu với anh không?"
Diệp Chu Mãn giật mình nhìn bàn tay người trước mặt đưa ra, cô thấy xung quanh ai cũng đang nhìn bọn họ, mặt nóng bừng lên nhẹ nhàng đặt bàn tay lên.
Lữ Nguyệt cong môi ôm lấy eo cô kéo đến giữa sân khấu nơi có ánh sáng nổi bật để ai ai cũng nhìn thấy cảnh thân mật của hai người.
"Em chỉ biết nhảy một chút chút thôi, nếu lỡ giẫm vào chân thì anh nhớ báo em một tiếng."
Nương theo ánh đèn trắng phía trên, nhìn gương mặt trắng nõn và cặp mắt sáng ngời của cô, Lữ Nguyệt nhẹ giương môi tựa trán lên trán cô ở trước mặt mọi người không ngần ngại cúi xuống hôn cô, nhưng cô gái xoay mặt đi đôi môi chỉ hôn trúng sườn mặt sạch sẽ, anh cười khẽ hơi thu đầu lại.
"Đang ở chỗ đông người mà anh làm gì vậy?", Diệp Chu Mãn vừa nói vừa ngại ngùng nhìn mọi người đang đứng xung quanh nhìn, cô nhanh thu mắt lại nhìn người đầu sỏ chỉ cong cong môi ánh mắt vui tươi dán lên người mình.
"Hừ!"
Lữ Nguyệt bật cười vì hành động này của cô còn chưa mở miệng thì anh nhăn mặt một cái, nhìn đôi cao gót vừa giẫm lên chân mình.
Cô lúng túng lùi bước chân: "Em... Em xin lỗi, anh không sao chứ?"
Còn định lắc đầu thấy cô lo lắng anh nhanh chóng gật đầu: "Đau."
Chưa hết bài cô đã kéo anh ra ngoài tìm nơi nào không người sau đó mới buông anh ra.
Nhìn sau vườn này Lữ Nguyệt nhướng mày nhìn cô, bỗng cô gái ngồi xuống trước mặt anh tay còn vươn đến đôi giày da anh kinh ngạc lùi lại.
Bàn tay cô giữa không trung, ngẩng đầu lên: "Em xem có bị thương không."
Lữ Nguyệt thở dài, khom người đỡ cô đứng dậy, trong lòng vừa vui vì cô quan tâm, nhưng anh làm sao để cô ngồi dưới chân anh trong khi đó anh đang đứng sờ sờ thế này.
Ngón tay đặt lên trán cô chỉ nhẹ: "Con bé này ai cho em làm vậy hả?"
"Anh sao vậy? Em rõ ràng lỡ giẫm vào chân anh mà.", Diệp Chu Mãn có chút không hiểu gương mặt cô cũng mù mờ.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ này liền biết cô chưa hiểu gì: "Chỉ anh mới có thể ngồi dưới chân để phục tùng em, còn em thì không thể làm như vậy, có hiểu không?"
Hiểu ra Diệp Chu Mãn gật đầu: "Nhưng mà anh còn đau không?"
"Nghĩ sao nào, anh là đàn ông mới bị giẫm nhẹ một cái làm sao mà đau được chứ."
Cô ồ một tiếng.
Vừa ngẩng đầu lên trời bắt gặp mặt trăng sáng rực đang treo giữa bầu trời đêm, giống như đang rọi xuống thân ảnh hai người.
Diệp Chu Mãn nương khuôn mặt trắng nõn của mình lên trên, tiếp đó cong môi: "Lữ Nguyệt anh đẹp như ánh trăng trên kia vậy."
Thật ấm áp biết bao.
Nghe xong anh sửng sốt nhìn chằm chằm ánh mắt đối diện cong đến sáng rực kia, cô như này còn đẹp hơn cả ánh trăng.
"Ừm, chỉ có anh mới là ánh trăng trong lòng em."
Cô giật mình, có chút hoảng hốt thu lại ý cười ở môi, mắt giương lên đối mặt với anh, một lúc sau: "Anh nói đúng rồi đấy.", Sự thật là như vậy, anh là ánh trăng ấm áp trong lòng của cô.
Lữ Nguyệt vươn hai bàn tay thon dài ra ôm lấy gương mặt cô, mặt cúi xuống thấp giọng cười khẽ rất nhanh xâm chiếm lấy môi đỏ mọng của cô.
Đôi giày cao gót đen dừng lại, Viễn Xuân Kỳ nhìn đôi nam nữ ôm nhau hôn đằng đó, tay bấu chặt lấy quần áo mình, tay còn lại theo bản năng bẻ gãy nhánh cây nhỏ bên cạnh, liền không ở lâu xoay người đi.
"Lữ Nguyệt đâu rồi sao không thấy cậu ta?"
Viễn Xuân Kỳ đứng yên lặng một góc, cô không chú tâm đến lời thoại nói chuyện của mọi người, trong đầu chị hiện lên cảnh tượng người ở ngoài vườn kia.
Đặng Văn a một tiếng: "Hai người lại trốn sau lưng bọn tôi ân ái đúng không?"
Diệp Chu Mãn hơi cúi đầu, tay quệt nhé khoé môi mình, người bên cạnh bắt gặp hành động này của cô anh nhẹ nhếch môi liền nâng mắt lên, nhướng mày tỏ vẻ khiêu khích.
Viễn Bạch xì một cái quay đầu đi không muốn nhìn cái bản mặt kiêu ngạo đó, bên này Tưởng Tần Hải cũng trề môi không thèm muốn nói.
Quả nhiên có vợ càng cao ngạo hơn trước, còn có ý chọc tức bọn họ độc thân, hừ!
"Lữ Nguyệt."
Anh nghiêng đầu qua: "Hửm?"
Diệp Chu Mãn rướn cổ lên nhỏ giọng vào tai anh: "Em không thích ánh mắt cô ta nhìn anh."
Nghe xong anh nhướng nhướng mày với cô, nhìn gương mặt phụng phịu này anh nghiêng qua theo ánh mắt của cô mới biết là ai, sau đó cười thầm một tiếng.
"Ghen sao?"
Cô lườm ngang: "Em là vợ anh, tại sao không có quyền ghen chứ?"
"Không có, anh rất vui thôi.", Lữ Nguyệt đứng sát lại hơi nếu cánh tay cô thấp giọng tiếp: "Em ghen nhiều thì anh càng thấy thích."
Diệp Chu Mãn bĩu môi không muốn nghe anh nói hơi quay đầu tránh đi.
"Mệt không?"
Cô lắc đầu: "Không mệt chỉ đứng lâu với giày cao gót chân hơi không thoải mái."
Anh đưa lòng bàn tay ra sau xoa xoa eo cô: "Một lát về nhà anh bóp chân cho em."
Nhưng khi tiệc kết thúc hai người bị Đặng Văn giữ lại: "Sớm như vậy đã đi, hai người ở đây chúng ta làm một bàn ăn uống chung với nhau trò chuyện một lát hẵng về."
Diệp Chu Mãn suy nghĩ hôm nay là sinh nhật, cô không thể làm mọi người mất vui, vả lại người này lại thân thiết với chồng cô, nên ngầm đồng ý.
"Chị dâu nhỏ không ăn gì sao?"
Thấy họ gọi như vậy cô có chút ngượng ngùng: "Mọi người ăn đi không cần lo cho tôi đâu."
Lữ Nguyệt thấy cô hơi rụt người anh nhanh chóng cởi áo khoác lên người cô kéo sát lại che bộ ngực phía trước.
"Sao vậy?"
"Anh sợ em lạnh."
Mọi người tậc lưỡi.
Có vợ khác hẳn ra.
Viễn Xuân Kỳ ngồi kế bên Viễn Bạch tay ở dưới bàn đã nắm chặt đỏ cả lòng bàn tay, cô không nhịn được khi hai người họ thân mật với nhau, sáu năm của cô, là sáu năm như vậy mà lại không thể làm rung động người này, cô thấy bất công.
"Chị dâu nhỏ lúc trước Lữ Nguyệt cua chị như thế nào vậy?"
Lữ Nguyệt nâng mắt liếc nhìn cái tên Đặng Văn nhiều chuyện này, quả nhiên tính tình ăn sâu vào người.
Nhắc lại chuyện này cô có chút suy tư: "Em tỏ tình với anh ấy trước.", Cô che miệng ho nhẹ tiếng: "Nhưnh bị từ chối."
Mọi người chưa kinh ngạc thì bị tiếng nói bên cạnh làm ngậm miệng.
"Tôi thích nhưng lại giả bộ."
"...?"
Ặc, Tưởng Tần Hải liền bị sặc, có chút khó tin: "Thích mà giả bộ, ý gì đây?"
Lữ Nguyệt nhàn nhã cất lời: "Ý trên mặt chữ."
"..."
Diệp Chu Mãn không nhịn được cúi đầu cười khẽ.
"Biết rồi, ra là lúc cô gái nhỏ người ta vừa bước vào nhà họ Lữ thì cậu đã để mắt đến, sau đó người ta tỏ tình cậu kiêu ngạo không đồng ý sau đó...", Đến đây Đặng Văn ngừng lại.
Viễn Bạch xem kịch vui nãy giờ lúc này mới lên tiếng: "Lần mà cậu ấy hút thuốc uống rượu chính là ngày thất tình."
Nghe xong Lữ Nguyệt hơi nhướng mày, không ngờ nói đại như vậy mà cũng đúng.
"Cuối cùng chờ đợi ba năm sao, thâm tình phết."
Lữ Nguyệt không có gì để nói, nghiêng đầu nhìn qua cô gái nhà mình, không nói không rằng cong môi lên.
Cô nheo mắt, ý hỏi anh có chuyện gì.
Nhìn thấy khẩu hình miệng lập tức cơ thể Diệp Chu Mãn cứng đờ.
Bất giác nhìn hành động của cô anh mím môi cười, tay lén ở dưới sờ vào đùi cô "chát".
Lữ Nguyệt: "..."
"Ủa tiếng gì thế?"
Diệp Chu Mãn hất tay kia ra, cô cười cười: "Hình như có muỗi."
Thấy mọi người không hỏi gì, cô mới thở nhẹ ngay sau đó liếc mắt với người kia, liền cầm đũa lựa cà rốt bỏ qua chén bên cạnh.
"Anh mau ăn đi."
Lữ Nguyệt nhìn xuống, ánh mắt hiện lên ý cười: "Muốn anh đút em ăn sao?"
Cô gấp gáp lấy cái chén của anh rồi đặt cái chén của mình qua, tự động bỏ cà rốt vào miệng, cô biết anh không thích ăn cái này nên cố tình trả đũa nhưng cuối cùng người ăn là cô.
Thấy thế này Lữ Nguyệt vui vẻ, duỗi tay xoa đầu cô vô cùng cưng chiều.
Nhưng ánh mắt Diệp Chu Mãn vẫn âm thầm lườm qua, dùng khẩu hình miệng lẩm bẩm.
Biến thái.
Lữ Nguyệt nhìn ngang một cái là cũng biết cô gái này chửi mình, nhưng anh không hề tức giận, trong lòng lại vui vẻ không thôi.
"Mọi người hay gì chưa, hôm nay có tuyết đầu mùa đó!"
Diệp Chu Mãn nghe vậy cũng ngước mắt kinh ngạc, tuyết sao, cô bỗng chốc đứa mắt ra ngoài nhìn thử ngay lập tức đứng bật dậy làm mọi người trên bàn ăn cũng giật mình.
"Tuyết, có tuyết!"
Mọi người cũng đứng dậy, bước chân tiến ra ngoài.
Diệp Chu Mãn đưa lòng bàn tay ra hứng, tuyết trắng nằm trên lòng bàn tay cô đôi mắt cô sáng rực, sạch sẽ như bóng tuyết.
Người đàn ông ở sau ngắm bóng lưng nhỏ kia đến mê muội, ánh mắt sáng quắc như muốn nhìn thấu tận xương.
Cô xoay lại cong môi cười rất tươi đến ánh mắt to tròn cũng cong thành mặt trăng giống như sợi dây chuyền trăng khuyết lấp lánh nằm trên cổ cô.
Diệp Chu Mãn đưa tay gần mặt anh sau đó phồng má chu môi anh đào lên "phù" bông tuyết nhỏ bay đến gương mặt đẹp trai đó cô bật cười.
Thấy cô cười Lữ Nguyệt cũng cười môi theo.
Cô co chân lên tháo giày cao gót hai bên quăng đến gần đến đôi giày da bóng loáng của anh, rồi hất cằm: "Cầm giúp em."
Dứt lại quay người để chân trần giẫm lên lớp tuyết mỏng, Lữ Nguyệt thấy người đã chạy đi anh giật mình khom lưng cầm giày trên tay, sau đó đứng thẳng người nhìn đám người đứng ở cổng: "Tôi về trước, mọi người chơi vui vẻ đi."
Anh nói rồi bước chân cũng nhanh chóng, hắng giọng gọi: "Sen Trắng đừng chạy xa."
Mọi người đưa mắt nhìn bóng dáng nhỏ đang vui đùa đằng kia không lâu sau người đàn ông cao lớn phía sau túm được nhấc bổng lên một cách nhẹ nhàng nhanh như tia chớp.
"..."
Chẳng khác nào ôm con gái cả.
"Buông em xuống.", Hai chân trắng nõn trên không trung không ngừng vùng vẫy.
Lữ Nguyệt từ phía sau thở nhẹ hơi ấm vào tai cô: "Lạnh, không được đi chân trần."
"Nhưng lâu lâu mới có tuyết mà, anh mau thả em xuống đi."
Dứt lời người cô bị xoay lại, chân cũng giẫm lên mũi giày da để lót.
Anh ôm eo cô kéo sát vào, tay huơ huơ đôi cao gót: "Không mang thì anh bế em."
Tuyết càng lúc dày đặc, cả hai thân thể được tuyết quay quanh phủ vào, có chút lạnh.
"Hắt xì..."
Lữ Nguyệt vội vàng vác người trên vai đi một mạch đến xe: "Vừa nói không lâu, em thật là...", Khiến anh lo lắng.
Cô rụt người, vào xe mới thấy ấm áp, còn kéo áo anh trùm người lại, cô thở ra một hơi đầy khói trắng.
"Xoay qua đây gác chân lui đùi anh giúp em làm ấm chân."
Diệp Chu Mãn nghe lời người xoay lại, đưa lưng về phía cửa xe, đôi chân đặt lên đùi anh, rất nhanh cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến, cô thoải mái cảm thán trong lòng.
"À Lữ Nguyệt sao sáng đến giờ em gọi cho anh họ em không được, bộ anh giao công việc nhiều cho anh ấy lắm sao?"
Lữ Nguyệt lắc đầu: "Hôm nay anh gọi cũng không được, gọi điện ở công ty thì cậu ta xin nghỉ phép vài ngày.
Nghe xong cô nhíu mày: "Vậy tại sao gọi cứ thuê bao chứ?", Cô cảm thấy hơi lo lắng trong lòng.
"Vậy nhân tiện anh chở em đến nhà anh ấy đi."
Anh gật đầu.
Sau khi đứng trước cửa căn hộ bấm chuông mãi không có ai ra, Diệp Chu Mãn càng nhíu chặt mày cô xoay người lại lắc đầu: "Hình như không có ai cả."
Lữ Nguyệt nãy giờ đứng đút tay vào túi quần, trong đầu phân tích chuyện gì đó bất giác ánh mắt anh cũng trở nên sâu thẳm.
Rất nhanh anh thu hồi lại, kéo tay cô: "Chắc anh em đi đâu rồi, mai chúng ta hẵng đến."
Diệp Chu Mãn thở dài rồi gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT