Bác sĩ Đỗ nhìn thấy gương mặt thông qua ánh mắt bà biết tâm trạng người này khá ổn: ''Không còn uống thuốc nữa sao?''

''Vâng.''

''Lý do con không uống nữa?''

Diệp Chu Mãn hơi đắn đo suy nghĩ: ''Con thấy rất lạ, tại sao ngủ cùng với người đó con lại không mơ thấy gì, lượng giấc ngủ cũng rất tốt. Lúc đầu con không cho nó là vậy, con thử thêm vài lần mới rõ nguyên nhân.''

''Nguyên nhân?'', Bác sĩ Đỗ hỏi.

''Anh ấy chính là giấc ngủ mà con đã đánh mất, cũng là liều thuốc quý cả đời đối với con.''

Bác sĩ Đỗ âm thầm suy xét, sau đó gật đầu: ''Nói ra thì thấy rất lạ, nhưng cũng không lạ gì, căn bệnh này hình thành do từ tâm con đi ra, khuất mắt con với người ấy còn khá sâu vì vậy lại liên kết thêm một mảnh ký ức không hay đối với con, thành ra tâm trạng con dần tồi tệ.''

Diệp Chu Mãn gật đầu coi như đã hiểu: ''Thời gian qua cảm ơn bác sĩ rất nhiều.''

''Đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi, phục vụ cho bệnh nhân là việc thường tình.''

Cánh cửa phòng bệnh đóng lại không bao lâu liền có người khác đến.

Bác sĩ Đỗ ngước nhìn, người đàn ông này ăn mặc tây trang rất sang trọng, gương mặt xinh đẹp nhưng lại lạnh lẽo.

''Ngồi đi.''

Lữ Nguyệt ngồi xuống từ trong túi rút ra tấm danh thiếp đặt lên bàn, sau đó vào chủ đề: ''Bác sĩ Đỗ đây là người điều trị chính cho Diệp Chu Mãn?''

Nhìn tấm danh thiếp này xong, Bác sĩ Đỗ để qua một bên: ''Xin lỗi thông tin bệnh nhân là cơ mật tôi không có trách nhiệm nói ra.''

''Tôi xin giới thiệu một chút, tôi là chồng của Diệp Chu Mãn, như thế bác sĩ có thể cho tôi biết vấn đề của vợ tôi không?''

Bác sĩ Đỗ cũng khá bất ngờ, thì ra là người đàn ông này.

Trợ lý thấy sếp trở lại, nhưng gương mặt không tốt lắm cho nên hắn cũng không dám mở lời.

Lữ Nguyệt ngồi trong xe gương mặt không lộ cảm xúc gì, con ngươi đen nhánh rơi vào thăng trầm, một lát sau anh móc điện thoại ra.

"Em đang ở đâu?"

Diệp Chu Mãn áp điện thoại vào tai, tay kia loay hoay lấy đồ: "Em ở nhà, anh sao vậy?"

"Anh về ngay."

Cô hơi nhíu mày nhìn màn hình đã kết thúc cuộc gọi, nhìn lại đồ ăn đang nấu cô đành gạt điện thoại qua một bên chuyên tâm nấu đồ ăn.

Tầm 15 phút sau Lữ Nguyệt mở cửa đã ngửi được mùi thơm từ phòng bếp, bước chân liền vội đi vào đến nỗi không kịp cởi giày, nhìn bóng dáng ở bên trong anh trực tiếp ôm người từ phía sau.

"Aaa.", Diệp Chu Mãn bị làm cho giật mình cô xoay lại, mới biết là anh không khỏi thở nhẹ nhõm.

"Lữ Nguyệt anh muốn doạ em đứng tim chết sao?"

Lữ Nguyệt đem mặt vùi vào hõm cổ cô, nhẹ cất giọng: "Chu Chu bảo bối.", Anh thật đáng chết ngàn lần. Nhưng lại Không nói tiếp tục gọi: "Tiểu Chu Chu."

"Làm sao vậy?", Diệp Chu Mãn gỡ tay ở bụng mình ra, cô xoay người lại đối diện với nhau, nhón chân lên hai tay choàng qua cổ anh.

Ánh mắt nhìn cô, sau đó ôm chặt người vào lòng, mặt gục ở vai cô, khàn khàn giọng nói: "Anh yêu em."

Cô nghe xong cứng đờ người, bên tai lại nghe thêm một lần nữa, sau đó là nhiều lần, cô muốn nói nhưng lại nói không ra lời, liền ngậm miệng lẳng lặng nghe anh nói.

"Cực kỳ, cực kỳ yêu em. Yêu em đến nỗi tim phát đau.", Lữ Nguyệt không ngừng thủ thỉ bên tai cô: "Em có nghe thấy không?"

Diệp Chu Mãn kéo đầu người nọ ra, cô nhìn thẳng vào ánh mắt si mê kia, rồi ừm nhẹ một tiếng, mặt kê đến, môi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi quyến rũ đào hoa này, tiếng nói xen lẫn răng và môi: "Em nghe rồi."

Anh bất ngờ, rũ mắt xuống nhìn lông mi hơi run nhẹ của cô gái, ít khi cô chủ động hôn, nên anh cũng không từ chối, ngược lại rất hưởng thụ để cô hôn sau đó anh đảo lại là người hôn cô.

Lữ Nguyệt nhấc người lên đem ra sô pha đè cô xuống dưới thân mình, môi ra sức mút l.i.ế.m, hai bên tay kéo nhẹ dây áo xuống, đôi môi di chuyển đến cổ, xương quai xanh, rồi dừng lại hôn lên cái nhìn xăm.

"Lữ Nguyệt."

Nghe cô mềm giọng gọi mà tim anh muốn nhũn ra, nhưng đôi môi vẫn nhẹ nhàng hôn hình xăm ở ngực cô, anh khẽ thấp giọng trầm ổn: "Anh nghe đây."

"Anh hôm nay làm sao vậy? Công việc quá bận rộn sao?"

Nghe cô quan tâm hỏi, Lữ Nguyệt mới dừng hôn, đem mặt đến gần cô, môi hơi cong: "Không bận, chỉ là nhớ em quá không chịu nổi."

Diệp Chu Mãn ngọt ngào trong lòng, liền bóp lấy cái miệng này lại: "Nói linh tinh."

Anh cầm lấy bàn tay cô, lại hôn xuống môi mềm mại cô lần nữa: "Không linh tinh."

Cô cười cười, nhớ đến chuyện: "Vừa rồi ba gọi em, bảo một lát chúng ta qua nhà chính."

Lữ Nguyệt hơi sững người, rất nhanh gật đầu: "Được."

Ngửi được mùi gì đó, con mắt cô trợn to, lập tức đẩy người phía trên ra, phi nhanh vào nhà bếp: "Ôi... Lữ Nguyệt cháy đen mất rồi!"

Nhìn qua thấy cô lầm bẩm hình như là đang mắng mỏ gì anh, Lữ Nguyệt chỉ biết cười khẽ: ''Một lát nữa qua bên nhà chính anh nấu cho em.''

''Anh nấu sao?''

''Ừm.''

Diệp Chu Mãn gật đầu, lại rất trông chờ món ăn của anh.

Khi hai người đến nhà chính, đã thấy gia đình tụ họp ở sảnh lớn. Diệp Chu Mãn đi vào lễ phép chào hỏi từng người.

''Sen Trắng lại đây.'', Ông Lữ ngoắc tay.

Cô nghe liền đi đến: ''Dạ ba?''

''Bữa sinh nhật có phải thằng già đó nó ức hiếp con không?''

Thằng già? Diệp Chu Mãn che miệng cười, cô nhìn người đàn ông kia một cái sau đó nhìn qua ông Lữ rồi lắc đầu: ''Dạ không có, anh ấy rất tốt với con.''

Hai người đàn ông đồng loạt liếc mắt với nhau, Lữ Nguyệt rời mắt qua cô, nhỏ giọng: ''Ở đây nhé, anh vào bếp nấu đồ ăn cho em.''

Cả nhà nghe Lữ Nguyệt nói cũng bất ngờ nhướng mày có chút kinh ngạc.

''Hôn lễ hai đứa tính khi nào tổ chức?''

Lữ Nguyệt xoay người lại: ''Cuối tuần này đi, càng nhanh càng tốt. Sen Trắng em thấy sao?''

Nghe anh nói, cô nhìn sang, tay lén sờ chiếc nhẫn, vài giây mới gật đầu: ''Em nghe anh.''

Bà Đường giơ tay xung phong: ''Chuyện này cứ giao cho chị và chị hai.''

Lữ Nguyệt để cho mọi người trò truyện, anh đi vào trong bếp, lấy tạp dề đeo lên người, thuần thục xắn tay áo lên.

''Cậu có cần gì không?''

Lữ Nguyệt lắc đầu trả lời lại người giúp việc: ''Không cần, tôi muốn tự làm.''

Loay hoay làm một lúc, anh bày hai món ăn đơn giản trên bàn, mới tháo tạp dề đi ra gọi cô.

''Hoa Sen Trắng.''

Cô nghe thấy liền ngoái đầu lại: ''Hả?''

''Vào ăn đi, một lát ra nói chuyện sau.''

Ông Lữ phất tay: ''Con chưa ăn gì mau vào đi đừng để đói bụng. Còn Lữ Nguyệt ngồi xuống nói chuyện một lát.''

Lữ Nguyệt còn định đi vào cùng cô nhưng lại bị gọi lại, anh có chút miễn cưỡng ngồi xuống.

Nhìn bóng dáng đã đi vào bên trong, ông Lữ mới lên tiếng: ''Khá hay nha, bữa sinh nhật lại bị anh làm náo loạn cả lên.''

Nhớ lại cái màn ở góc cầu thang kia mọi người cũng kinh ngạc không kém mấy, cứ tưởng mình hoa mắt nhìn nhầm, Lữ Nguyệt có tiếng lạnh nhạt thờ ơ, lại rất thủ thân, trong nhà thường nói là người già khó tính, ấy mà đè con gái người ta hôn tới tấp, đã vậy còn bị cho ăn tát.

Lữ Nguyệt gật đầu, đúng là anh có chút vội vã nên cũng nhận mình sai: ''Lần sau con sẽ chừng mực.''

''Tôi thấy anh tuổi cũng không nhỏ nữa, nhanh chóng sinh con đi, già quá sức khỏe không tốt cho lắm đâu.''

Nghe ông Lữ nói thế, nhà có chút ngượng nghịu người nhìn chỗ khác, người giả vờ che miệng ho nhẹ.

Lữ Nguyệt nhìn ông Lữ mí mắt không ngừng giật giật, một lúc mới mở lời.

''Cô ấy còn nhỏ quá.''

Ông Lữ nghe xong cười giễu cợt: ''Haha mọi người nghe nó nói không? Nói nhỏ mà ra tay với người ta từ ba năm trước, bụng dạ đen tối, ấy mà giờ đây lại dám nói ra câu này.''

Mắt anh híp lại, giờ đây anh nói ra câu gì cũng không rửa được cái tội c.ư.ỡ.n.g g.i.a.n cô.

''Chuyện anh có ý với người chưa vị thanh niên đồn ra ngoài tôi xem bản mặt già của anh để ở đâu.''

Nói gì nói, cả nhà vẫn thấy Lữ Nguyệt ngồi đó ngoài cười cười ra cũng tức giận hay có ý phản bác nào lại, sự thật đúng như ông Lữ nói anh cũng không chối từ chỉ im lặng vẻ mặt bày ra điều bộ không mấy là quan tâm.

''Con còn chưa nhắc đến việc ba đem người con giấu đi tận ba năm, ba năm qua con cực khổ tìm kiếm nhưng lại bị ba chặn lại, nếu mà thật sự ba không phải ba con thì chắc con quậy cho ba nằm trên giường bệnh không bước chân xuống được.''

Dứt lời, mọi người nuốt nước bọt, ông Lữ cũng trổ mắt nhìn, không ngờ nó lại nói ra câu này với ông: ''Ơ... Anh hay gớm nhỉ?''

Lữ Nguyệt cười nhẹ, nhún vai, lười nhác dựa người sau ghế sô pha.

Ông Lữ chỉ tay: ''Đấy, mọi người nhìn kỹ cái bộ mặt gian xảo này của nó, nó chuyện gì cũng dám làm.''

Lan Nhiễm cũng hơi ngán, lúc Sen Trắng về đây thì cô đã thấy chú tư rất lạ, nhưng không dám suy đoán lung tung, giờ mọi chuyện đã được phê bày, cho nên suy nghĩ trước đây cô hoàn toàn đúng.

Chú tư thật sự đã để mắt Sen Trắng từ lâu.

''Thím tư.''

Diệp Chu Mãn cũng vừa rửa chén, cô xoay người lại: ''Có chuyện gì vậy?''

Lan Nhiễm nhanh bước đến kéo tay cô đi ra ngoài: ''Lên lầu chúng ta nói chuyện một lát.''

Liếc mắt thấy bóng dáng đi lên lầu, Lữ Nguyệt định đứng lên, nhưng nghĩ lại nên khựng người.

''Để con bé chơi, anh ngồi đây nói chuyện với tôi một lát.''

Lữ Nguyệt cũng không nói gì, rời mắt đi yên lặng nghe ông Lữ thao thao bất tuyệt.

Trên phòng Lan Nhiễm vội mở tú lấy cái hộp vuông ra: ''Thím nhìn xem, thích thì lấy đi ạ.''

Cô đưa mắt nhìn thử, gương mặt rất nhanh ửng hồng vội từ chối: ''Sao mà được.''

''Con đã tốn công lựa với lại này là mẫu mới, mặc lại rất thoáng mát.''

Nhìn đồ trong hộp này Diệp Chu Mãn chần chừ một lát rồi với tay vào lấy cái màu đỏ: ''Không mấy thím lấy cái này đi.''

Cô không ngờ Lan Nhiễm lại thích mặc viền ren mát mẻ như vậy.

''Thím lấy hết đi, cái này là con mua riêng cho thím chứ con không có mặc loại này.''

''Không mặc sao?''

Lan Nhiễm ho nhẹ: ''Con thấy dáng người thím trơn bóng trắng phát sáng, mặc trông rất quyến rũ.'', Do lần trước thay quần áo nên cô mới thấy được cơ thể trắng đẹp của đóa hoa sen trắng, nên lần đi trung tâm thương mại thấy rất hợp nên cô liền mua, thế nào chú tư cũng thích cho xem.

Nghe xong Diệp Chu Mãn không khỏi kinh ngạc, nhưng lỡ mua rồi làm sao không nhận được.

''Thím trả lại thì con mặc cũng có vừa đâu, tướng con như trâu thế này mặc vào liền rách mất.''

Diệp Chu Mãn không còn cách nào cũng nhận lấy: ''Cảm ơn Nhiễm Nhiễm.''

Ở bên dưới nói chuyện được một lúc, Lữ Nguyệt đứng lên: ''Mọi người chơi cờ đi, con lên phòng trước.''

Anh nhanh chóng đi lên đến trước cửa phòng dừng bước lại, nâng tay lên đi gõ cửa: ''Đã nói chuyện hết một tiếng rồi, mau trả vợ cho chú.''

Dứt lời cánh cửa mở ra Lữ Nguyệt lùi lại hai bước chân còn tưởng người mở cửa là Lan Nhiễm anh còn định lên giọng tránh vấn.

Diệp Chu Mãn nhìn một cái rồi nói: ''Anh về phòng trước đi, một lát nữa em về sau.''

''Thôi, con còn chút việc phải làm, thím theo chú tư về phòng nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta trò truyện tiếp.''

''Vậy, ngủ ngon.'', Diệp Chu Mãn ôm hộp vuông trong tay theo chân anh về phòng.

Vào bên trong Lữ Nguyệt xoay người dồn cô vào cánh cửa phòng: ''Hộp gì thế?''

''Chỉ là quần áo Lan Nhiễm tặng em thôi.''

Anh gật đầu, vươn tay vén tóc cô, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên chóp mũi nhỏ xinh của cô, nhẹ giọng hỏi: ''Vừa rồi đồ ăn có hợp khẩu vị em không?''

''Rất ngon ạ.'', Cô cong môi vô cùng ngọt ngào, rồi đẩy người ra: ''Em muốn đi tắm, anh tránh ra.''

Lữ Nguyệt buông người ra, liền thấy cô đem cái hộp mở ra rồi đóng lại trợn mắt nhìn anh: ''Em sao vậy?''

Cô lắc đầu, mở tủ lấy cái váy ngủ bên trong, mò tay vào hộp lén lút lấy ra bộ nội y, liền đem nó giấu ra sau lưng, co chân chạy vào phòng tắm, nhìn mặt một rặng mây hồng của mình trong gương không khỏi cắn môi.

''Tiểu Chu Chu em quên mang khăn tắm.''

Diệp Chu Mãn hoàn hồn mở cửa: ''Đưa khăn cho em.''

Bắt thấy gương mặt cô đỏ bừng, anh thoáng chốc sững người: ''Sao mặt lại đỏ như vậy?''

Cô hốt hoảng giật lấy cái khăn từ tay anh, không nói câu nào đóng cửa cái ''rầm''.

Lữ Nguyệt liếm môi, cảm thấy vừa rồi anh đâu nói gì sai đâu, anh lắc đầu, xoay người đi lại tủ nhặt cái hộp vuông vừa rồi lấy khăn tắm cho cô lỡ tay làm rớt, cầm trên tay anh có chút tò mò, không nhịn được nhìn cánh cửa nhà tắm một cái rồi rời mắt qua cái hộp, không nhanh không chậm mở ra.

Đập vào mắt anh là nội y mỏng manh trong suốt, ngoài lớp viền ren ra, thì có lưới nhưng nó lại xuyên thấu thế này, vành tai Lữ Nguyệt phiếm hồng lên, anh cầm lên mà không kiềm được tay có chút run lên, lòng cũng rục rịch, không lẽ vừa rồi cô lấy mặc nó sao? Anh nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc, nhanh tay cất chúng lại vào vị trí cũ liền nhanh chóng đi xuống lầu.

Ở dưới sảnh mọi người đang cùng nhau chơi cờ, thấy bóng dáng vội vã đi vào bếp kia cũng không khỏi đưa mắt nhìn, ông Lữ nhíu mày.

''Nó bị gì mà như ma đuổi thế?''

Mọi người lắc đầu.

Diệp Chu Mãn tắm ra, khoác thêm một cái áo voan tay dài màu trắng, tóc búi gọn lên một chút, liền mở cửa đi xuống sảnh.

''Sen Trắng còn chưa ngủ sao?''

Thấy mọi người chơi cờ cô bước đến: ''Chị hai với chị ba còn chưa ngủ à?''

''Ây da coi ba người họ đấu với nhau ai là người thắng mới có tâm trạng đi ngủ được.''

Diệp Chu Mãn cười ngồi xuống bên cạnh bà Lan và bà Đường, đưa mắt nhìn hai người kia chơi cờ.

Lữ Nguyệt đi ra còn định lên lầu kiếm vợ nhỏ của mình, liếc mắt thấy cô gái mặc váy trắng ngồi ở số pha, bước chân anh khựng lại sau đó chuyển hướng đi đến cạnh cô.

''Sao ngồi ở đây?'', Rũ mắt nhìn thấy đôi chân và bàn chân trắng không tì vết kia anh nhíu mày: ''Dép đâu em không mang, lại ăn mặc mỏng manh còn dám đi xuống đây?''

Cô a một tiếng, thấy đâu mỏng quá, cái váy dài qua gối mà, với lại cô có khoác áo dài bên ngoài.

Hai người phụ nữ bên cạnh chỉ biết cười cười im lặng không lên tiếng, bà Lan nhỏ giọng: ''Em dâu chị thấy em trở về phòng đi, gương mặt em tư bí xị rồi.''

Diệp Chu Mãn hết cách đành đứng lên, mới bước đến chân bậc thang thì cả người cô bị nhấc bổng lên, cô giật mình nhìn anh không thôi.

Bà Đường ho nhẹ, đứa nhỏ bà xem là con gái giờ trở thành em dâu bà, cảm thấy có chút tiếc.

''Làm gì vậy, mọi người nhìn chúng ta kìa.''

Lữ Nguyêt cụp mắt nhìn cô: ''Tối sàn lạnh em lại không mang dép rất dễ bị cảm, anh đã nói em không mang dép anh sẽ là người ẵm em.''

''Em thấy rất mát.'', Cô không vui lầm bầm trong miệng.

Lữ Nguyệt đá cửa phòng rồi dùng chân dài đóng lại, anh đặt cô lên giường, nhẹ nhàng cầm cẳng chân nhỏ cô để phủi sạch bụi: ''Biết gần là mát, nhưng thói quen này là xấu, ảnh hưởng đến sức khỏe của em.''

Diệp Chu Mãn chỉ ồ một tiếng không nói gì nữa, được phủi chân xong cô tháo thun trên tóc ra, để mái tóc dài xõa xuống, mới xoay người ngã xuống giường.

Anh cũng nhanh chóng kéo chăn lên giường nằm với cô.

''Anh không xuống dưới cùng mọi người chơi cờ sao?''

''Không thích, ở bên cạnh em là thích nhất.''

Diệp Chu Mãn to mắt: ''Sao anh lại dính em như vậy?''

''Anh thích thế, một giây cũng không muốn tách khỏi em.'', Lữ Nguyệt nói rồi, luồn tay vào trong ôm chặt lấy cô.

''Khoan đã, em chưa cởi áo khoác.'', Cô nhấc bàn tay anh ra, ngồi dậy cởi áo khoác mỏng đặt qua bên cạnh.

Lữ Nguyệt nhìn thấy một mảnh lưng trần trắng nõn kia, yết hầu không tự chủ được chuyển động, thấp thoáng anh thấy được dây áo màu trắng bên trong, giống như loại ren vừa rồi anh nhìn thấy ở trong hộp kia.

Thấy kẻ già như anh nhịn sắp hỏng bét rồi.

Anh thật sự muốn lật lọng lời nói trước đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play