Tuấn Anh nói lời vô liêm sỉ nhưng hôm đó chúng tôi chẳng làm gì cả, chỉ ôm nhau ngủ bình yên như ngàn vạn cặp tình nhân ngoài kia.
Với điều kiện tôi phải mặc áo ngủ lụa rộng dài quá mông mà cậu ấy chuẩn bị, dĩ nhiên là vẫn không có quần.
Tôi không đồng ý, giận dỗi đòi về mãi mới được phát cho một thùng quần lót lọt khe nhưng không lọt bình thường mà lọt một cách rất kì quái. Có hàng trăm cái sịp nào ren, nào đính đá kết ngọc, nào dây dợ đan xen loằng ngoằng, rồi sịp lưới, sịp trong suốt, lại còn cả loại xẻ tà toẽ ra hai bên để lòi con cu lòng thòng...
"..."
Cuối cùng tôi chọn một cái quần lụa kiểu Thong, cũng lọt khe nhưng ít ra dây bản hơi to một chút, che được thêm chút nào hay chút ấy, ít ra phần vải bao bọc phía trước còn rộng rãi, cũng đủ để hứng trọn lấy chú chim non nho nhỏ, chút nữa lên giường thì cứ dùng đùi kẹp chặt vạt áo ngủ lại là được.
Lúc tôi ra ngoài, Tuấn Anh hỏi: "Em mặc cái nào vậy?"
"..."
Hỏi khó quá! Chẳng lẽ lại miêu tả hình dạng cái quần tôi đang mặc?
Cậu ấy cười tà: "Em không cần lên tiếng trả lời đâu, chỉ cần vén cái áo đấy lên quá ngực cho anh xem là được rồi."
"..."
Tôi đùng đùng xông tới đấm lên bắp tay cậu ấy một cú.
Tuấn Anh cười cười, nắm eo tôi xoay hẳn mấy vòng trên không trung cho tôi xiểng niểng rồi mới liệng nhẹ nhàng xuống nệm, tà áo bay lên trên bụng, trong lúc đầu óc tôi quay cuồng thì cậu ấy nắm chặt đùi tôi rồi cúi xuống xem xét, sau đó cách miếng vải mỏng hôn lên chim nhỏ mềm mại một chút, khen "xinh xắn quá!" rồi mới nhẹ nhàng kéo vạt áo xuống, tung mền đắp cho cả hai.
Chúng tôi nằm ôm nhau tâm sự, nghe cậu ấy nói tôi mới biết, máy xăm đó đã được cậu ấy đem đi nạm kim cương chứ không phải đính đá thông thường. Ban đầu tôi đã định để dành trưng tủ kính không dám dùng rồi, nghe thấy vậy lại càng sợ, định bụng sẽ mua một cái két sắt cất luôn ở nhà cho an tâm.
Nhưng Tuấn Anh phản đối, bàn tay luồn vào trong xoa nắn mông tôi nhưng giọng điệu nghiêm túc nói: "Con người tiến hoá hàng trăm triệu năm biết lao động tạo ra của cải vật chất để phục vụ nhu cầu thiết yếu cho bản thân chứ không phải lực lượng sản xuất vất vả trải qua rất nhiều cuộc cách mạng công nghiệp để đổi lấy một xã hội đi tụt lùi với thời đại. Kể cả giai đoạn sơ khai, loài người cũng dùng tới khối óc và đôi tay để tạo nên những vật ngoài thân giúp ích cho đời sống chứ không một chủ thể nào ngu đần tới nỗi tạo ra thứ vô tri để cung phụng hay phải cất công gìn giữ. Cốt lõi của sản xuất vật chất là đem đến nguồn nguyên vật liệu, các sản phẩm hàng hóa và dịch vụ trong nhu cầu của con người. Nhờ vậy con người có thể tác động vào tự nhiên theo ý muốn trong chủ đích, qua đó sẽ phục vụ đời sống tinh thần, đáp ứng nhu cầu và nâng cao chất lượng cuộc sống, đóng vai trò quyết định chủ chốt trong nền tiến hoá của công nghiệp hiện đại, là cơ sở của sự tồn tại và phát triển của xã hội. Nên là nếu em không dùng tới máy này thì sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển mạnh mẽ của nhân loại, một tiệm xăm không hoạt động năng suất sẽ trì trệ đánh thẳng vào nền kinh tế nước nhà kéo theo vô số hệ luỵ từ đó không thể đưa nước mình sánh vai với các cường quốc năm châu được."
"..."
"..."
"..."
Tôi đạp cho Tuấn Anh một cước, "Anh cố ý đúng không? Nhức đầu muốn chết!"
Cậu ấy cười cười, ôm tôi trong lòng, xoa ấn thái dương, "Giỡn chơi chứ em cứ xài bình thường đi. Quà anh tặng mà. Nó chỉ có giá trị và được trân trọng khi em sử dụng đúng mục đích thôi chứ cất trong tủ thì khác gì cục sắt ngoài đường đâu. Cứ coi như là anh đang nắm tay em cùng nhau làm việc nhé!"
Nghe đến câu cuối, tim tôi liền rung động, "Nhưng mà... em sợ rớt kim cương..."
"Đa số toàn xoàn tấm không mấy giá trị, lâu lâu rớt một hai hột thì cũng có sao, rớt hột nào anh đem đi gắn lại hột ấy cho em. Mấy viên chủ đính chắc chắn lắm, đảm bảo sẽ không rơi được, mà rớt mất thì anh đền cho em. Nhé?"
Tôi thở dài, "Đền gì chứ... đều là tiền của anh cả."
Tuấn Anh cười cười, nhéo nhẹ mũi tôi, "Sai rồi, tiền của em chứ. Tiền anh kiếm được đều là tiền của em."
"Hửm?" Cậu ấy luồn tay vào trong vạt áo, bóp mông tôi một cái.
Tôi gạt ra, để ngăn chặn cái tay hư hỏng nên phải nắm chặt lấy cổ tay cậu ấy.
"Tuấn Anh ơi, hôm nay cảm ơn anh nhưng mà..."
"Nhưng em có vui không?" Cậu ấy cắt lời.
Tôi gật đầu.
"Vui là được rồi. Giữa chúng ta đừng nói lời cảm ơn, nghe xa lạ khách sáo lắm." Cậu ấy đưa cổ tay phải lên lắc lắc, "Anh nhận được quà thích muốn cửng cu luôn mà có thèm cảm ơn đâu."
"..."
Tôi bật cười, tự động bỏ qua từ ngữ thô tục, hỏi, "Anh thích thật không?"
"Thật." Cậu ấy rướn tới hôn lên môi tôi.
Tôi nhẹ nhàng nói: "Em cũng đoán là anh sẽ thích nhưng không nghĩ anh muốn đeo đâu. Anh làm việc trong môi trường nghiêm túc mà, nên em nghĩ chắc anh sẽ làm móc chìa khoá vì sợ người khác nhìn."
Tuấn Anh kéo tôi nằm sấp lên người cậu ấy, cánh tay rắn chắc vỗ về, giọng nói du dương gần kề: "Người khác nhìn mới tốt chứ, người ta vừa nhìn vào liền biết chắc chắc là anh được nửa kia tặng cho, như thế sẽ chẳng có ai mất công tán tỉnh anh nữa, em khỏi cần lo giữ chồng."
Tôi mỉm cười, "Ai mà thèm giữ!"
"Anh thích cái vòng này cực! Cứ nghĩ đến nó là một cặp với hình xăm của em là lại thấy mê mệt!"
"Em tính sinh nhật mới đưa cho anh kèm theo một món quà gì đó. Em không nghĩ anh sẽ chê đâu nhưng thực sự vẫn đắn đo chưa biết có nên đưa cho anh hay không? Kinh tế anh ổn định không thiếu thứ gì nên em đoán gu anh... vẫn còn giống hồi xưa. Nhưng làm xong lại thấy hơi trẻ con quá, không hợp với người trưởng thành, không biết anh có thật sự ưng ý không? Tuấn Anh này, có phải những thứ ngày xưa em tặng anh rất giống đồ dành cho con gái không?"
Tuấn Anh ôm siết tôi thật chặt, "Sao em nghĩ nhiều như vậy hả An? Đương nhiên là gu anh luôn không đổi nên từ nhỏ tới lớn vẫn luôn chung thuỷ chỉ thích mình em..."
Tôi buồn cười vì người này chỉ cần hé môi thôi cũng vương vị ngọt, gãi nhẹ lồng ngực cậu ấy, cắt lời: "Em đang nói mấy món quà linh tinh cơ mà."
Cậu ấy bắt lấy tay tôi, kéo lên hôn hôn xuống từng ngón, "Đều như nhau cả, thích em nên em tặng gì anh cũng thích hết. Hồi nhỏ những gì em làm anh đều giữ kỹ, thằng nào từng thấy qua cũng đều khen đẹp thì giống đồ con gái chỗ nào?"
"Nhưng đàn ông con trai không thích đồ handmade thì phải?"
"Thế em đàn gì?"
"..."
Cậu ấy thơm lên trán tôi, "Đừng nghĩ nhiều quá! Cũng đừng đặt nặng chuyện quà cáp! Em chỉ cần biết những gì từ phía em anh đều thích là được. Em nói lời ngọt ngào với anh, anh thích. Em chi tiền mua thứ gì đó cho anh, anh cũng thích. Em bỏ tâm sức ra làm quà tặng anh, anh càng thích. Nhưng mà anh lại sợ em tốn công mệt mỏi anh vẫn là người đau lòng. Nên lần sau em cứ cởi sạch quần áo, thắt nơ ở mông, nằm dạng háng trên giường chờ đợi là anh đặc biệt thích rồi."
"..."
Tai tôi nóng rần lên, vội vàng che miệng cậu ấy lại, "Đúng là cái đồ... đồ vô liêm sỉ!"
Tuấn Anh bật cười sảng khoái, rung hết cả lồng ngực sau đó hôn mạnh lên lòng bàn tay tôi, dịu dàng nói: "Cục cưng, chúc em năm mới ăn ngoan chóng lớn nhé!"
Tôi dụi đầu trong lồng ngực vạm vỡ, cười không ngừng được vì câu chúc như dành cho em bé ba tuổi này, mãi mới lên tiếng khuyên nhủ: "Anh dành tâm huyết như hôm nay, em cực kì cảm động, nhưng mà những chuyện quá hoang phí như thế này chỉ nên diễn ra một lần trong đời thôi là được rồi. Ừm... nếu... ừm sau này anh có... nếu anh có..."
"Cầu hôn." Tuấn Anh nói thay, "Sao có mỗi hai từ này mà ấp úng dữ vậy em?"
Tôi cũng tự cảm thấy mình buồn cười, "Ừm... nếu anh có dự định đó thì nhất định đừng bày vẽ tốn kém nữa nhé? Anh cũng nói là đợi thời điểm thích hợp mà, vậy đến khi đó thì ngồi bên mâm cơm nhà ấm áp em cũng đủ hạnh phúc rồi. Đồng tiền làm ra vất vả mà hoa cũng không ăn được, quá hoang phí!"
"Vậy em cầm hết tất cả thẻ của anh đi!"
"..."
"Thế nào? Em giữ hết tài chính rồi thì sau này anh muốn làm gì cũng phải hỏi ý kiến em, em thấy tốn kém sẽ không cho anh tiền xài nữa. Em thấy được chứ?"
"Anh đưa ra lý lẽ lập luận chặt chẽ em không nói lại được chứ sao gọi là ngang ngược? Mỗi người có một cách xài tiền khác nhau. Mục tiêu của anh là kiếm tiền thương em, nuôi em nên nếu hoa kia mua được nụ cười của em, anh sẽ không thấy phí! An à, nếu em muốn anh hạn chế chi tiêu thì phải chấp nhận quản lý anh, còn em không quản thì anh làm gì mặc kệ anh đi. Anh thấy vui vẻ không áp lực là được. Anh không hề có bất cứ một gánh nặng nào cho đến khi thấy em bận lòng suy nghĩ. Anh kiếm được tiền là để em sống thảnh thơi chứ không phải lo âu như bây giờ đâu. Hồi nhỏ không phải chúng ta đã tâm sự với nhau rất nhiều về chuyện tiền bạc và thống nhất sẽ không để vật chất đứng giữa mối quan hệ này rồi sao?" Tuấn Anh thở dài, "Em như thế này khiến anh... hơi buồn. Nghĩ cách kiếm tiền, nghĩ cách dỗ em, rồi nghĩ cả cách để em không cảm thấy anh đang làm việc phung phí vô ích. Thôi ngủ đi em, ngủ ngoan."
Nói nghiêm túc xong một tràng dài thì ôm tôi cùng nằm nghiêng dưới nệm mềm.
Nghe những lời này xong, không hiểu sao trong lòng tôi có cảm giác ngột ngạt khó chịu, chắc là vì một câu cậu ấy nói buồn kia?
Một ngày này chúng tôi trải qua hỉ nộ ái ố vô vàn cảm xúc nhưng đáng lẽ nên ngọt ngào cùng nhau chìm vào mộng đẹp thì tôi lại...
Tại sao tôi lại khiến cậu ấy bận lòng nhiều đến như thế?
Tôi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im ắng nhưng chẳng thoải mái chút nào này: "Chỉ là em sợ anh vất vả."
Tuấn Anh hôn xuống trán, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: "Đương nhiên là anh biết nhưng em có hiểu được nếu không dỗ dành em thì anh cũng chẳng bớt đi được đôi ba việc không? Nếu không nuông chiều em thì cuộc sống của anh nhàm chán, vô vị không? Anh nói cả buổi chiều chắc em dư sức biết anh nỗ lực, anh phấn đấu là vì muốn xứng đôi với ai đúng không? Anh đang theo đuổi em mà An, dù không chi tiền cho em thì anh cũng phải đạt thành tựu khiến em cảm thấy hãnh diện chứ sao có thể trì trệ được? Mà em có nói một câu 'em không cần anh phải cố gắng' thì anh vẫn phải tiếp tục đương đầu, có chăng là giấu giếm em để làm việc mà thôi. Em vẫn luôn nhớ hai chúng ta có chung giới tính chứ? Em có biết hai ta vẫn còn sống trong một xã hội chông gai đầy định kiến? Kể cả khi em không cần anh phải xuất chúng thì anh cũng phải vươn lên bằng được, vì khi và chỉ khi có địa vị vững chắc trong tay thì anh mới chở che được người mà anh thương! An ơi, anh muốn mình đủ mạnh để bảo vệ em khỏi bão giông ngoài ô cửa kia! Anh muốn em có thể tự tin nắm tay anh đi ngoài đường mà không phải e dè bất kể điều gì! Nhưng khi anh tài rồi, anh giỏi rồi, anh có tiền nhiều rồi lại bị người mình yêu không cho xài thì anh biết phải làm sao đây? Như vậy có khác nào người anh yêu không công nhận anh? Cả đời người chỉ có duy nhất một lễ cầu hôn mà em ấy lại nói hôm nay anh lỡ tay sử dụng mất lượt của tương lai rồi thì anh biết làm thế nào? Rồi những năm tháng qua anh ra sức chuẩn bị đều công cốc đổ sông đổ bể hết ư? An à, anh rất thích em, vô cùng thích! Nên mỗi khi cưng chiều được em vui vẻ thì trong lòng anh đều hưng phấn cực độ, chắc chắn gấp nhiều lần cảm giác thích thú mà em có được. Vậy thì không phải anh chỉ đang tự tạo niềm vui cho chính mình hay sao? Tiền anh kiếm ra được đều để dành nuôi em sống an nhàn, em hưởng thụ thì anh mới thoả mãn. Cưng chiều em là sở thích của anh! Dỗ dành em là đam mê của anh! Mong em đừng khiến anh cảm thấy bản thân bất tài vô dụng..."
"Được được được! Em không nói nữa! Anh cứ làm gì mình thấy thích là được!" Tôi lập tức cắt lời.
Giọng Tuấn Anh ngày càng da diết, sợ nói thêm ba câu nữa sẽ khóc mất. Thôi kệ cứ chiều theo ý cậu ấy đi, nhiều năm sau này tôi quản lý tiền rồi sẽ vun vén lại sau.
"Nhưng mà em không thoải mái..." Tuấn Anh dụi vào cổ tôi.
"Thoải mái!" Tôi vỗ nhè nhẹ lên bắp tay cậu ấy, "Em thực sự rất thích, anh nhìn phản ứng của em là hiểu mà. Chẳng qua là em sợ anh làm việc vất vả nhưng hoa lại chẳng giữ được lâu nên mới buột miệng cảm thán chút thôi."
"Nhưng kỉ niệm đẹp sẽ còn mãi mà em. Anh tin chắc nhiều năm về sau em cũng chẳng bao giờ quên được những lần mình cảm thấy rung động."
Tuấn Anh nói đúng, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên đi khoảnh khắc huy hoàng mà người trong lòng dành trọn tâm sức cho tôi, sẽ không bao giờ quên có một người đối đãi với tôi tuyệt vời đến như thế. Bước ra khỏi cánh cửa kia, tôi chỉ là một cá thể bình thường, nhưng khi yên bình nép trong lòng người này, tôi được tôn vinh lên làm hoàng tử cao sang quyền quý, là hoàng tử bé nhỏ của duy nhất một người. Người ấy từ thuở ấu thơ non nớt đến tận khi trưởng thành chững chạc vẫn luôn kiên định dành dịu dàng cho riêng mình tôi.
Thấy Tuấn Anh cười khẽ cúi xuống hôn hôn, biết cậu ấy đã xuôi rồi nên tôi cấp tốc đổi chủ đề: "Anh in hình thằng Hiếu nhiều như vậy để làm gì?"
Nhưng hình như tôi nhanh trí quá nên không đúng đề tài, Tuấn Anh cụp hẳn cơ miệng, lạnh nhạt nói: "Sắp đón năm mới, đừng nhắc đến động vật được không?"
"..."
Tôi thở dài, lồm cồm bò dậy, nói: "Tuấn Anh ơi, em nói chuyện này anh đừng ngắt lời em nhé?"
Cậu ấy cũng ngồi dậy, tựa lên đầu giường, kéo tôi dựa vào trong lòng, "Anh biết em định nói chuyện gì nhưng anh vẫn nghe em. Em cứ nói đi!"
Tôi đặt tay mình lên mu bàn tay Tuấn Anh, vừa nói chuyện vừa dùng ngón cái xoa miết nhẹ nhàng mục đích muốn dỗ dành: "Em muốn nói chuyện nghiêm túc với anh về thằng Hiếu."
Đợi một chút, thấy cậu ấy chỉ hít sâu rồi thở hắt ra chứ không ngắt lời, tôi mới tiếp tục: "Em nghĩ anh thừa biết em và nó hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, vậy thì việc gì anh phải bận tâm đến nó thái quá như vậy? Cứ cho là nó có ý định theo đuổi em đi, nhưng em không thích nó nên sẽ tự biết tránh xa mà. Em cũng già đầu rồi, biết phân biệt đúng sai, việc gì nên làm hay không nên làm em đều hiểu, sẽ không để ai khác chen vào giữa chúng ta, em không để anh phải bận lòng đâu."
Tuấn Anh gục xuống dụi đầu vào vai tôi liên tục, tôi xoa xoa cánh tay cậu ấy, "Lời bảo đảm như vậy có khiến anh yên tâm không? Không yên tâm cũng phải yên tâm đi thôi. Tuấn Anh à, anh không nên dùng những từ ngữ... không tốt nói về Hiếu, như vậy là không đúng đâu. Anh có biết mỗi lần anh đùng đùng nổi giận chửi người ta bằng những xưng hô thô tục thì trong lòng em đều âm thầm niệm những điều tốt đẹp cho họ để bù lại lời của anh không? Không phải em hiền lành gì mà thực sự em chẳng muốn nó liên quan gì đến cuộc sống của em mà thôi. Lúc trước em thấy anh sai nhưng không dám nói thẳng vì sợ anh nóng nảy lại gây chuyện, lúc giận dữ không kiểm soát được thì anh sẽ là người thiệt thân. À không không, em mới là người thiệt thòi, lỡ anh đánh người ta rồi người ta phản kháng, anh có chuyện gì thì em phải làm sao đây? Không phải anh muốn bảo vệ em sao? Điều kiện tiên quyết là phải bình an trước thì mới chở che cho em được chứ! Em biết anh mạnh nhưng anh cũng là con người bằng xương bằng thịt, cũng biết đau biết mệt mà. Xin anh đấy~ đừng khiến em phải lo lắng nữa~ Em nói ra anh có giận thì cũng đành chịu, hôm thằng Hiếu đứng trước cổng nhà, em đã lo lắng cho cả hai người chứ không phải riêng một mình anh đâu. Em sợ anh bị thương, rồi em lại sợ lỡ nó có mệnh hệ gì, khi đó không phải anh sẽ đi tù sao? Lúc đấy em ở ngoài này vui vẻ nằm trong lòng thằng khác nhé? Anh..."
"Đừng nói nữa!" Tuấn Anh gằn giọng.
Nhưng tôi vẫn liều cái mạng quèn mà tiếp tục, nếu hôm nay không nói hết thì chẳng biết ngày tháng năm nào tôi mới có can đảm nhắc về thằng Hiếu trước mặt cậu ấy nữa.
"Hay để em nằm trong lòng thằng Hiếu? Anh có chịu nổi không? Nếu không chịu nổi thì anh ném nó ra khỏi đầu anh đi! Đừng bận tâm suy nghĩ đến người ngoài nữa, có tình cờ gặp nhau thì cứ coi như không quen biết gì là được mà. Hay anh muốn em cứ âm thầm nghĩ về nó, rồi lại lặng lẽ lo lắng cho nó? Đáng lẽ cuộc đời em và nó chẳng có gì liên quan đến nhau nhưng là vì anh mà nó vô tình bị cuốn vào đầu em hoài, rồi có khi nào em bị ám ảnh mà chuyển qua thích... ư... ức..."
Những lời tiếp theo tôi không nói được nữa vì bị một lực bóp mạnh ngay xương hàm, chân mày tôi nhíu lại vì đau nhưng không gạt tay Tuấn Anh ra, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén gần kề trong gang tấc. Cậu ấy nghiến răng sau đó nhắm mắt thở dài một hồi như khắc chế rồi dịu dàng vươn lưỡi vào hôn sâu, trong lúc quấn quýt triền miên, bàn tay dần thả lỏng chuyển sang xoa nắn nhẹ nhàng.
"Được rồi. Anh hứa với em. Không nhắc về thằng ch... thằng Hiếu nữa."
Tôi thở phào ra một hơi dài, có cảm giác như mình vừa đoạt thành tựu Nobel về phương pháp dỗ dành người chồng gia trưởng vậy.
Chúng tôi nằm bên nhau nói chuyện câu được câu mất, đúng hơn là người bên cạnh du dương kể những điều ra chiều thú vị còn tôi yên lặng lắng nghe rồi dần dần được ru vào cơn mơ mơ màng màng. Đáng lẽ cứ vậy chìm vào mộng đẹp nhưng lúc tôi ngáp lại vô tình khẽ rên vì xương hàm có cảm giác đau. Tuấn Anh bật đèn sáng hơn để xem xét mới biết hai bên má tôi ngay chỗ cậu ấy bóp đã bầm đỏ thẫm rồi, vậy là lại thêm một hồi lo lắng lục đục ngồi thoa thuốc. Tôi gạt ra nói không sao nhưng cậu ấy lì lợm cố chấp. Thôi thì ai làm việc nấy, Tuấn Anh xót ruột ngồi xoa xoa cho ngày mai mặt khỏi sưng còn tôi gối lên đùi cậu ấy mà ngủ quên lúc nào chẳng biết.
Tuấn Anh dậy rất sớm, lúc tôi tỉnh giấc đã thấy bên cạnh trống rỗng, nhưng cũng không buồn quá hai giây vì cậu ấy đã áo sơ mi đóng thùng tinh tươm nghiêm túc kê bàn ngồi làm việc ngay sát bên giường rồi.
"Chào buổi sáng, cục cưng! Có nhớ anh không?" Tuấn Anh xoa đầu tôi.
Tôi vươn vai kéo mền trùm lên mặt, nằm lăn qua lộn lại mấy lần, thừ người mất một lúc rồi mới ngồi dậy được.
Cậu ấy đi bấm điện thoại bàn gọi người đem đồ ăn sáng lên còn tôi lững thững xuống giường, đi tới thò đầu ra khỏi tấm rèm bên khung cửa sổ.
Sau đó kinh hãi, bừng tỉnh cả người, hốt hoảng chạy ngược về nắm cánh tay Tuấn Anh, vừa lôi kéo vừa chỉ ra ngoài: "Chết rồi Tuấn Anh ơi! Biển trời hoa đâu mất tiêu rồi? Tối hôm qua là một giấc mơ sao?"
Hay là đây mới là đang mơ? Tôi vẫn chưa tỉnh? Chắc vậy thật chứ ngày nghỉ mà Tuấn Anh đâu cần ăn mặc quá mức chỉnh tề thế này được?
Đang định tự tát mình một cái thì Tuấn Anh nhanh chóng bắt được cổ tay tôi, "Ấy ấy! Đừng! Bậy bậy! Thích thì đánh anh đây này!" Cậu ấy kéo tôi va vào lòng, thơm xuống má một cái, "Không phải mơ đâu, tí nữa có khách tới đây đi lại sẽ bất tiện nên đêm qua anh đem hết qua nhà bên kia cho em rồi."
À... Thì ra là thế! Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cứ tưởng suất làm hoàng tử đã hết hạn sử dụng ai ngờ tí nữa về nhà sẽ được làm hoàng tử tiếp!
Tuấn Anh hỏi tôi nghĩ chuyện gì mà cười tủm tỉm? Tôi cười thành tiếng khúc khích, mặc dù chẳng có ai khác ở đây nhưng vẫn nhón chân thầm thì vào tai nói cho cậu ấy biết. Từ bây giờ trở đi, tôi sẽ chẳng giấu giếm cậu ấy chuyện gì nữa.
Cậu ấy nghe xong cũng bật cười sảng khoái, còn khen tôi đáng yêu, nói rằng đời đời kiếp kiếp tôi đều là hoàng tử tuyệt vời nhất trong lòng cậu ấy.
Trời ơi! Tôi cảm thấy giây phút này mình đang là người hạnh phúc nhất trên đời rồi! Đã đến thời điểm thích hợp rồi! Lúc đi làm vệ sinh cá nhân, tôi đã nhảy nhót trong đó hàng chục lần, còn nghĩ đến đoạn nếu vừa mở cánh cửa này ra mà Tuấn Anh nói một câu "lấy anh nhé?" chắc chắn tôi sẽ oke luôn!!!
Nhưng Tuấn Anh nói hôm nay tôi không được về đâu, ở lại cậu ấy dẫn đi chơi. Ăn xong, tôi trình bày muốn tới tiệm rước "đàn con" xương rồng của cậu ấy đem về nuôi. Cậu ấy ấy cười cười, nói đã đem về từ hôm qua rồi, lại bảo tôi kiểm tra điện thoại.
Tôi vô cùng kinh hãi khi phát hiện tài khoản ngân hàng của mình dư ra hai tỷ đồng.
Tuấn Anh ôn hoà, nhẹ nhàng nói: "Một tỷ lì xì đầu năm mới, chúc em mau ăn chóng lớn. Một tỷ còn lại là tiền lương làm vợ vất vả. Từ giờ trở đi, mỗi đầu tháng anh đều chuyển cho em tiền chi tiêu, em thích thứ gì thì mua thứ đó cho hợp ý."
Tôi đâm sầm vào cơ thể cường tráng, vòng tay siết lấy người thật chặt.
Thật ra mà nói, trong lòng tôi bàng hoàng nhiều hơn là khó xử, tình cảm của chúng tôi đậm sâu đến nỗi tiền bạc không phải là vấn đề khiến tôi tự ti nữa. Nếu tôi tỏ ra ngại ngùng thì người buồn bã sẽ là cậu ấy, sau đó người tôi yêu da diết sẽ lại phải tiếp tục ngồi quỳ xuống tha thiết van nài và đả thông tư tưởng mà cậu ấy đã cố gắng lay chuyển từ tận hồi bé xíu.
Tôi không muốn công sức của người trong lòng mình trở nên vô ích. Thay vì tự ti thì tôi sẽ dẹp cái tôi của mình sang một bên, cố gắng nỗ lực làm việc nhiều hơn và tập thích nghi dần để hoà hợp sánh vai cùng với một người xuất chúng. Tôi muốn xứng đôi với cậu ấy.
"Nhưng em có phải vợ anh đâu." Tôi không nói câu cảm ơn khách sáo nữa vì biết cậu ấy không thích.
Tuấn Anh xoa đầu tôi, cười cười, hỏi: "Vậy em làm chồng hả? Được thôi. Anh đã nói anh rất linh hoạt mà, xưng hô vai vế không quan trọng, miễn cho anh đâm vào trong là được." Nói xong còn thò tay xuống, vén vạt áo của tôi cao lên, nhào nặn hai bờ mông trần trụi một phen.
Tôi phì cười, bứng hai cánh tay hư hỏng ra, "Lỡ em là thằng đào mỏ, ôm tiền chạy mất thì sao?"
Cậu ấy nhướng mày: "Em đào đi, anh thích lắm! Còn chuyện chạy thì em cứ thử xem có trốn thoát khỏi anh nổi không? Nói gì cũng phải suy nghĩ xem có hợp lý hay không đã chứ!"
Tôi mỉm cười, "Hạn mức thẻ của em một ngày chỉ chuyển được tối đa một trăm triệu thôi nên không lì xì lại cho anh phân nửa được. Thôi để em giữ cho anh, khi nào anh cần tiền thì cứ nói với em nhé? Anh đưa em nhiều quá! Mỗi tháng một tỷ, một năm là em có mười hai tỷ, ba năm là tận ba sáu tỷ! Trời ơi! Em ngủ dậy bên trai đẹp một đêm mà thành đại gia rồi! Thậm chí còn... còn chưa cần phải bán thân..."
Tuấn Anh ngửa đầu cười ha hả một cách sảng khoái, siết lấy eo tôi, ôm sát về bên người: "Vậy hôn anh đi! Anh muốn nhận lì xì là nụ hôn môi."
Tôi nhoẻn miệng cười đáp ứng, nhón chân quàng tay lên cổ người đối diện, nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của cậu ấy.
Sau một hồi cuồng nhiệt dây dưa, áo ngủ của tôi bị xé thành hai mảnh, hôn ấn rải rác khắp cơ thể trắng nõn, quần lót đen đứt đoạn nằm nổi bật dưới sàn. Tuấn Anh vẫn một bộ tây trang chỉn chu bảnh bao, đợi tôi dứt cơn khoái cảm rồi mới dịu dàng bế lên đi thay đồ.
Có cảm giác như căn phòng rộng hơn cái nhà tôi ở quê này là cố ý dành riêng cho tôi thì phải. Ngoài mấy tủ quần áo lớn đồ sộ thì còn hai kệ rộng phải hơn 12 mét, cao đụng trần để trưng một số giày size chân của tôi và túi xách, phụ kiện unisex. Thực ra chỗ trống chiếm đa số hơn, Tuấn Anh nói mai mốt tôi thích thứ gì thì mua thứ đó đặt vào chứ không phải cậu ấy áp đặt, chỉ là nhiều năm nay đi đâu đó nghĩ đến tôi nên đem về làm quà cho người ở nhà vậy thôi.
Tuấn Anh đi làm việc để tôi thoải mái thích mặc gì thì mặc, tất cả đều được giặt thơm cả rồi. Sau khi xác nhận buổi chiều mới đi chơi thì tôi ướm thử mấy chục bộ đồ lộng lẫy như đi dự tiệc, đứng trước gương xoay qua xoay về tưởng tượng tới cảnh mình đứng trên sân khấu lễ cưới rồi cười hí hí há há cả buổi. Cuối cùng mới chọn một cái áo thun trắng sọc ngang xanh lá non và quần soọc màu kem thoải mái, mặc ở nhà nhìn cho tươi mát, trẻ trung, năng động.
Nhưng ra ngoài lại thấy Tuấn Anh thắt cả cà vạt lịch thiệp, còn đang tung áo vest mặc vào người thì thấy kì quái vô cùng.
Tôi chống nạnh xông tới, nói: "Này! Trông em bây giờ mới giống xe ôm và chủ tịch của anh ấy đây! Sao ở nhà mà anh ăn mặc kì cục vậy? Không thấy khó chịu sao?"
Tuấn Anh bật cười, vừa cài nút áo vest vừa xoa đầu tôi, "Hôm nay nhà có khách, nãy anh mới nói còn gì, người ta đến rồi. Ngoan, nếu không thích xuống với anh thì ở trên này mở phim hoặc chơi game giải trí đi."
Tôi bĩu môi, gạt tay cậu ấy ra: "Xì~ Nói chuyện kiểu chặn họng người ta trước! Sao anh biết em không thích xuống? Có mà anh lén lút giấu em trong này không dám công khai cho người khác biết!"
Khuôn mặt tuấn tú trước mặt lại cười rộ lên, không ngờ người nhạt nhẽo như tôi cũng có thể dễ dàng chọc ghẹo khiến cậu ấy vui vẻ đến như vậy.
Mình thật là giỏi quá đi!
Đang cảm thán thì Tuấn Anh bất ngờ cúi xuống ôm đùi vác tôi lên vai, "Anh đây mà phải lén lút yêu em à? Cuộc đời thằng này chưa từng biết từ 'không dám' viết như thế nào đâu! Đi! Vậy thì xuống nhà tiếp khách với anh! Anh ôm em ngồi lên đùi trước mặt họ luôn!"
Tôi đạp chân giãy giụa, đánh lên lưng cậu ấy: "Aaaaa! Thả em xuống! Nói giỡn nói giỡn, được rồi, em nói giỡn thôi! Thả em xuống đi chóng mặt quá!"
Tuấn Anh đặt tôi đứng ngay ngắn lại, giữ vai tôi rồi nghiêm túc hỏi: "Có muốn xuống với anh không?"
Tôi nhăn mặt, lắc đầu.
Thấy tôi tò mò, Tuấn Anh kể năm nào cũng vậy, Tết Tây sẽ có người đến xã giao, năm nay mới chuyển vào đây nên chắc chắn sẽ lấy cớ mừng tân gia mà tặng quà nội thất.
Cậu ấy điểm nhẹ ngón tay lên đầu mũi tôi, "Đây là lý do mà nhà mình trống hoắc vậy đó. Anh đợi người ta đem đến tặng, đỡ phải tốn tiền."
"..."
Tôi dùng ống nhòm của Tuấn Anh nhìn trộm xuống sân, lúc này mới phát hiện ra ngay cả anh em của cậu ấy cũng mặc áo sơ mi trắng quần tây đóng thùng y như học sinh ngoan vậy, vẻ mặt ai nấy nghiêm túc sống lưng thẳng tắp cứ như lễ tân nhà hàng. Khách đã vào trong nhà trước rồi cậu ấy mới xuống tiếp nên tôi không biết mặt, chỉ thấy có ba xe tải nhỏ chở một bộ bàn ghế hoành tráng bằng gỗ quý đang dỡ xuống sân.
Người đến không ngồi lâu, chắc khoảng chưa đầy mười lăm phút đã đi ra rồi, là một chú trung tuổi cũng mặc vest thắt cà vạt như lão cán bộ vậy.
"..."
Chẳng lẽ Tuấn Anh tiếp khách là cán bộ nên mới chỉn chu đến như thế? Nhưng sao cán bộ lại phải tặng quà cho cậu ấy?
Lúc Tuấn Anh lịch thiệp ra tận sân tiễn người vào xe hơi xong thì nhìn lên phía này, ngoắc ngoắc ngón tay, tôi chạy ù xuống dưới nhà, lao thẳng vào lòng cậu ấy.
Dĩ nhiên lúc này trong nhà chẳng có ai cả, Tuấn Anh dắt tôi ra phòng khách ngồi sau đó cầm bộ đàm gọi người đem trái cây lên. Tôi kinh ngạc vì phát hiện mới một đêm trôi qua mà hình tôi lạnh lùng tạo dáng điệu đà đứng giữa thiên đường hoa đã được in khổ lớn cao hơn 2 mét treo trên tường rồi. Người của cậu ấy tác phong nhanh nhẹn thật sự.
Tôi chỉ vào trong bếp phía xa xa, hỏi: "Trái cây trong đó à? Để em vào lấy cho."
Nhưng Tuấn Anh lắc đầu, "Bếp chính ở gian nhà phía sau còn trong kia chỉ để làm màu vậy thôi chứ chả có gì cả. Với lại trong nhà phải càng trống càng tốt thì mới nhanh nhanh có đầy đủ nội thất."
"..."
Tôi cười không nhặt được mồm, không ngờ giàu như Tuấn Anh lại kẹt xỉ tới mức này, còn trêu ghẹo cậu ấy ngốc nghếch, tính toán cho cố vô nhưng người đến lại tặng bộ bàn ghế mà nhà cậu ấy đã có rồi chứ có tặng thứ đang thiếu thốn đâu.
Nhưng hết buổi sáng ngày hôm nay tôi mới biết người ngốc ở đây chỉ có một mà thôi, dĩ nhiên người ấy là... Thôi, chán nản chẳng buồn nói tới.
Khác hẳn với không khí nghiêm túc lúc tiếp khách, bây giờ đàn em của cậu ấy có hai người ngồi xe đạp chạy vòng vòng quanh sân, vừa đạp vừa đút trái cây cho nhau ăn, cợt nhả trêu ngươi mấy anh em đang khiêng bàn ghế vào trong kho, còn hai người đem đĩa trái cây vào nhà bằng cách lướt ván trượt và xe điện cân bằng hai bánh như trẻ con khiến tôi không nhịn được mà ôm bụng cười.
Chúng tôi chưa ăn được mấy miếng thì Tuấn Anh thở dài nói: "Có khách."
Tôi nhìn ra cổng chả thấy ai cũng chẳng thấy xe nên vẫn nằm ườn ra há mỏ đợi quả ngon rớt xuống mồm.
Nhưng còn chưa nhai nhuyễn miếng xoài đã nghe giọng nói sang sảng, "Tuấn Anh! Lâu quá không gặp! Khoẻ không cháu?"
Cái đệt!
Tuấn Anh vẫn bình chân như vại còn tôi nhảy bật dậy như cóc ghẻ, cảm giác có thể sánh ngang với tốc độ ánh sáng. Lúc này chân cậu ấy mới không vướng bận, đứng thẳng dậy, che chắn tôi ở phía sau rồi bắt tay với người đối diện, lịch sự đáp lại: "Dạ, cháu khoẻ. Cô chú cũng khoẻ chứ ạ?"
Sao chào hỏi giống văn mẫu trong sách giáo khoa thế nhỉ?
"Khoẻ khoẻ, cô chú khoẻ. Đây là...?"
Tôi run lên cầm cập, hai tay bấu chặt lấy áo Tuấn Anh. Phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ? Tôi gãi lưng cậu ấy liên tục, ra hiệu đừng nói năng lung tung, cứ bảo "bạn cháu" là được rồi, mặc dù chính tôi cũng không biết có thằng bạn nào lại gối lên đùi thằng bạn mình rồi nằm rung chân thảnh thơi không nữa?
"Đây là người nhà của cháu." Tuấn Anh điềm tĩnh trả lời, "Sống chung ở đây với cháu."
"À..." Có giọng hoang mang, mờ mịt lên tiếng.
Tuấn Anh lại thòng thêm một câu: "Sống cùng cháu đến cuối cuộc đời."
Tôi: "..."
"Àaa..."
Tôi không biết trong tiếng à ngân dài kia chú ấy có chiêm nghiệm được gì không nhưng vẫn ló đầu ra, "Cháu chào chú ạ!" Nhưng mà cháu mong chú hãy coi cháu như người tàng hình đi AAAAA!!!
Tôi còn chưa nói dứt câu đã bị Tuấn Anh ấn đầu cất vào lưng cậu ấy, điềm đạm nói: "Em nhà cháu hơi nhát người lạ thôi chứ ngoan ngoãn lễ phép lắm!"
Bên kia cười sảng khoái, "Ngoan mà, ngoan mà. Không phải mới chào hỏi rồi đấy sao. Em học lớp mấy rồi cháu?"
Tôi: "..."
Tuấn Anh: "Dạ, lớp 9."
Tôi: "..."
"Ra chú lì xì cho này!"
Tôi: "..."
Giọng Tuấn Anh tự nhiên: "Vâng, cháu thay mặt em cảm ơn chú."
Tôi: "..."
Tôi xấu hổ cực độ. Người ta đến chơi với Tuấn Anh thì mục đích chính sẽ là tặng quà cho cậu ấy, tự nhiên ở đâu tòi ra thêm một thằng nữa nên vì phép lịch sự mới phải lì xì. Cảm giác y hệt như lúc nhỏ theo mẹ đi chúc Tết nhà người ta rồi bạn bè của nhà đó tới chơi phải mừng tuổi ké cho tôi và em Bình hai nghìn mặc dù không quen biết vậy. Lúc nhỏ tôi đã cảm thấy vô cùng khó xử rồi chứ đừng nói là bây giờ lớn đầu tồng ngồng thế này.
Lần này tôi bất chấp ngại ngùng, bước ra đứng bên cạnh Tuấn Anh, gấp gáp xua tay, "Chú đừng nghe Tuấn Anh nói bậy ạ! Cháu là bạn... thân của Tuấn Anh mà, đã hai tư tuổi, đi làm rồi ạ!"
Sau đó nhìn xuống thấy trong tay Tuấn Anh đang cầm một thếp tiền đô mới cứng mệnh giá 100 thì kinh hãi muốn cứng cả họng. Tôi cắn đầu lưỡi cho tay bớt run rồi cầm cổ tay Tuấn Anh, đẩy tiền về, nói: "Cháu làm ra tiền rồi ạ! Cháu không cần lì xì đâu! Cảm ơn chú!"
"Ấy! Hai tư tuổi vẫn đang còn nhỏ mà, cứ cầm lấy mà mua quà ăn vặt." Chú ấy lại đẩy sang.
Tôi: "..."
Người giàu đều ăn vặt bằng vài trăm triệu đồng thế này ư?
Hình hình hình như tôi đã bước được nửa cái ngón chân vào giới thượng lưu mất rồi!
Tuấn Anh cầm xấp tiền nhẹ nhàng đặt lên mặt bàn trước mặt, vị trí bên chỗ cậu ấy rồi mời chú ngồi, lúc này tôi mới nhận ra nãy giờ cậu ấy chưa lên tiếng thì chú ấy cũng chưa đặt mông ngồi xuống trước. Hoàn toàn không giống định nghĩa khách đến chơi nhà từ nhỏ đến lớn mà tôi biết gì cả.
Tuấn Anh gọi người pha bình trà mới mời chú sau đó kéo tay tôi muốn dắt lên lầu, chân tôi run lẩy bẩy nên tạt vào trong bếp, Tuấn Anh phải kêu người pha miếng trà gừng rồi cậu ấy đút uống thì tôi mới hết chóng mặt. Làm người nghèo khổ quá mà!
Lúc tỉnh táo, tôi nghe bên ngoài kia chú ấy gọi điện cho ai đó, liên tục nhấn mạnh ở nhà Tuấn Anh còn một nhân vật cực kì quan trọng sẽ sống cùng cậu ấy đến cuối đời này, "mày nghĩ xem nằm lên đùi rồi Tuấn Anh đút nho cho ăn, không phải đụng một cái móng tay thì có quan trọng không? Hình còn được đóng khung gỗ Sưa điêu khắc tỉ mỉ, trang trọng cẩn thận treo khổ lớn ngay phòng tiếp khách kia kìa!"
"..."
Tôi khóc không ra nước mắt. Hay là bây giờ chạy ra giải thích đó là xoài thì có còn kịp không? Trái nho tôi ăn lúc chú ấy chưa đến mà.
Người giàu cũng thật đẳng cấp, vừa nhìn đã biết gỗ Sưa đắt đỏ. Nếu biết trước có giây phút này thì hồi nãy tôi đã mạnh dạn bắt Tuấn Anh gỡ xuống xách lên phòng ngủ rồi.
Tôi đẩy cậu ấy đi tiếp khách, sau khi bình ổn nhịp tim rồi thì bò ra gần hơn ngồi nghe trộm. Một lần nghe lén này cuốn tới nỗi không đứng lên nổi, sau đó lại vì người này đạp chân người kia nối gót nhau, không có khe hở để tôi chạy ra ngoài nữa.
Đặc biệt, từ sau khi chú ấy rời đi, ai nấy đều tặng quà kèm theo một phong bao, nói là "lì xì cho em trong nhà." Điểm kinh người hơn nữa là Tuấn Anh đều thản nhiên nhận hết, mà còn nhận bằng vẻ mặt lãnh đạm, lạnh nhạt chứ cũng không được niềm nở, vui vẻ gì. Y như mọi người đạp thềm cửa đến trả nợ cho ông Hội đồng vậy.
Bây giờ tôi đã hiểu rồi, tôi hiểu hết rồi, thì ra mọi người đến để hối lộ cho Tuấn Anh!
"..."
Không ngờ Tuấn Anh lại là quan tham!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT