Tuấn Anh cẩn thận mặc quần dài cho tôi, sau đó ngồi dưới cuối giường, nắm chắc cổ chân tôi rồi hôn xuống mắt cá mấy lượt.

"Tôi thương em lắm An à, tôi sẽ không làm em đau đâu. Em là giới hạn cuối cùng của tôi, chừng nào tôi còn sống trên đời này thì tôi sẽ không cho phép bất kì ai khiến em bị tổn thương, kể cả khi kẻ đó có là tôi."

Lúc này tôi mới tìm lại được chút sức lực, trừng mắt qua, nạt lên: "Mẹ kiếp! Cậu đừng có nói mấy cái lời mắc ói đó! Ngày này năm sau là giỗ đầu của cậu rồi!"

Nói cái quái gì mà như tâm thần phân liệt vậy? Chẳng lẽ có tận hai Tuấn Anh? Một người thương tôi, một kẻ hại tôi?

Tôi gào như gà cắt tiết thế mà Tuấn Anh lại nhàn nhã nhẹ giọng: "Thế à?"

"..."

Thế à con mẹ cậu!

Tuấn Anh tiến tới gần hôn nhẹ lên khoé môi sau đó nằm nghiêng xuống bên cạnh, dùng đùi chặn chặt chân tôi, bàn tay xoa xoa cổ tay cho tôi, hỏi: "Nãy giờ tay em có mỏi không?"

"..."

Tôi còn quên mất mình có tay kia kìa! Tê rần không còn cảm giác luôn chứ mỏi đã nhằm nhò gì!

Tôi thở phì phò, hậm hực nói: "Cởi trói ra cho tôi."

Tuấn Anh đặt tay bên hông tôi, kéo sát cơ thể về bên cậu ấy, cố ý cọ cọ ấn ấn cho đũng quần căng cứng dán vào bên đùi tôi.

Hơi thở cậu ấy nặng nề, vùi đầu vào hõm cổ, bàn tay lần mò lên da thịt, ngón tay se tròn núm vú của tôi, rầm rì nói: "Tôi khó chịu quá An à."

Tôi không dám thở mạnh, tôi cũng là đàn ông trưởng thành như Tuấn Anh, đương nhiên là hiểu cảm giác căng chướng khó nhịn này, cậu ấy đang muốn giải phóng thứ đó ra khỏi cơ thể hơn bao giờ hết.

Cậu ấy liếm lên cổ tôi, cất giọng trầm khàn: "Em có nhớ lời em từng nói năm xưa không An? Em hứa khi nào gặp lại sẽ hôn cho tôi."

Cơ thể tôi cứng đờ, dưới đùi cảm nhận rõ ràng thứ đó nảy mạnh, chẳng lẽ... Tuấn Anh muốn tôi...

Dù tình cảnh không cho phép, nhưng...

Nhưng... cũng không hẳn là không thể...

Nếu cậu ấy thực sự nhét thứ đó vào miệng tôi, tôi cũng chẳng nỡ cắn xuống.

Cực kì không nỡ.

Nhưng tôi cũng không thể thuận theo.

Chẳng lẽ tôi không có giá ư?

Tôi đã chuẩn bị tinh thần, nếu Tuấn Anh cứ lì lợm cưỡng ép như vừa rồi thì cứ... hé miệng... ngậm đại.

Lắc đầu trốn tránh mấy cái tượng trưng rồi trừng mắt, miệng ngậm mạnh bạo cho cậu ấy biết tôi không muốn nhưng bị ép buộc là được.

Nhưng Tuấn Anh nhổm người dậy, nhìn thẳng xuống, đôi mắt đen láy ẩn ẩn nghiêm nghị ấy lại luôn hướng về tôi với dịu dàng vô hạn, nói: "Chúng ta xa nhau lâu quá An à, tôi lại không nỡ rồi."

Tay cậu ấy mân mê bóp vú tôi, giọng vẫn đều đều: "Em đã lớn rồi, em bé của tôi đã trưởng thành rồi, nhưng tháng năm dài xoay chuyển luân phiên là thế mà trong mắt tôi, em vẫn luôn bé xíu cỏn con. Tại sao vậy nhỉ?"

"An à," Cậu ấy thúc hông vào người tôi, "bây giờ nó lớn hơn xưa nhiều, tôi lại lo lắng em bị doạ sợ."

"Sợ mình trêu ghẹo quá trớn, em lại buồn bã nghĩ rằng tôi không tôn trọng."

Cậu ấy ghé sát vào tai tôi, thầm thì hỏi: "Bây giờ em đã biết làm đến bước cuối cùng là làm như thế nào chưa?"

"..."

Giọng cậu ấy khàn khàn mê người: "Tôi muốn chậm rãi đi vào sâu bên trong em."

"Đâm vào em, xỏ xuyên em."

"Bắn tinh vào trong cơ thể em."

"Muốn em là của riêng một mình tôi."

"Vừa nãy mông em mấp máy, tôi nhìn mà miệng khát lưỡi khô, em ngon quá tôi không kiềm được. Mỗi lần bông hoa nhỏ khép mở, suýt nữa thì tôi không nhịn được mà đâm ngón tay vào thử một lần rồi."

Tuấn Anh vươn lưỡi vào tai tôi, đảo khuấy, "Chắc là ấm nóng mềm mại lắm."

"Haizz... Giờ nghĩ lại vẫn còn thấy thích."

Khi Tuấn Anh thở dài, cổ tôi nổi lên tầng da gà mỏng, lưỡi cậu ấy liếm lên xương quai xanh, hô hấp ồ ồ gấp gáp, khẽ hạ giọng như than thở, như nuối tiếc: "Nhưng tôi thương em mà An. Sợ em đau, em khóc nhè, sợ em giận, em né tránh."

Tuấn Anh vuốt tóc tôi, hôn lên trán tôi, lau mồ hôi lấm tấm cho tôi.

"Tôi đợi được. Chín năm qua, từng giờ từng khắc tôi vẫn luôn đợi chờ ngày mình đoàn tụ thì chờ thêm nữa cũng có sao. Một tuần hai tuần, một tháng hai tháng, hay thậm chí một năm hai năm, đến khi nào em bằng lòng nguyện ý, tôi đều sẵn sàng chờ đợi."

Tôi trừng mắt, phá vỡ mấy lời tào lao của Tuấn Anh: "Cậu mơ đẹp nhỉ? Sau hôm nay cậu còn thở được à mà đòi chờ? Đợi dưới âm phủ đi!"

Tuấn Anh cười khẽ, ấn lên má tôi một nụ hôn: "Đáng yêu quá!"

"..."

Môi tôi run run, kìm nén mấy lời mắng mỏ, không hiểu tại sao trên đời này lại tồn tại một người thấy kẻ căm hận muốn giết chết mình đáng yêu nữa?

Tuấn Anh lại tiếp tục nói xàm: "Thiên đường, địa ngục, bất cứ nơi nào tôi cũng sẽ đợi chờ em."

Tôi liếc sang, "Cậu cút xuống địa ngục một mình đi!" Ai rảnh đâu đi chung!

Tuấn Anh nhéo đầu v* khiến tôi hít ngược một ngụm khí, "Sao có thể vậy được. Chắc chắn chúng ta sẽ nên duyên vợ chồng. Nên âm tào địa phủ hay tái sinh kiếp mới, bất kể nơi đâu, tôi sẽ luôn nắm chặt tay em, sung sướng khổ đau hai ta cùng nhau bước."

Trái tim tôi run rẩy mãnh liệt, từng nhịp nhảy nhót rung động liên hồi, vội quay mặt sang hướng khác, tránh để người này nhận ra tôi đang vô cùng bối rối.

Tuấn Anh thở dài thườn thượt, lại cọ thân dưới vào đùi tôi, than thở: "Sao nó không mềm xuống nhỉ? Muốn nằm ôm em một lát cho bình tâm mà hình như càng ôm càng cứng mất rồi. Bắt đền em đấy, tại em ngon quá mà."

Cậu ấy nói bắt đền nhưng lại đứng dậy bước xuống sàn, khom lưng mút vú khiến tôi nhẹ giọng rên rỉ, sau đó khép lại vạt áo, cười khẽ: "Ủa? Áo em bị đứt cúc hồi nào vậy An?"

"..."

Cậu ấy ngắt vú tôi một lần cuối, "Ăn mặc khiêu gợi thế này hèn gì tôi nhìn mà n*ng hết cả người."

"..."

"À..." Tuấn Anh cài một nút duy nhất ở giữa lại cẩn thận, cách lớp vải xoa xoa ngực tôi mấy cái nhẹ nhàng, "phải là nóng hết cả người mới đúng. Em bé của tôi đang còn nhỏ, nói tục quá em sẽ phản cảm, phải không?"

"..."

Nãy giờ cậu nói tục còn ít sao?

"Em đẹp quá An à, ngay cả cọng lông chim cũng lơ thơ xinh xắn. Nhưng em không có lông chân sao?"

"..."

"Chân tay mịn rứt như da em bé thế này. Mấy lần hôn xuống mà tôi giật mình tưởng đang cưỡng ép trẻ vị thành niên."

"..."

"Nhưng em đã có lông nách chưa?"

"..."

"Tôi phải kiểm tra mới được." Tuấn Anh vươn tay định cởi cái nút áo vừa cài.

Tôi hét lên: "Tuấn Anh!"

Cậu ấy rướn tới hôn môi, trầm giọng thủ thỉ: "Hôm nay em liên tục thân mật gọi tên tôi đó An à, vậy mà còn cãi không có tình cảm với tôi. Hửm?"

"..."

Sau đó, Tuấn Anh đứng hiên ngang đĩnh bạt, chỉnh sửa vạt áo thẳng thớm, cầm chân tôi cọ xát lên đũng quần cậu ấy mấy cái, khàn giọng nói: "Tôi phải đi giải quyết rồi, sẽ nhanh thôi, em đợi tôi một lát."

Nhưng cậu ấy đi được hai bước lại vòng trở về, quỳ trước giường, hôn lên trán tôi, vẫn vẻ ngoài tây trang lịch lãm ấy mà dịu dàng hỏi: "Hay là tôi thủ dâm trước mặt em nhé?"

"..."

"Ấy chết!" Tuấn Anh cười khẽ, 'chụt' nhẹ lên khoé môi của tôi, "Lại lỡ miệng nói thô tục rồi. Xin lỗi."

"..."

Ngón cái cậu ấy vuốt ve đuôi mắt tôi, nói: "Chỉ là khi được nhìn em tôi sẽ làm nhanh hơn, sợ em đợi lâu rồi nằm nhớ tôi đến khóc thầm mất thôi."

"..."

Cậu ấy thở dài, hôn lên mắt tôi rồi đứng dậy: "Thôi vậy, tôi sẽ cố gắng kết thúc thật nhanh rồi ra với em."

Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy khoan thai vào nhà vệ sinh rồi khép cửa lại, may mà phòng của chú chủ nhà trên này vô cùng rộng, tầng tầng lớp lớp như một căn nhà của người bình thường nên tôi không nghe thấy những gì không nên nghe.

Sau đó tôi muốn lật người để cởi trói nhưng Tuấn Anh cột kiểu gì mà tôi không tài nào di chuyển nổi, loay hoay cả buổi cuối cùng chỉ có thể xoay qua nằm nghiêng người. Đến tận khi cậu ấy tiêu sái bước ra, tôi vẫn chưa tháo được nút thắt.

Tuấn Anh vỗ mông tôi 'BÉP' một tiếng khiến tôi giật bắn người, khuôn mặt nóng rần rần, quát lên: "Cậu đừng có có đụng vào người tôi!"

Tuấn Anh lì lợm bóp mông thêm phát nữa, mặt dày hỏi lại: "Đừng có có là phải đụng à?"

"..."

"Đít em mẩy quá An! Người gầy mà mông với vú vẫn căng tròn đẫy đà nhỉ?"

"..."

Tôi nhắm chặt mắt, cúi gằm xuống nệm, chôn mặt vào khuỷu tay nhằm bịt tai mình lại.

Tuấn Anh ngồi xuống bên giường, tưởng sẽ cởi trói nhưng không phải, cậu ấy đang xoa bóp hai cánh tay cho tôi, lực đạo vừa phải, đúng là tay tôi thoải mái hơn lúc trước nhiều.

Lâu sau, Tuấn Anh đứng dậy, nói: "Tặng tôi thứ này nhé?"

Tôi nhìn lên mà muốn độn thổ, da thịt toàn thân ngứa râm ran, cảm giác da mặt nóng hừng hực như sắp bốc cháy tới nơi.

Trong tay Tuấn Anh là cái quần lót của tôi, còn là đồ cũ mặc qua rồi chưa giặt.

Tôi có thói quen tự giặt tay đồ lót, nhưng cái quần đó hôm qua tôi về trễ tắm khuya nên làm biếng chưa kịp giặt.

Tuấn Anh đưa lên mũi, hít một hơi sâu, sau đó bình tĩnh nói: "Thơm quá An, thơm mùi chim."

"..."

"Aaaaaaaa!!!" Tôi hét toáng lên, quẫy đạp chân: "Trả lại đây! Thằng khốn nạn! Cậu cởi trói cho tôi mau!"

Tuấn Anh tung cái quần lót lên không trung rồi tóm vào lòng bàn tay, quay lưng thong dong bước ra cửa.

Cậu có quên gì không??? Tuấn Anh!!! Cậu chưa cởi trói cho tôi mà???

Tôi la lên: "Này! Thằng kia! Cởi trói!"

Tuấn Anh quay lại, liếc tôi một cái, nghiêm giọng hỏi: "Em gọi tôi như vậy à?"

Tôi nuốt nước miếng, mắt trừng trừng lườm tới.

Tuấn Anh lắc đầu nhẹ, tặc lưỡi: "Chậc chậc! Người thì ngon mà miệng hỗn quá!" Sau đó thở dài khoan thai bước tiếp.

"..."

Tôi làm cao giá, không thèm gọi nữa, nhìn theo bóng lưng đi khuất mất dạng mà vừa tức giận vừa tủi thân.

Để tôi tự sinh tự diệt thế mà bảo thương tôi à?

Tôi lắc lắc cổ tay, thở dài thườn thượt, tưởng tượng cảnh mình bị bắt cóc thì nên trốn thoát thế nào nhỉ? Tuấn Anh cột kiểu gì mà vòng qua vòng lại, luồn tới luồn lui, khó gỡ vô cùng. Cứ thế này thì tôi sẽ chết đói rũ xương trong căn biệt thự này mất thôi. Chí ít cũng phải nhét vào tay tôi cái điện thoại để tôi gọi người đến giải cứu chứ?

Đang nghĩ bậy bạ thì nghe tiếng giày cộp cộp cộp, Tuấn Anh đem bó hoa to hơn cả người cậu ấy lên đây, là bó hoa ban sáng cậu ấy để ở trong xe.

Nhưng sao lại mang cả giày vào phòng?

Ngay khi Tuấn Anh mở dây cà vạt trói chặt, mắt tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đang mở toang, bắt đầu dần hiểu ra vấn đề.

Tôi la lên: "Tuấn Anh! Cậu dám làm mà không dám chịu đòn hả?"

"Đương nhiên! Em từng mắng tôi là hèn nhát mà, em mắng đúng rồi đó, tôi chính là thằng hèn." Nói rồi cúi xuống hôn trán tôi một cái rồi cấp tốc chạy rầm rầm rầm tốc biến khuất khỏi cầu thang.

"..."

Tôi thở hồng hộc, tức muốn ói máu, gào lên: "Thằng chó kia! Đứng lại! Hôm nay tôi phải giết chết cậu!"

Tuấn Anh mở nút thắt nhưng không tháo hẳn, tôi phải xoay xoay gỡ gỡ mãi mới ra, trước khi Tuấn Anh chạy mất còn cố ý đóng cửa phòng cản trở tôi thêm một đoạn đường.

Lúc tôi thoát được, chạy tới cửa sổ ngó xuống đã thấy chiếc xe chậm rãi lăn bánh ra khỏi sân.

Tuấn Anh vươn cánh tay ra khỏi cửa, vẫy vẫy lên phía tôi.

"..."

Lồng ngực tôi phập phồng dữ dội, chống nạnh nhìn theo cái xe khuất bóng mà tức đến bật cười, cuối cùng ức chế hét ầm lên, đánh vào không trung mấy đường quyền.

Sau khi cơn giận sảng qua đi, tôi ngồi thụp xuống sàn suy sụp, bần thần cả buổi mới bò bốn chân về giường, ôm chặt bó hoa mà khóc toáng lên.

Hu hu hu...

Tuấn Anh là đồ chó!

Tôi chưa chuẩn bị gì hết!

Nếu biết trước cậu ấy nhiệt huyết như vậy thì... thì... thì...

Tôi ấm ức, khóc oà lên, nếu biết trước có ngày hôm nay thì tôi đã đi triệt lông cu rồi.

Hu hu hu hu hu hu...

Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Tuấn Anh đã biết hết sạch sành sanh rồi, giờ mà đi triệt thì lần sau cậu ấy sẽ nói tôi cố ý chuẩn bị da dẻ mịn màng thơm ngon mời cậu ấy xơi.

Oà... Tôi nức nở thành tiếng, hận bản thân mình đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Còn có lần sau sao? Tôi sẽ không bao giờ cho phép thằng cha khốn nạn ấy đụng vào người mình lần nào nữa!

Tôi ôm chặt bó hoa vào lòng, gào lên thất thanh: "Tuấn Anh! Tôi và cậu là kẻ thù không đội trời chung! Từ giờ trở đi... hức... hư hu humu... gặp cậu ở đâu tôi... híc... đánh ở đó!"

Khóc chán khóc chê, tôi sực nhớ ra một chuyện, vậy là lật đật kéo rèm khoá cửa, luống cuống vội vàng tụt quần rồi kéo chim mình lên ngửi.

Hu hu! Tuấn Anh khốn nạn!

Tại cậu ấy mà giờ tôi mới phải mất mặt khổ sở như thế này đây. Mỗi lần kéo giãn nó ra, tôi thốn tới óc chứ đâu có sung sướng gì.

Con chim non đủ lông đủ cánh của tôi không biết có xinh xắn hay không nhưng chắc chắn vẫn còn be bé, cân đối, hợp lý với cơ thể chứ có dài như vòi rồng đâu mà kéo lên đụng tới mũi nổi. Tuấn Anh có biết mỗi lần cậu ấy hừng hực khí thế là một lần tôi đau đớn muốn đứt ra làm hai không?

Tôi già rồi, làm xăm hình với thiết kế lúc nào cũng ngồi còng lưng từ sáng tới khuya, xương cốt lỏng lẻo chứ đâu còn dẻo dai như ngày nhỏ chứ.

Lần sau trước khi tụt quần tôi ra, Tuấn Anh có thể báo trước một ngày để tôi ngâm mình trong cánh hoa hồng thơm tho không?

"Oaaaa hu hu hu làm gì còn có lần sau. Sau này đi đâu tôi cũng sẽ đem theo cái xẻng, gặp cậu ở đâu tôi sẽ lập tức đào đất chôn cậu ở đó! Thằng chó khốn nạn!"

Chửi đã rồi tôi mới ấm ức cởi truồng đi chổng mông vào tấm gương lớn, xoay trái xoay phải, nhìn trên nhìn dưới, quan sát tỉ mẩn nửa tiếng đồng hồ mới thở hắt ra ngồi phịch xuống sàn.

May mà mông tôi không có mụn

May mà mông tôi không bị thâm

May mà mông tôi không có bớt

May mà mông tôi không bị sần

May mà mông tôi trơn láng, trắng sáng, không tì vết

À, có chứ. Bây giờ vẫn còn dấu bàn tay đỏ ửng do Tuấn Anh bóp mà ra, còn thêm cả vết răng...

Tôi duỗi hai chân trần thẳng cẳng ra sàn, dấu hôn nút đỏ thẫm từ háng xuống tận cổ chân rải rác vô số.

Sau đó lật chim nhỏ mềm mại sang một bên, thấy dấu răng của Tuấn Anh ngay vị trí ngấn mông sát cạnh túi bìu thì cạn lời.

Tuấn Anh là chó à?

Chỗ nào cũng cắn qua.

Vì vẫn không yên tâm nên tôi lấy cái gương soi nhỏ đặt xuống dưới sàn để quan sát hậu môn của mình.

Đúng là nó màu hồng nhạt thật.

Nhưng tôi vẫn chẳng vui vẻ thở phào gì. Dù sao nơi này tôi cũng dùng để đi đại tiện, tại sao Tuấn Anh lại... lại hạ mình làm như vậy?

Tôi cố ý co bóp cơ mông, nhìn chỗ đó thít vào giãn ra một hồi, mặt ngày càng nóng hổi, xấu hổ muốn chui thẳng xuống đất.

Không ngờ cả buổi hôm nay Tuấn Anh nhìn chằm chằm vào khung cảnh mất thẩm mỹ này rồi... rồi... khen xinh xắn.

Mắt Tuấn Anh có vấn đề gì không? Tôi có thể làm từ thiện đưa đi khám mắt trước khi chính tay mình đưa tiễn cậu ấy sang thế giới bên kia đó. Để mất công xuống dưới rồi thấy quỷ xanh nanh vàng cũng khen lấy khen để thì mất mặt lắm.

Nhưng mà... như như vậy là...

Cậu ấy... cậu ấy thật sự... thật sự... yêu tôi ư?

Nước mắt tôi lại chảy dài xuống, buồn tủi, tự ti, rõ ràng lúc nào cũng tắm rửa vệ sinh sạch sẽ nhưng vẫn sợ hãi vô cùng.

Lỡ... lỡ vừa nãy... lỡ có gì khiến cậu ấy ghê tởm thì sao?

Tôi cũng đâu thể ngửi được phía sau của mình để kiểm tra chứ. Hu hu hu...

Tuấn Anh có bị ám ảnh rồi bữa sau không dám cởi đồ tôi ra nữa hay không?

"..."

"Aaaaaaa!!! Mẹ kiếp! Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?"

Bữa sau cái củ cải!

Chủ nhật tuần sau tôi sẽ đi mua một cái quan tài!!!

Lúc thay đồ để tới tiệm, tôi mới biết từ trên xuống dưới, ngay cả trên cổ cũng toàn dấu hôn, nhiều nhất là hai bên bầu vú, bên ngực trái còn ịn rõ ràng dấu răng của con chó to.

Tức không thể tả.

Tôi chỉ có thể mặc áo sơ mi tay dài, cài nút trên cùng kín cổ như cán bộ mà đi làm.

Điện thoại đã có một đống tin nhắn, gọi nhỡ đến giục ăn sáng rồi, trừ tiệm của Lưu Ly ra thì bất kể ngày lễ lộc nào bên chỗ thằng Kiên cũng tụ tập kéo qua bên này ăn uống trước rồi mới về làm. Toàn lũ đàn ông con trai với nhau, nhiều khi hăng máu thấy tiệm vắng vẻ còn hứng lên lôi kéo khách vào làm vài ve, nhậu một hồi bê tới tối nghỉ làm luôn là chuyện bình thường. Đời mà, sung sướng trước, kiếm tiền sau.

Hôm nay nhiều cuộc gọi nhỡ như vậy chắc là lại lập kèo rồi. Tính tôi dễ dãi, trong tiệm gần như mặc định có năm chủ, Kiên, Ái Nghi, anh Viễn, anh Thắng và tôi, nên một trong bốn người kia thích thì cả bọn cùng nhích chứ không cần phải thông qua tôi làm gì cho lằng nhằng.

Tôi gọi cho Ái Nghi: "Kêu mọi người ăn trước đi, đừng đợi anh."

Ái Nghi như là đang nhai: "Đương nhiên, đợi anh cho rã ruột à? Anh mà đến chậm chừng nửa tiếng nữa thì chỉ còn nước gặm xương thôi."

"..."

Nó lại hỏi: "Nay lễ mà anh làm gì sáng giờ lâu quá vậy? Trang điểm à?"

"..."

Tôi cúp máy luôn. Biết vậy không gọi thì hơn.

Có tin nhắn dài thòng từ số lạ, trong lòng tôi nặng nề chán nản, dư sức biết là của ai. Trước đây tôi còn nhỏ nên tính tình vẫn dễ chịu, kiên nhẫn có thừa, nhưng bây giờ tôi trưởng thành rồi, biết từ chối mối quan hệ không cần thiết, chẳng việc gì phải xởi lởi xã giao với người khiến tâm trạng mình tồi tệ hơn. Huống chi, cũng chính người này là nguyên nhân khiến Tuấn Anh phát điên rồi hành hạ tôi mất mặt thành ra cảm xúc bất ổn như bây giờ.

Tôi xem sơ qua hai dòng đầu, đại loại là Hiếu muốn gặp mặt, nói Tuấn Anh không phải người tốt coi chừng bị lừa... Đọc đến đây thì tôi không xem tiếp nữa, thẳng tay kéo số điện thoại này vào danh sách chặn rồi xoá tin.

Dù Hiếu có gửi hình chụp cảnh Tuấn Anh đang xuống tay với ai đó thì trong mắt tôi, Tuấn Anh vẫn là người tốt, do người xấu làm chuyện sai mà thôi.

Tuấn Anh chắc chắn là người hoàn hảo. Đây là chân lý mãi mãi không bao giờ thay đổi được kể cả khi tôi hận cậu ấy thấu xương.

Hiếu thích thì đi mà nói với Tuấn Anh, xem cậu ấy có nổi khùng lên đánh cho bầm dập nữa hay không? Nói với tôi làm gì? Tôi với Tuấn Anh đâu có liên quan gì đến nhau.

Bây giờ tôi chỉ muốn đào hố chôn sống cậu ấy thôi.

Ra ngoài tôi mới biết Tuấn Anh đặt hai thùng lớn chứa thực phẩm chức năng, thuốc bổ các loại ở phòng khách trên này kèm mảnh giấy nhỏ, "Uống hết tôi lại mua cho em."

Lúc tới tiệm, tôi hối hận vì không ghé vào nơi bán dụng cụ làm vườn nào đó mua một cái xẻng, vì tên khốn nạn chán sống kia đâu có chạy về nhà như mọi tuần khác.

Trong khi tôi khổ sở khóc lên khóc xuống thì Tuấn Anh đang bá vai tụi thằng Kiên đứng thành vòng tròn "1-2-3 Dô!!! 1-2-3 Uống!!!" ngay trong tiệm của tôi kia kìa.

Tôi tức muốn hộc máu ngay tại chỗ, nghiến răng nhìn vào mà thở phì phò mãi, tôi nhìn quanh quẩn tìm khúc cây hay gì đó phang cho khí thế, nhưng vừa cởi được nón bảo hiểm thì Ái Nghi vẫy tay ra với tôi.

Qua lớp cửa kính, tôi thấy Tuấn Anh cố gắp nốt một miếng thịt quay sau đó bỏ chạy thục mạng ra cửa, trên hai tay vẫn cầm đôi đũa với lon bia.

Tôi vội vàng cầm đại cây chổi quét sân dựng ngay góc, đuổi theo, hét lên: "Đứng lại!"

Ái Nghi nhỏ con nhưng cực kì nhanh nhẹn, lao xuống thềm, ôm chầm lấy eo tôi, can: "Thôi mà~ Có gì về nhà vợ chồng đóng cửa bảo nhau~"

Tôi thở không ra hơi, em thì hiểu cái gì? Chính vì đã ở nhà đóng cửa ấy nhau nên mới thành ra nông nỗi này đó!

Hả? Khoan đã...

Lúc này tôi mới ngớ ra, dừng lại, hỏi: "Em nói ai là vợ chồng?"

Ái Nghi cười cười, "Còn ai vào đây nữa?"

Tôi phản ứng mạnh, "Có tin anh đập em nằm tại đây không?"

Nếu chạy gấp gáp sẽ bị thở dốc, tôi không thèm đuổi nữa nhưng khi thấy Tuấn Anh đứng lại, nhàn nhã uống bia nhìn về với thái độ vô cùng cợt nhả thì lại tức mà giãy giụa.

Nhưng giãy giả bộ...

Tôi mà vùng ra thật thì Ái Nghi chắc chắn không giữ được, nhưng nó sẽ bị đau.

Ái Nghi giữ chặt tôi, vênh mặt lên, "Em chả sợ, em có anh Kiên bảo kê rồi. Anh đừng có mà thái độ đó với em. Thế mà bảo anh em mình sống chết có nhau, anh với anh Tuấn Anh là một cặp mà cứ giấu em mãi."

Đã biết tên cậu ấy luôn rồi?

Tôi hạ giọng: "Anh không giấu em, tụi anh không phải một cặp."

Ái Nghi hậm hực: "Đấy, lại nói dối. Không phải một cặp mà tuần trước kéo nhau vào phòng riêng đóng cửa hú hí cả mấy tiếng đồng hồ à?"

"..."

Vừa lúc Ái Nghi nói vang trời câu đó thì mấy thằng trong tiệm đi ngang qua.

Tôi vội vàng bịt chặt miệng thằng nhỏ này lại.

Tuấn Anh được khoác vai bá cổ hộ tống hiên ngang quay về, lúc đi qua phía này, cậu ấy còn kéo cái cổ tay tôi rời khỏi mặt Ái Nghi.

Có thằng nói: "Thầy An hung dữ với anh rể tụi em quá!"

"..."

Anh rể???

Tôi mới là rể... à lộn, chúng tôi không có liên quan gì đến nhau hết!

Tôi nhìn theo mấy người nói nói cười cười mà ngây ngẩn, Tuấn Anh đúng là xã giao giỏi thật, trông cứ như anh em thân thiết lâu ngày gặp lại vậy.

Khuôn mặt Ái Nghi buồn bã, tôi thấy tội lỗi trong lòng, một câu "chuyện không phải như em nghĩ đâu" chẳng thể nói ra nữa.

"Lên phòng với anh một lát." Tôi thở dài, đề nghị.

Ái Nghi lẽo đẽo theo sau.

Lúc vào tiệm, mọi người thấy tôi lướt qua thì gọi lại ngồi, tôi giận Tuấn Anh nhưng không thể vì chuyện riêng tư mà làm ảnh hưởng cuộc vui của mọi người, nên cười đáp: "Cứ ăn đi, tao bàn công việc với thằng Nghi, xíu xuống."

Tuấn Anh nhìn sang, nhướng mày một cái trông vô cùng muốn ăn đấm, tôi nghiến răng trừng qua rồi mới lên lầu.

Cảm giác sáng nay Tuấn Anh y hệt thiếu niên dương quang xán lạn mặt dày năm xưa vậy. Tôi luôn oán trách tại sao lớn lên người này lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ nghiêm nghị như lão cán bộ, nhưng hôm nay kinh qua một hồi này, tôi lại cảm thấy cậu ấy làm lão cán bộ vô biểu cảm không quan tâm tới sự đời mới là tốt nhất, đỡ cho nổi khùng bất chợt lại lột đồ tôi ra làm thế này làm thế nọ.

Ái Nghi rũ bỏ vẻ vô tư thường ngày, ủ rũ hỏi: "Anh không coi em là bạn thân?"

Tôi kéo Nghi ngồi xuống giường, "Trước khi nói chuyện, anh muốn hỏi em, là ai nói với em vụ đó?"

"Chuyện hai người là một cặp? Em tự biết."

"Không." Tôi lắc đầu, "Chuyện Tuấn Anh đến đây rồi... ừm... vào phòng này...? Là thằng Tiến nói à?"

Ái Nghi nhăn mày, nhìn tôi như nhìn thằng ngu, hỏi: "Anh có biết tiệm mình có camera không anh An?"

"..."

À...

Chắc tôi có tật giật mình, luôn lo sợ người này người kia đồn đoán linh tinh về mối quan hệ không có tên gọi rõ ràng này.

Tôi ngại ngùng gật đầu, hỏi chi tiết: "Vậy tức là cả tiệm này đều biết hết?"

Không phải tôi hỏi câu thừa thãi mà bữa trước vẫn còn mấy thợ xăm trong buồng, Tuấn Anh đến hay đi đều không biết nên tôi muốn chắc chắn thêm.

Ái Nghi gật đầu, "Đương nhiên, tiệm anh Kiên cũng biết."

"..."

Đệt!

Tôi cố tìm điều may mắn trong một đống xui rủi, an ủi bản thân rằng vẫn may còn bên Lưu Ly chưa hay tin, lúc này Ái Nghi giáng thêm một đòn: "Chi nhánh 2 đông quá, chắc mới biết một nửa. Anh cứ yên tâm đi, hết tuần sau là mọi người đều biết mặt anh rể cả rồi."

"..."

Yên tâm ư?

Tôi suy sụp tinh thần đổ ập cơ thể ra phía sau, không còn chút sức sống nào mà nhìn trân trối lên trần nhà.

Ái Nghi bật cười, chống tay ra sau, ngả người, nghiêng mặt nhìn tôi: "Từ khi anh đẹp trai xuất hiện, nhìn anh khác quá! Nhưng em thích anh bây giờ hơn."

Vốn dĩ tôi có thể gồng cơ mặt trở lại lạnh lùng, cũng có thể cãi "anh vẫn luôn như vậy", nhưng tôi không làm thế, tôi cũng muốn biết bản thân đã thay đổi hoặc nói chính xác hơn là đã quay trở lại thuở xưa như nào.

Tôi hỏi: "Nhìn anh thế nào?"

Ái Nghi chọc ngón tay lên má tôi, nói: "Nhìn phản ứng của anh bây giờ đáng yêu chết đi được! Trước đây anh luôn lạnh nhạt, khuôn mặt chẳng bao giờ trưng được ra mấy biểu cảm, nhưng từ khi gặp lại anh đẹp trai, anh biết ngượng ngùng, biết xấu hổ, tuy là không phải kiểu tỏ rõ cảm xúc ra nhưng đặt trên người quanh năm lạnh nhạt cũng là kì tích rồi."

Tôi nói: "Bình thường anh cũng có cười nói vui vẻ mà, có lạnh nhạt đâu."

Ái Nghi lắc đầu: "Không giống, bình thường anh cười cho có, em thấy anh không thực sự vui vẻ, nhất là ánh mắt của anh ấy, lúc nào cũng cứng đờ. Người ta nói muốn biết một người có thật sự đang vui vẻ hay không thì hãy nhìn vào mắt của họ, mắt anh chẳng có biểu cảm gì cả. Bởi vậy nên em mới muốn anh đi chơi bar hoặc đua xe với nhóm tụi em cho khuây khoả, mà anh toàn cắm đầu vào làm không à. Nhưng từ khi anh đẹp trai xuất hiện, lúc ngồi trong xe hơi em đã thấy anh khác lạ cực kì rồi, là biểu hiện mà em chưa từng gặp qua suốt nhiều năm nay, trong mắt anh có rung cảm bồi hồi khó diễn tả lắm. Chứ không anh nghĩ làm sao mà em vừa nhìn đã đoán được ngay hai người có vấn đề? Em cũng có phải thầy bói đâu, mà hai anh lại cùng là nam giới, anh còn luôn miệng quảng cáo mình là trai thẳng nữa chứ, thế mà em vẫn đoán được là vì nhìn vào mắt anh đó."

Tôi mỉm cười, kéo Ái Nghi nằm xuống song song với mình.

Lâu nay tôi đeo lên người mặt nạ mạnh mẽ hoàn hảo, thứ vỏ bọc do trăm ngàn sợi tơ cô độc quẩn quanh nhiều năm mà kết thành.

Khi Tuấn Anh trở về, có lẽ ngay từ thời khắc chạm ánh mắt cậu ấy tại quán cà phê nọ, những sợi dây lạnh lẽo vô hình ấy phút chốc được hơi ấm xua tan, mỏng manh dần đứt gãy.

Ái Nghi tiếp tục lên tiếng: "Lâu nay em tưởng anh on top, lúc còn đại học, có mấy thằng cua anh, em luôn tưởng tượng khi đứng cùng mấy người đó anh sẽ thành dáng vẻ như thế nào, nghĩ mãi vẫn không thấy thoả đáng, chẳng lẽ lùn lùn lại là 1 sao?"

"..."

Bớt lôi chiều cao của anh vào!

"Nhưng hiện tại, nếu anh và anh đẹp trai là một cặp thì lại thấy vô cùng hài hoà, hợp lý không một khúc mắc. Cái khuôn mặt lạnh lùng của anh khi so với dáng vẻ ác liệt của anh đẹp trai ngày nọ thì chẳng bằng một góc móng tay."

Tôi thở dài.

Ái Nghi hỏi: "Có phải anh sợ em... sợ em cướp bạn trai của anh không? Em không phải người như vậy!"

Tôi giật mình sửng sốt, nằm nghiêng sang, bẹo má nó, "Không phải đâu, đừng nghĩ bậy bạ. Là do anh quyết định sẽ không có bất cứ mối quan hệ gì với người đó nữa nên mới thấy không cần thiết phải kể cho em."

Ái Nghi là một người bạn tốt, tôi luôn coi như anh em trong nhà, sống hiểu chuyện biết điều, cái gì nên nói hay không nên nói thì khỏi cần dặn dò nhiều nó cũng tự biết, đặc biệt là bí mật của ai đó, nó nhất định sống để bụng chết mang theo. Vì vậy nên chuyện Lưu Ly là bạn gái giả của tôi cũng chỉ có mỗi ba tụi tôi biết với nhau, nó mê thằng Kiên như điếu đổ mà cũng chưa từng rù rì rò rỉ lộ ra chút thông tin nào.

Vì vậy, thay vì nói sơ sài "em đoán đúng rồi" thì tôi chọn cách kể rõ ngọn ngành, tiện thể quảng cáo luôn từ tình bạn thuở ấu thơ đến rung động đầu đời thời niên thiếu của chúng tôi cho Ái Nghi nghe.

Tuấn Anh chưa từng nói một lời yêu tôi nhưng khi thuật lại, trong miệng tôi nói ra rằng chúng tôi đã từng yêu nhau vô vàn đắm say.

Nó ngồi dậy, ánh mắt mơ màng, cảm thán: "Chuyện tình của hai anh đẹp như mơ vậy!"

Tôi thở dài.

Đẹp thật... nhưng chỉ đẹp trong những năm tháng cũ kỹ thôi. Sau khi Tuấn Anh đi, xung quanh tôi chỉ còn bóng tối, giữa chúng tôi chẳng tồn tại bất cứ mối liên hệ nào nữa rồi.

Ái Nghi nhìn xuống tôi, ánh mắt nó đỏ hoe, chắc là vì cảm động, nói: "Em tin anh đẹp trai có nỗi khổ tâm khó nói, chắc chắn có uẩn khúc ở đâu đó thôi."

Thấy chưa? Khuôn mặt của Tuấn Anh rất đáng tin mà, ngay cả người ngoài chưa từng tiếp xúc cũng nghĩ lý do biện minh cho cậu ấy.

Tôi mỉm cười, hỏi: "Em cũng cảm thấy mặt Tuấn Anh uy tín đúng không?"

Ái Nghi lập tức lắc đầu: "Không. Em thấy anh ấy đẹp trai."

"..."

"Đẹp trai không bao giờ sai!"

"..."

Tôi ngồi dậy, tét nhẹ lên bắp tay nó một cái, đang định nói chuyện thì có tiếng gõ cửa. Tôi bấu chặt tay Nghi, lắc đầu ra hiệu.

Ái Nghi quát lên: "Ai?"

Bên ngoài lên tiếng: "Tao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play