Nghe có vẻ là rất ít, nhưng phải liên hệ với vật giá tại thời điểm này.Thời đại một cân gạo hơn một hào, một cân thịt lợn bảy hào.

Một nhà bọn họ nhiều người như vậy, điểm công một năm kiếm được, khấu trừ đi để sử dụng, thực tế cầm trong tay mới chỉ hơn ba mươi tệ.Ba trăm tệ này chính là thu nhập mười năm.

Không ít nhà bởi vì trong nhà không có nhiều lao động, một năm vất vả hết mức mới lấy không đến được mười tệ.

Hơn nữa cộng thêm phải chi tiêu khi trong nhà có người bị bệnh, mua thuốc, tiền lễ lộc, v.v...!Toàn bộ tiền tiết kiệm cộng lại có một trăm, chính là giai cấp nhà giàu rồi.Mà nhà bọn họ sở dĩ có nhiều tiền như vậy, hiển nhiên là bởi vì có Trương Bình, là người có tiền trợ cấp hàng tháng.Trương Căn uống một ngụm nước, lấy ra hai trăm tệ từ trong ngực đưa cho Tô Hồi.Đây là tiền được rút ra từ tiền trợ cấp vừa nhận được."Cộng thêm bằng này, xây nhà hẳn là đã đủ rồi." Thấy ông lấy ra hai trăm tệ, Tô Thiển Minh nói ra việc này: "Lương thực chia thế nào?”Trương Căn: "Trước khi xây nhà xong chúng ta vẫn ăn chung với nhau, nhà xây xong rồi, cũng nên chia lương thực.

Lương thực do con dâu hai trồng đều trả lại cho nó, chúng ta trợ cấp một ít.” Việc nào ra việc đó, đến lúc đấy lương thực chắc chắn không đủ cho nhiều người ăn như vậy, đến lúc đấy ông lại trợ cấp."Trong nhà vẫn còn một cái nồi vỡ, bởi vì có cái mới nên vẫn luôn không đem đi sửa, sửa xong thì các con lấy đi.

Quần áo chăn mền các con dùng cũng lấy đi, bát đũa mỗi người một phần." Về phần nông cụ gì gì đó, đều thu được từ trong thôn.

Cá nhân cũng chỉ còn lại dao phay và lưỡi liềm nhỏ, tự mình chăm sóc đất phần trăm.

Những thứ này đều chỉ có giống nhau, không có cách nào phân chia.Tô Thiển Minh nghe được những lời này, nụ cười trên mặt liền hòa nhã, nhìn ông thông gia.

Bà thông gia có chút không rõ, nhưng ông thông gia vẫn nói rõ ràng.Tô Thiển Minh hỏi con gái: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền giải quyết như vậy, con đi lấy giấy bút tới đây đi.”Trương Vệ Quốc thông minh, chạy vào phòng xé vở bài tập của Trương Bảo Quốc.

Tô Thiển Minh liền viết tất cả những gì vừa nói lên đó.Trương Căn nhìn Tô Thiển Minh viết lưu loát, lại bổ sung thêm một câu: "Phía trên còn phải viết nếu như nó muốn tái hôn, nhà cửa phải để lại cho bọn trẻ Bảo Quốc.”Tô Hồi cũng không cho rằng mình sẽ lấy chồng, không để ý chút nào: "Bố, bố viết đi, dù sao con cũng sẽ không tái hôn, đều như nhau." Hiển nhiên là cô gọi bố đã càng ngày càng thuận miệng hơn.Tô Thiển Minh âm thầm thở dài.

Con gái tuổi còn trẻ đã phải ở góa, không còn cách nào khác, số khổ, nhưng có bọn họ giúp đỡ, cuộc sống cũng có thể sống được.Cuối cùng viết xong, nhân chứng là Trương Thành Nghiệp và Tôn Cường lần lượt viết tên mình lên đó.

Viết làm ba bản, một bản cho con gái, một bản cho Trương Căn, một bản cho đội trưởng.Nhà này coi như là chia xong, chờ sau này đại đội trưởng đi tách hộ tịch ra là xong việc.

Sau đó bọn họ cùng nhau đi xem đất nền nhà.Trương Thành Nghiệp thật ra là có chút quan hệ họ hàng với nhà bọn họ, phải nói là tất cả những người họ Trương trong thôn bọn họ đều có quan hệ họ hàng.

Bởi vì lúc trước khi chạy nạn đến nơi này, là bốn anh em họ Trương.

Nhiều năm như vậy họ lần lượt kết hôn sinh con, sinh sôi nảy nở thành mấy trăm hộ gia đình, trên thực tế là cùng một tổ tiên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play