Chu Chính Hàm đỡ Thục phi, truyền gọi thái y.

"Thục phi nhiều ngày vất vả, không chịu nổi kinh hỉ này. Đưa nàng ấy ra sau tiểu điện trước."

Đỡ Thục phi rời khỏi, hoàng quý phi lo sợ quỳ dưới đất, luôn miệng nói mình oan uổng. Chu Chính Hàm nghiêng đầu:"Ngươi oan uổng?"

"Từng chuyện mà Thục phi nói ra, có chuyện nào mà oan uổng ngươi? Không ngờ còn cho trẫm một bất ngờ như thế, ngươi hãm hại cả chính muội muội của mình!"

Tiểu Ý, cung nhân của Thục phi quỳ xuống bẩm tâu:"Hoàng thượng, xin người đòi lại công đạo cho nương nương. Năm đó nương nương vì uống canh bổ mà hoàng quý phi đưa qua nên mới khó sinh, dẫn đến bệnh tật sau này. Chuyện này chỉ cần đem tâm phúc của hoàng quý phi ra tra khảo là sẽ biết!"

Hoàng quý phi trừng lớn, vùng dậy muốn đánh Tiểu Ý:"Tiện nhân, các ngươi hãm hại ta!"

Cấm vệ quân lần nữa đè nàng ta xuống, lần này mạnh tay vô cùng khiến nàng ta giãy dụa như một con chó.

Chu Chính Hàm liếc nhìn, một quyền nắm chặt:"Từng chuyện này, có thứ gì oan uổng? Trẫm sẽ từ từ tính với ngươi, tính từng chuyện một. Bao gồm cả chuyện hạ độc Thanh Diên, trẫm sẽ tính với ngươi rõ ràng!"

Hoàng quý phi gào lớn:"Hoàng thượng, chuyện của hoàng hậu thần thiếp không có làm! Hoàng thượng!"

Tiếng gào quăng dần ra xa, Chu Chính Hàm tâm trạng không tốt. Hậu phi sau lưng làm chuyện trái nhân nghĩa, tất nhiên hắn phẫn nộ vô cùng. Hoài Ngâm và Chu Chính Thừa lui ra, tiếp tục điều tra chuyện khi nãy, sau đó dựa vào Hình bộ mà phán tội.

Chu Chính Hàm đi nhìn Thục phi một lát, nàng ấy ngất đi một khắc sau mới tỉnh. Vừa tỉnh đã nắm lấy tay Chu Chính Hàm:"Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng, thần thiếp không hãm hại hoàng hậu..."

Chu Chính Hàm trấn an nàng ấy:"Trẫm tin nàng."

Thục phi lập tức rơm rớm nước mắt, trách cứ:"Tại sao tỷ tỷ lại làm vậy? Thần thiếp thực sự không hiểu. Hoàng thượng, thần thiếp không hiểu."

Chu Chính Hàm thấp giọng an ủi.

"Hoàng quý phi xấu tính từ trong bụng, nàng có làm gì cũng không thể thay đổi nàng ta. Chuyện này cứ để trẫm xử lý, nàng tĩnh dưỡng trước."

Thục phi dựa vào lòng Chu Chính Hàm:"Hoàng thượng, đều trách thần thiếp mềm lòng. Nếu như thiếp cứng rắn, có lẽ bây giờ Vĩnh Dư không xa cách với thiếp. Tỷ tỷ sẽ không lâm vào lạc lối, làm xằng làm bậy."

Thục phi một bước nhún, hai bước nhường, khéo léo khơi dậy lòng thương của hoàng thượng và sự căm ghét của hắn đối với hoàng quý phi. Chu Chính Hàm trầm mặc, lập tức hạ lệnh dụng hình điều tra cung nhân của hoàng quý phi, trả lại công bằng cho Thục phi nương nương.

.........

Chuyện này là sự thật, rất nhanh cung nhân của hoàng quý phi khai nhận toàn bộ.

Năm đó, Hoàng quý phi thể chất không tốt, thái y chẩn đoán nàng ta không thể mang thai. Mạn thừa tướng liền đưa Mạn Sung tiến cung, hòng mượn bụng thứ nữ mang long chủng. Hoàng quý phi muốn giết mẹ đoạt con, dù là nữ nhi nhưng chí ít hoàng thượng vẫn yêu thương hài tử, nể mặt nữ hài mà quan tâm nàng ta.

Huống chi Chu Vĩnh Dư là trưởng nữ, sau này liên hôn vẫn có ích cho gia tộc.

Hoàng quý phi nung nấu ý định đã lâu, canh dược thuốc thang mỗi ngày một ít, chẳng bao lâu Thục phi đau đến chết đi sống lại trong phòng sinh. May mắn Thục phi mạng lớn, vất vả nhặt về chút hơi tàn.

Thục phi nghe xong sự việc, sụt sùi:"Thiếp vốn nghĩ chỉ cần mình nhân nhượng, tỷ tỷ sẽ nể tình tỷ muội mà đối tốt với Vĩnh Dư, an phận thủ thường."

Chu Chính Hàm xác nhận xong sự việc, đưa lại bản án cho Hoài Ngâm.

"Hoàng quý phi không biết đủ, đây là nàng ta tự chuốc lấy."

"Hoài Ngâm, chiếu theo tội trạng mà xử, trẫm muốn người trong thiên hạ noi gương mà sợ."

Hoài Ngâm nhận lệnh, lui ra.

Hắn thở dài:"Thục phi, trong cung hỗn loạn, cũng may có nàng giúp trẫm xử lý. Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên phải nhờ nàng chăm sóc, trẫm sẽ không để nàng chịu thiệt."

Thục phi tri kỷ nắm tay hắn, dịu dàng nói:"Có thể phân ưu cho hoàng thượng, là phúc của thiếp."

Chu Chính Hàm híp mắt, chậm rãi rút tay ra, giây sau ngoắc Triệu Hải vào. Hoàng quý phi vừa rớt đài, quay đầu lại tấn phong Thục phi làm quý phi.

Thục phi cúi đầu, có mà không nhìn ra ý cười trong mắt nàng ấy.

.............

Hà Tịnh giúp Triều Thanh Diên lau người, nàng hôn mê gần một tháng. Khoảng thời gian này Chu Chính Hàm đều nghỉ ở Phượng Nghênh cung, thỉnh thoảng đưa Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên ngẫu nhiên đến thăm nàng.

Đức phi và Thục quý phi cứ cách ba bữa lại đến, lần nào đến Đức phi đều sụt sùi một trận.

Thái y mỗi ngày chẩn mạch, chẩn xong lại lắc đầu đi ra. Người trong cung đều cảm thấy, hoàng hậu sắp không xong rồi.

Chu Chính Hàm đi vào, liếc mắt nhìn Hà Tịnh:"Ngươi trở về nghỉ ngơi, trẫm muốn ở cùng Thanh Diên một chút."

Hà Tịnh ủ rũ cúi đầu, nàng ta đóng cửa rời khỏi, không quên nhìn bóng lưng cô độc của hoàng thượng mà thở dài. Đợi người rời đi, Chu Chính Hàm ngồi bên giường, chậm rãi vuốt tóc Thanh Diên.

"Cả Hà Tịnh nàng cũng lừa, sợ là sau này nàng ta có ám ảnh tâm lý mất."

Triều Thanh Diên hé mắt, nhướng mày nhìn hắn.

"Muốn mọi người tin chuyện này, cung nhân tâm phúc của thiếp đều phải tin trước. Hà Tịnh cứ mặt mày như đưa đám thì mọi người mới nghĩ là thiếp sắp chết rồi."

Chu Chính Hàm điểm ngón tay lên môi Thanh Diên:"Chết cái miệng của nàng, không được nói lung tung."

Thấy vẻ mặt hung ác của hắn, Triều Thanh Diên hì hì rướn người lên, hôn chóc lên môi hắn một cái:"Không nói lung tung, không nói. Tiểu Hàm đừng giận."

Sau đó liền a ui ôm ngực, dọa cho Chu Chính Hàm nhảy dựng lên, bao nhiêu tức giận vừa rời đều bị ném sau đầu.

Triều Thanh Diên dựa vào lòng hắn, trông khí sắc tốt hơn rất nhiều. Nhưng mấy tuần này chỉ có thể đi lại lúc Chu Chính Hàm ở trong tẩm điện nên gân cốt nàng không tốt như trước, thỉnh thoảng có tiếng gân cốt vang lên.

Nàng quả thật trúng độc, chỉ là nàng hít vào không nhiều chất độc như hai hạ nhân kia, lại tự mình phong bế kinh mạch nên mới kịp thời hồi cung cho Phùng Điệt chữa trị.

Phùng Điệt cũng biết chuyện này, nhưng vở kịch cần diễn thì phải diễn cho trót thôi. Làm thái y không dễ dàng a!

"Thục quý phi có phản ứng gì không?"

Chu Chính Hàm hôn lên trán Triều Thanh Diên:"Đã bắt đầu đưa người vào Phượng Nghênh cung, có lẽ muốn thâm dò thử là nàng giả vờ hay hôn mê thật."

Thục quý phi là người rất cẩn trọng, nếu không làm sao có thể giấu mình nhiều năm như thế.

Triều Thanh Diên bĩu môi:"Vậy không bằng chúng ta đến bước cuối đi. Thiếp nhớ Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên lắm rồi."

Tuy bên kia Chu Chính Hàm đã phái người bảo vệ hai hài tử thật tốt nhưng Triều Thanh Diên vẫn rất lo lắng. Chu Chính Hàm trấn an:"Bây giờ ta vẫn còn lui tới chỗ nàng, Thục quý phi sẽ không ngu ngốc mà ra tay. Ta đã lệnh Ngô Hành an bài mọi chuyện, sẽ nhanh kết thúc chuyện này thôi."

Triều Thanh Diên gật đầu:"Mạn gia sao rồi?"

Chu Chính Hàm:"Hoàng quý phi rớt ngựa, Mạn gia điêu đứng một phen. Mạn phu nhân lại vừa tách nhà, khiến cho cả Mạn gia ầm ĩ một trận. Ta nghĩ Thục quý phi sẽ rất nhanh đánh chủ ý lên Tiết Nhan và cướp Vĩnh Dư trở về."

Cốt yếu của chuyện này đều là vì nàng ta chịu quá nhiều áp bức, bao gồm cả nỗi hận đoạt con. Hoàng quý phi chịu kết cục kia, đáng lắm.

Cho nên khi hoàng quý phi bị vu oan, Thục quý phi nhân lúc đó kể lại chuyện cũ, mượn tay Chu Chính Hàm trị tội nàng ta. Nhưng nếu hoàng quý phi không có làm, ai mà nắm thóp được?

Đây là nghiệp báo của hoàng quý phi.

Mưu hại cung phi, bạt đãi hoàng tự. Nhiêu đây đã đủ xử tội nàng, còn chuyện hạ độc kia...

Oan uổng cho hoàng quý phi một chút rồi.

Chu Chính Hàm cụp mắt, ngửa đầu nhìn trần nhà, giọng nói chán nản uể oải:"Ngày mai trẫm sẽ lấy cớ lão Bình Tri vương* không khỏe, để Đức phi đưa Vĩnh Dư xuất cung tạm lánh mặt ở vương phủ vài ngày. Nơi đó có lão thần vương tử trấn giữ, Thục quý phi sẽ không dám làm càn."

*ông ngoại của Đức phi

Nhìn thấy dáng vẻ chán chường của hắn, Triều Thanh Diên vuốt lưng hắn vài cái, trêu chọc gọi:"Tiểu Hàm~."

"Ta không sao." Nàng đừng an ủi ta bằng giọng điệu đó!

Triều Thanh Diên thấy gương mặt tuấn tú của hắn nhăn lại thành một cục, vuốt ve hắn một trận:"Nàng ta thay đổi, không phải do chàng."

Chu Chính Hàm ảo não, dựa đầu vào trán Triều Thanh Diên.

"Lúc Thục quý phi mới tiến cung, là một tiểu cô nương khiến người ta yêu thích."

Không phải khi không Mạn Sung được nhận ân sủng, Chu Chính Hàm rất yêu thích nàng ta, thật lòng coi nàng ta là hồng nhan tri kỷ. Mạn Sung khó sinh mà bệnh, Chu Chính Hàm vẫn đối đãi với nàng ta trước sau như một, tôn trọng hữu lễ, bầu bạn bên cạnh. So với hoàng quý phi kia, dường như có vị trí hơn rất nhiều.

Giờ nàng ta muốn giết người hắn yêu nhất, đây là chuyện không tha thứ được.

Đột nhiên nhận ra tiểu cô nương năm đó cùng hắn ngâm thơ đối ẩm biến thành một độc phụ mưu tính đầy mình, trong lòng Chu Chính Hàm tất nhiên không thoải mái.

Triều Thanh Diên thở dài.

Thỏ nhỏ bị ép đến cắn người, tất nhiên có thể hiểu. Nàng không phải cảm thông cho kẻ muốn giết mình, nàng chỉ đang hiểu lý do mà Thục quý phi trở nên như thế.

"Tiểu Hàm, chúng ta giải quyết xong chuyện này. Thiếp muốn xuất cung, cùng chàng dạo chơi bên ngoài một phen."

Chu Chính Hàm gật đầu, hôn lên trán nàng.

Bình yên của hắn ở đây, sau này không muốn âu lo nữa.

.....................

Vài ngày sau đó, Ngô Hành lấy cớ khải tấu, mời Chu Chính Hàm đi đến phía Nam khảo sát dân tình một phen.

Chiếu theo thông lệ, hoàng thượng phải định kỳ xuất cung vi hành. Chu Chính Hàm dựa theo quy tắc tổ tiên, chuẩn bị lên đường. Nhưng vì hoàng hậu còn đang hôn mê, Chu Chính Hàm giả vờ chần chừ một phen.

Thục quý phi làm một bàn thiện, mời hắn qua dùng bữa.

Chu Chính Hàm ăn cơm khá nhanh, ý tứ muốn lập tức trở về chỗ hoàng hậu. Thục quý phi gắp thức ăn cho hắn, khuyên nhủ:"Hoàng thượng, quốc sự quan trọng hơn. Thần thiếp sẽ chăm sóc tốt cho hoàng hậu nương nương, chàng không nên trì hoãn nữa. Để trễ nãi thời gian sẽ đi sai với quy tắc tổ tiên."

Nói đến tổ tiên rồi, tất nhiên Chu Chính Hàm không thể cự tuyệt. Mặt mũi không cam lòng, vờ vịt thở dài:"Vậy đành nhờ quý phi chuẩn bị mọi thứ. Trẫm nên đi sớm về sớm, cận kề bên cạnh chăm sóc Thanh Diên."

Nụ cười Thục quý phi hơi cứng lại, sau đó rất nhanh liền biến mất.

Thật ghen tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play