Hoàng quý phi nhận nuôi đại công chúa. Nàng ta biết rõ mình đã vụt hậu vị khỏi tầm tay, sau này chẳng còn tiền đồ gì nữa chứ đừng nói hoài long thai.

Chỉ có nhận nuôi đại công chúa lúc đó mới khiến cho Chu Chính Hàm để ý nàng ta một chút.

Hắn vốn tưởng rằng Hoàng quý phi ít nhiều gì đối với đại công chúa nuôi dưỡng từ nhỏ cũng có chút tình cảm.

Nhưng khi Chu Chính Hàm băng hà, nàng ta thẳng tay vứt bỏ nữ nhi một cách tàn nhẫn, giương mắt nhìn con bé tan xương nát thịt.

Nữ nhân này không phải rắn độc thì là gì?

Chu Chính Hàm hỏi Hoài Ngâm:"Tối hôm đó trẫm cũng ở Liên Du cung, rõ ràng chỉ có Tô thái y và Lý thái y hầu hạ. Những người còn lại thì sao?"

Hoài Ngâm đáp:"Hoàng quý phi gọi hết người của thái y viện, một mặt đến Liên Du cung, một mặt xuất cung đến phủ thừa tướng."

Đến đây đã rõ.

Sau khi đại công chúa triệu thái y thì sáng hôm sau phủ thừa tướng liền cáo bệnh. Hoàng quý phi muốn mời thái y cho người nhà nhưng sợ Chu Chính Hàm nói nàng ta lạm dụng quyền hành, liền mượn danh đại công chúa dùng nhân lực trong cung.

"Thừa tướng bị bệnh mà phải mời hết năm sáu thái y trong viện sao?"

Đây là bệnh hay đánh bóng mặt mũi?

Hoài Ngâm sâu kín trả lời:"Chuyện này thuộc hạ không dám bình luận. Nhưng lúc thừa tướng phủ có thái y thăm khám, nhiều người vừa kịp lúc nhìn thấy, tin đồn ngầm lan ra các đại tộc rất nhanh. Thuộc hạ cảm thấy lần này Mạn thừa tướng lâm bệnh cũng rất có lời."

Từ lúc Mạn thị rớt khỏi phượng vị, người chê cười Mạn gia không phải ít. Mượn việc triệu thái y cho thấy hoàng thượng vẫn coi trọng Mạn gia, một công đôi chuyện.

Chu Chính Hàm ban cho Hoài Ngâm một ánh mắt tán thưởng.

"Thừa tướng bệnh nặng mà mấy hôm sau vẫn dốc sức chầu triều, quả nhiên là tận trung tận lực. Ban thánh chỉ của trẫm xuống dặn dò thừa tướng tại gia bồi dưỡng, không khỏe thì không được phép tiến cung."

Hoài Ngâm khẽ cười, thấp đầu vâng lệnh.

Nửa bước liền xoay đầu nói:"Để chu đáo hơn, thuộc hạ sẽ sắp xếp thái y theo dõi bệnh tình của thừa tướng."

Chu Chính Hàm gật đầu:"Rất đúng ý trẫm."

Hoài Ngâm rời đi. Chu Chính Hàm mới triệu Phùng thái y vào, hắn hỏi thăm tình hình của Triều Thanh Diên.

Phùng thái y là người bên cạnh hắn, rất thành thật đáp:"Hồi hoàng thượng, An phi nương nương hư tổn có lẽ đã từ trong bụng mẹ. Vì lúc nhỏ chăm sóc không tốt, khi thành niên mới dễ khiến cho nương nương trời lạnh phong hàn, trời nóng bị nhiệt."

[Tác giả: Này Nha chém gió á, chứ không học Y nên không biết đúng không:'))))]

Chu Chính Hàm chợt nhớ đến xuất thân của Triều Thanh Diên, sắc mặt hơi tối.

"Có thể chữa trị?"

Phùng thái y nhanh nhẹn đáp:"Vi thần sẽ tận lực."

Triều Thanh Diên là thứ nữ, từ nhỏ trong nhà đã chịu khổ, có lẽ bệnh của nàng cũng từ đó mà ra. Chu Chính Hàm nhớ, lúc nàng gia nhập quân binh dưới trướng hoàng đệ, mùa đông năm đầu bệnh đến không thể rời giường.

Sau này trong quân doanh có một A Mãn nương đem cho nàng bài thuốc dân gian, uống xong bốn thang thì bệnh cũ này cũng không còn thấy nữa.

A Mãn nương, bây giờ hắn muốn tìm người này cũng có chút gian nan.

Chu Chính Hàm cho Phùng thái y lui. Hắn đi vào tẩm điện, vén chăn lên giường. Triều Thanh Diên cuộn mình trong chăn, co lại như mèo nhỏ.

Chu Chính Hàm cẩn thận ôm lấy nàng, phà hơi ấm sưởi lấy nhau.

Có hơi ấm, Chu Chính Hàm hài lòng nhắm mắt. Giấc ngủ đầu tiên sau sáu năm dày vò kia, yên bình hơn hắn nghĩ nhiều.

Bên ngoài mưa rơi vào ngói đỏ, gió lớn bão tố kéo đến tận sáng mới dừng lại. Triều Thanh Diên ngủ đến mặt trời ló dạng mới tỉnh dậy, nàng xoay người rơi vào lồng ngực hắn.

Mi mắt nàng khẽ nâng lên, Chu Chính Hàm nhắm nghiền mắt tựa như ngủ rất say. Nàng và Chu Chính Hàm chưa từng tiếp xúc gần đến thế.

Nàng rúc người vào chỗ ấm nhất, muốn đưa tay ôm nhưng chần chừ mãi vẫn không hướng qua. Cuối cùng Chu Chính Hàm cũng không kiên nhẫn nổi, đành kéo tay nàng vắt qua hông hắn.

"Thanh Diên tỉnh rồi sao?"

Triều Thanh Diên nghe thấy âm thanh ngái ngủ của hắn, khóe môi hơi nhếch lên, vành tai đỏ ửng. Nàng làm bộ lười biếng, nhỏ nhẹ đáp:"Vâng."

"Hôm nay không thượng triều, trẫm ở lại Viên Di cung dùng thiện cùng nàng."

Triều Thanh Diên được hắn đỡ dậy. Chén thuốc hôm qua có tác dụng rất tốt, Triều Thanh Diên thấy hôm nay khỏe khoắn hơn nhiều.

Thay xong y phục, cung nhân đã dâng thiện. Chu Chính Hàm và nàng dùng bữa rất vui vẻ, hắn thỉnh thoảng sẽ đưa mắt ngắm nhìn dáng vẻ của Triều Thanh Diên.

Triều Thanh Diên không hiểu tại sao lại được ân sủng như thế, nàng chưa từng được Chu Chính Hàm đãi ngộ như thế bao giờ.

Nhưng người chạy đến Viên Di cung, cả đêm ở bên nàng. Trong đáy lòng lạnh giá bấy lâu của nàng giống như có người dùng hai bàn tay sưởi ấm.

Dùng nửa bữa thiện thì bên ngoài truyền tới tiếng thông tri, Lệ phi cầu kiến. Chu Chính Hàm sực nhớ ra, quên mất còn có một Lệ phi.

"Nàng ta đến đây làm gì?"

Triệu công công đáp:"Lệ phi nương nương nghe nói An phi đêm qua phong hàn nên đích thân đem chút canh muốn giúp An phi nương nương bồi bổ."

Triều Thanh Diên cúi đầu ăn canh, Chu Chính Hàm vừa múc cho nàng hai bát canh lớn. Canh nhiều như vậy, uống làm sao cho hết?

Chu Chính Hàm ngoắc tay, ý bảo cho người vào.

Lệ phi Tương thị lấy danh đem canh đến, chẳng qua mục đích là muốn gặp Chu Chính Hàm. Sáng sớm hắn không nói không rằng đã chạy đến Viên Di cung, mặc kệ nàng ta ngây ngốc không hiểu gì.

Lệ phi từ khi tiến cung đã thịnh sủng, chưa từng chịu ủy khuất như thế bao giờ, sớm hoảng thành một vòng.

Nàng ta trang điểm kỹ lưỡng, cung phục màu hồng phấn thanh nhã, nhìn chẳng giống phi tử mà lại giống một tiểu cô nương. Cái khí chất thanh thuần này chính là thứ mà hậu cung ít người có được.

Lệ phi hành lễ:"Thần thiếp tham kiến hoàng thượng, An phi tỷ tỷ."

Triều Thanh Diên ít khi qua lại với phi tần trong cung, Lệ phi hành lễ xong cũng không nói gì. Chu Chính Hàm mở lời trước:"Lệ phi đến có chuyện gì?"

Lệ phi có hơi ủy khuất, nhưng cũng không ngu ngốc gây sự. Nàng ta hiền lành đáp:"Thần thiếp nghe nói An phi tỷ tỷ phong hàn, liền sai ngự thiện phòng chuẩn bị chút đồ bổ."

Cái bụng nhỏ của Triều Thanh Diên đã nhô lên, vẻ mặt miễn cưỡng nhìn bát canh.

Ta không uống nổi!

Chu Chính Hàm cũng không có ý định để nàng ta dùng thứ Lệ phi đưa tới, hắn xua tay:"Thanh Diên đã dùng bữa no rồi, đem canh của ngươi trở về đi."

Ngữ khí của Chu Chính Hàm vô cùng xa cách, Lệ phi lộ ra vẻ thương tâm. Nhưng nàng ta thương tâm cũng vô dụng, Chu Chính Hàm đến cả nhìn cũng không muốn nhìn.

Thế cục khó xử, Triều Thanh Diên thấp thỏm siết váy áo.

"Lệ phi cũng đã cất công đến rồi, hay là dùng thiện cùng?"

"Thiện chỉ đủ cho ta và nàng."

Chu Chính Hàm đặt đũa xuống, dưới bàn lặng lẽ nắm lấy tay của Triều Thanh Diên. Hắn nhìn Lệ phi:"Trẫm muốn dùng bữa với Thanh Diên, ngươi tự mình hồi cung đi."

Tương Nhu bị hắn làm cho ngu ngốc, bần thần một chỗ. Hoàng thượng là đang đuổi nàng sao?

Khóe mắt nàng ta hơi đỏ, bát canh trên tay cũng trao lại cho cung nữ.

"Là thần thiếp không hiểu chuyện. Chắc là trước đó thần thiếp nói đến chuyện muốn ngắm hoa ở ngoài kinh thành, nữ tử đã tiến cung làm sao có thể tùy tiện như thế được. Là bản thân thần thiếp bướng bỉnh chọc giận hoàng thượng, thần thiếp sẽ tận lực hối cải, hoàng thượng đừng đối với thần thiếp như vậy nữa."

Nói rồi đáng thương rơi nước mắt, Chu Chính Hàm chê phiền đến che trán. Lúc ngẩng đầu lên phát hiện Triều Thanh Diên nhìn mình bằng ánh mắt khác thường, mang theo chút tức giận.

Thì ra hắn đến Viên Di cung của nàng là vì đang giận dỗi Lệ phi?

Chu Chính Hàm làm gì quan tâm Lệ phi nói gì, hắn lập tức muốn đuổi người. Nhưng Lệ phi quỳ xuống vừa khóc vừa run:"Hoàng thượng, người hồi cung cùng thần thiếp đi. Người đột nhiên lạnh nhạt như thế, thần thiếp rất đau lòng."

Tương Nhu xinh đẹp khả ái, đến rơi nước mắt cũng khiến người ta xót xa động lòng. Triều Thanh Diên cười lạnh, nàng rút tay khỏi bàn tay của hắn, đứng lên hành lễ.

"Nếu Lệ phi đã đến tạ lỗi cùng bệ hạ vậy thì thần thiếp không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi. Thần thiếp cáo lui."

Ghen sao? Triều Thanh Diên nhạo báng, nàng chỉ là thất sủng phi tử, ghen cái gì?

Triều Thanh Diên không đợi hắn đồng ý đã xoay người rời đi, Chu Chính Hàm trống rỗng trong lòng, đứng lên vội đuổi theo thì bị Lệ phi níu giữ.

Triều Thanh Diên đã đi rồi, Lệ phi liền ra sức dỗ dành hắn.

"Hoàng thượng, thần thiếp rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? Người nói để thần thiếp sửa có được không?"

Chu Chính Hàm nghiến răng, ngữ khí dần mất kiên nhẫn:"Tránh ra."

Tương Nhu không chịu nổi nữa:"Người đến Viên Di cung không phải chỉ vì đang giận dỗi thần thiếp sao? Thần thiếp đã tự mình đến đây rồi, sao người vẫn còn tức giận chứ?"

Chu Chính Hàm dừng lại, xoay đầu nhìn Tương Nhu:"Ngươi cho rằng trẫm đến chỗ Thanh Diên là vì đang giận dỗi ngươi?"

Thanh âm của nàng ta hạ xuống:"Không, không phải sao..."

Hắn đột nhiên hiểu lý do vì sao Triều Thanh Diên lại nhìn mình như thế. Lệ phi nắm lấy vạt áo của hắn, thấp thỏm kêu:"Bệ hạ."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi."

Chu Chính Hàm kéo vạt áo, đi về hướng mà Triều Thanh Diên đi ban nãy. Lệ phi ngồi phịch dưới đất, bần thần một trận.

Hoàng thượng rất thương nàng ta, chưa từng đối với nàng ta như thế.

[Lời của tác giả: lý giải về phương diện tình cảm của Chu Chính Hàm và Tương Nhu. Ở kiếp trước, Tương Nhu đã xuất hiện đúng khoảng thời gian tăm tối của Chu Chính Hàm, xua đi mây đen mà dòng đời mang lại cho hắn. Chu Chính Hàm đối với nàng ta vừa yêu vừa sủng, là thật lòng yêu sủng nàng ta, nếu không đối với một nữ nhân xuất thân nhà quan viên tam phẩm không có giá trị xuất thân thì khó mà trong ba tháng đã trèo lên đến phi vị. Nhưng mọi thứ chỉ dừng lại sau khi Tương Nhu phản bội hắn.

Khoảng thời gian Chu Chính Hàm nương theo ngọc bội đã tặng Triều Thanh Diên biến thành hồn trong ngọc suốt sáu năm, sáu năm này ở bên cạnh Triều Thanh Diên, tình cảm của Chu Chính Hàm dần lớn, chậm rãi trao đến cho nàng. Chu Chính Hàm đã dứt tình với Tương Nhu, người hắn yêu là Triều Thanh Diên. ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play