Trời hè tháng sau, Triều Thanh Diên ăn quýt trong tiểu đình. A Mãn Nương hái sen trong hồ, định làm trà sen để uống. Nghe tiếng A Mãn Nương ngâm nga hý khúc, Triều Thanh Diên không nhịn được mà hỏi:"Có chuyện gì vậy?"

Hà Tịnh cười tươi, thấp giọng nói:"Nương nương, Ngô tướng quân thắng trận Tây Bình rồi."

Tây Bình chiến loạn, chỉ trong vòng một tháng Hành và Chu Chính Thừa đã dẹp loạn thành công. Ngô Hành thắng trận, được thăng quan tiến chức, hiện giờ là nhân tài của Đại Chu.

A Mãn Nương nghe tin này, vui vẻ đến gió xuân đầy mặt.

Triều Thanh Diên ngẫm nghĩ, trong cung sắp có hỷ sự rồi.

Ngô Hành trở về, không kịp đến bái kiến hoàng thượng đã chạy tới Phượng Nghênh Cung. Ông đến trước mặt A Mãn Nương, mặt mũi ý xuân dạt dào:"Ta về rồi."

A Mãn Nương dịu dàng cười, đưa tay vén sợi tóc mai, điệu cười e thẹn:"Tướng quân về rồi."

Ngô tướng quân xúc động bước tới, vươn tay muốn ôm lấy bà liền bị Hoài Ngâm tóm lại.

"Eh.."

A Mãn Nương ngượng ngùng, cúi đầu hành lễ:"Hoài đại nhân."

Ngô Hành giãy dụa:"Tiểu tử này, buông ra! Ngươi không thấy ta đang bàn chuyện chung thân đại sự sao?"

Hoài Ngâm:"Chung thân đại sự đương nhiên quan trọng, nhưng Ngô tướng quân nên đến gặp hoàng thượng trước rồi mới nói tiếp được, nếu không trách tội xuống thì bổn quan không giúp được ngài. Trúc nữ quan, thất lễ."

A Mãn Nương xấu hổ, gật đầu.

"Phiền Hoài đại nhân."

Ngô Hành bị lôi đi trong sự kháng cyttrf4ự, ông ấy la lớn:"A Mãn, A Mãn đợi ta. Ta sẽ đến lấy nàng!"

"Hoài Ngâm, ta mà không lấy được thê tử thì sẽ liều mạng với ngươi!"

Hoài Ngâm lôi người đi, cười haha.

A Mãn Nương hận không thể bịt miệng ông ấy lại, vậy là chuyện Ngô tướng quân muốn thành thân với Trúc nữ quan đã truyền khắp hoàng cung.

Đánh một trận, Ngô Hành được hoàng thượng thăng quan tiến chức. Có không ít người cho rằng Trúc nữ quan không xứng với ông, tệ lắm Ngô Hành phải thành thân với quý nữ thế tộc mới môn đăng hộ đối. Nhưng miệng lưỡi của Ngô tướng quân chỉ mềm mại với Trúc Mãn, với những người khác thì ông chẳng khách khí bao giờ.

Có người không biết sống chết muốn can dự vào chuyện chung thân đại sự của ông, ví dụ Thanh Chân quận chúa đây cản đường ông trên phố.

Thanh Chân quận chúa tuổi tác đã lớn, tóc tai hoa râm mặc cung phục cao quý. Bà có một nữ nhi đến nay chưa gả đi được, nguyên do là vì tính tình nàng ta quá ương bướng khó chiều, đắc tội hầu hết hoàng thân quốc thích.

Thanh Chân quận chúa tuổi già không được yên thân, còn phải vì nàng ta mà đi cầu rể khắp nơi. Nghe nói Ngô tướng quân không nhỏ, vừa hay thích hợp với con gái bà, môn đăng hộ đối tương xứng vô cùng.

Thanh Chân quận chúa:"Nữ nhi nhà ta chỉ hơi quá lứa một chút, nhưng chắc chắn trẻ hơn thôn phụ kia của ngài. Ngô tướng quân, lấy thê tử không thể chọn bừa được."

Ngô tướng quân:"Ta không chọn bừa, ta chỉ chọn nàng ấy."

Thế là, Thanh Chân quận chúa bị từ chối ngay lập tức. Nhìn Ngô Hành mua bánh ngọt đem về, không cần nói cũng biết là đem về cho nương tử tương lai.

A Mãn Nương ngồi bên thềm hồ Sướng Nguyệt, tranh thủ ăn bánh nóng hổi.

"Như vậy, có đắc tội với quận chúa không?"

Ngô Hành rót trà cho bà:"Đắc tội thì đắc tội. Chung thân đại sự nhà người ta cũng muốn quản thì tay Thanh Chân quận chúa quá dài."

A Mãn Nương cười híp mắt, dùng khăn tay lau mồ hôi cho Ngô Hành.

"Chàng ăn nói khách khí một chút."

Ngô Hành cười ngốc:"Là ta lỡ lời."

A Mãn Nương nhắc đến sắp tới là tiết Thanh Minh, Ngô Hành gật đầu:"Chúng ta mua một chút đồ đến thăm Tiểu Đào, sẵn tiện nói với con bé chuyện vui của nàng."

A Mãn Nương:"Được."

Ngô Hành lau miệng cho bà, giống hệt chăm sóc một đứa trẻ:"Ta đã kêu bà mai chuẩn bị mọi thứ, để nàng gả cho ta có thể diện nhất."

A Mãn Nương đỏ mặt, kéo tay áo ông.

"Ngô Hành, ta không phải lần đầu gả đi. Chàng đãi một bữa cơm, mời mấy thân hữu là được."

Ngô Hành nhìn vào A Mãn Nương rất lâu, ậm ự quay đầu.

Mấy ngày sau, trời còn chưa sáng, Ngô Hành xin diện kiến hoàng thượng. Chưa đầy một canh sau chiếu chỉ ban hôn liền hạ xuống.

A Mãn Nương bị người của hoàng hậu nương nương bắt vào hoàng cung. Nghe không lầm, chính là bắt vào.

"Các người đưa ta đi đâu? Hà cô cô, chuyện này..."

Hà Tịnh cười cười:"Trúc nữ quan đừng chống cự nữa, đây là mệnh lệnh của hoàng hậu nương nương."

Ngô Hành đem theo mười rương sính lễ đến, dùng hồng trang mười dặm hỏi cưới A Mãn Nương ở trong cung. Ngô Hành là người nói ít làm nhiều, ông thấy muốn thể hiện tấm lòng thì nên dùng hành động thực tế nhất.

"A Mãn, nàng gả cho ta nhé?"

Cầu thân kiểu nhà tướng thật dứt khoát, A Mãn Nương không chống trả nổi ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông. Viền mắt đỏ ửng, má đào hồng tươi, gật đầu ưng thuận gả cho Ngô Hành.

Tiết Thanh Minh năm nay bà không một mình thăm Tùng Tiểu Đào, mang theo giỏ trái cây lớn và mấy món đồ chơi của trẻ nhỏ. A Mãn Nương lau mộ cho con gái, bà cười tươi hạnh phúc:"Tiểu Đào, mẫu thân có người chăm sóc rồi. Con phải bắt đầu kiếp mới, sống thật vui vẻ hạnh phúc."

Nhìn Ngô Hành nhổ cỏ xung quanh mộ, lấy nước tưới xung quanh. A Mãn Nương thấy mình không uổng nửa đời vất vả, gặp được đúng người.

Trúc nữ quan thành thân, hoàng hậu hào phóng tặng của hồi môn cho bà, không những chuẩn bị cho bà một phủ nhỏ còn dặn thượng cung cục may hỷ phục riêng cho Trúc Mãn.

Trúc Mãn ấm áp nói không nên lời, đa tạ hồng ân của hoàng thượng và hoàng hậu dành cho phu thê bà.

Ngày thử hỷ phục, dung nhan dịu dàng của bà điểm tô thêm phần tươi trẻ.

"A Mãn, nàng thật đẹp."

Ngô Hành nhìn đến si mê, khiến hai má A Mãn Nương càng thêm đỏ. A Mãn Nương hơi ngượng, khẽ sờ má của chính mình:"Từng tuổi này rồi, mặc hỷ phục rất khó coi."

"Ai dám cười nàng?" Ngô Hành vòng tay ôm lấy bà:"A Mãn đẹp nhất, A Mãn của ta đẹp như ánh sao trời."

A Mãn Nương bật cười.

Mồng tám tháng sau, hôn lễ được tổ chức quả thật rình rang vô cùng. Oảnh Nhi đứng bên cạnh, giúp A Mãn Nương trang điểm.

A Mãn Nương không phải người xấu xí, chỉ là trước kia ở nông thôn, khói bụi phong sương đã che đi dáng vẻ xinh đẹp của bà. Gột rửa đi lớp bụi mỏng, để lộ ra viên ngọc sáng ngời.

Oảnh Nhi không nhịn được mà khen:"Trúc nữ quan thật đẹp."

Cánh cửa tân phòng mở ra, Triều Thanh Diên ôm bụng lớn bước vào.

"A Mãn Nương."

Triều Thanh Diên mặc thường phục, lộ ra cái bụng tròn ủm, Hà Tịnh đỡ nàng đi đến bên cạnh bà. A Mãn Nương nhìn thấy nàng, dâng lên nỗi xúc động không thể tả:"Thần phụ không biết nương nương sẽ tới."

Hoàng thượng ban hôn, hoàng hậu hào phóng tặng cho bà một phủ đệ. Ngày xuất giá, bà xuất giá từ phủ đệ của riêng mình, đến cả số hồi môn hậu hĩnh kia đều là hoàng hậu chuẩn bị cho bà. Vốn cho rằng mình không có mặt mũi lớn đến mức hoàng hậu nương nương sẽ đích thân đến.

Triều Thanh Diên:"Đương nhiên phải tới, ta phải chứng kiến hai người nên duyên thành đôi. Thượng Cung Cục tay nghề thật khá, mặc trên người A Mãn Nương thêm phần xinh đẹp."

"Nương nương..."

A Mãn Nương rưng rưng nước mắt gật đầu.

Triều Thanh Diên cười ôn nhu, dùng khăn tay lau nước mắt cho bà:"Đừng khóc nữa, tân nương phải cười."

Hoàng hậu nương nương muốn bên ngoài thêm đông vui, dẫn thêm vài thị tì thân thiết ở bên ngoài chơi chặn cửa. Ngô Hành rước thê tử không dễ dàng, phải uống hết mấy bầu rượu, đến khi chạy vào tân phòng rước người, ông đã lảo đảo mấy bước.

Nhìn thấy A Mãn Nương hỷ phục tươi sắc, dung nhân kiều diễm. Ngô Hành tự nhủ, chút rượu này có đáng là gì, bắt ông nhảy vào hầm rượu vẫn còn được.

"Ngô Hành."

Ngô tướng quân bị chuốc rượu đến say khước, ông quỳ bên đầu gối bà, ngước nhìn tân nương của mình một cách si ngốc, nói chữ được chữ không:"A Mãn, ta đến, ta đến gả cho nàng."

"Phì."

Mọi người xung quanh ôm miệng mà cười, A Mãn Nương bất lực nhìn ông ấy, ôn nhu vuốt ô phát của ông:"Phu quân đến rồi."

Nghe đến đây, Ngô tướng quân cười còn ngốc hơn khi nãy.

Đá kiệu hoa, tân hôn náo nhiệt.

Ngô Hành đưa tay vào bên trong kiệu, nắm lấy bàn tay A Mãn Nương:"Ta đưa nàng về nhà."

Về nhà, cuối cùng A Mãn Nương cũng có nhà của bản thân bà.

Kiệu hoa nâng lên, bước trên hồng trang mười dặm.

Triều Thanh Diên đứng đằng sau, ánh mắt ngập nước nhìn về phía bọn họ. Chu Chính Hàm mặc thường phục, đi đến ôm lấy eo của nàng:"Bọn họ khổ tận cam lai, kiếp này may mắn tìm được nhau."

Đoạn hắn quay qua, hôn lên vành tai xinh xắn của thê tử:"Giống như ta và nàng."

Triều Thanh Diên mang thai nhạy cảm, chẳng mấy chốc đã khóc nức nở thành tiếng. Chu Chính Hàm cười nuông chiều, ôm khuôn mặt nàng chậm chạp lau nước mắt.

"Tiểu thê tử khóc nhè rồi, để tướng công lau cho nàng."

Triều Thanh Diên:"Mới không cần chàng lau."

"Hahaha.."

.........

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play