"Tiểu Hàm, Tiểu Hàm!"

Chu Chính Hàm không chịu nổi nữa, quát lớn:"Nàng câm miệng cho trẫm!"

Ngồi trên xe ngựa, Triều Thanh Diên bật cười nắc nẻ.

Ai bảo hôm qua hắn không cho nàng ngủ, một hai kêu cái gì mà gọi hắn bằng tên khác. Hôm nay nàng phải gọi cho hắn nghe đến phát chán mới thôi.

"Tiểu Hàm à~"

Chu Chính Hàm ôm mặt nàng lại, hôn chóc chóc mấy cái:"Nàng đủ chưa hả? Có phải muốn trẫm ra tay đè cái miệng nhỏ của nàng lại không?"

Triều Thanh Diên cười khúc khích, đưa tay vòng qua cổ hắn.

"Tiểu Hàm khoan dung độ lượng, nhất định sẽ không làm như thế đâu."

Chu Chính Hàm:"..."

Chu Chính Hàm nghĩ đến chuyện hôm qua lay nàng dậy, bắt đầu hối hận muốn chết.

Xe ngựa đi qua lối mòn, thuận lợi xuất cung. Triều Thanh Diên chỉ đường cho thuộc hạ đánh xe, chiều muộn mới ra tới ngoại ô kinh thành. Thay hết cung trang hoa lệ, Triều Thanh Diên mặc y phục thoải mái, phong thái phóng khoáng tự tin.

Chu Chính Hàm vén rèm xe ngựa đi xuống, nhìn thấy Triều Thanh Diên hai mắt sáng lạn, vô cùng vui vẻ. Đây mới là con người thực sự của Triều Thanh Diên.

Nơi này là một sườn núi, gió mát trời đẹp.

Triều Thanh Diên dắt hắn đến gần Tử Minh doanh, tay nắm bàn tay, lòng nhẹ bẫng. Nàng chỉ về phía quân doanh xa xa:"Đây là nơi thiếp thích nhất."

Nếu như không xuyên về, hắn sẽ chỉ coi nơi này là nơi rừng bạt suối trong. Nhưng giờ phút này hắn liền nhớ đến Ngô đại soái năm đó đã chết thay Triều Thanh Diên một mạng, lúc đưa về Tử Minh Doanh, người đã không còn hơi thở.

Triều Thanh Diên ở nơi này có bằng hữu đồng minh, cũng từ nơi này mất đi số người thân quý giá đó. Tử Minh doanh là nhà của nàng, so với nơi gọi là Triều gia kia thân thiết hơn máu thịt ruột rà.

Người mẹ thứ hai của nàng là A Mãn nương, cuối cùng A Mãn nương chết theo Ngô đại soái. Hai người dưới hoàng tuyền mãn nguyện nắm tay nhau, sau khi A Mãn nương chết, Thanh Diên không còn cười lần nào nữa.

Đệ đệ kết nghĩa của nàng Chung Xuy Tử, bị người của Chu Chính Hoành bắt được. Đánh tới xương cốt nát tươm, trước khi kịp nhìn thấy đại thắng thì cậu ta đã qua đời.

Lão gia tử già yếu hay vuốt đầu nàng ấy, đầu xuân năm tiếp theo đã mất vì bệnh tật.

Từng người mà nàng yêu quý, ai nấy lần lượt ra đi.

Hắn muốn nói với nàng, kiếp này sẽ không như thế. Nhưng chần chừ một hồi, cuối cùng cũng không nói ra. Kiếp trước quá thê thảm, cả nàng và hắn đều thảm như nhau.

Nếu ông trời đã đưa cả hai về lại một kiếp, kiếp này hắn muốn cùng nàng hạnh phúc.

Triều Thanh Diên dựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt tựa như đã ngủ. Những lúc thế này Chu Chính Hàm chỉ mong nàng có thể ngủ ngon một giấc, tỉnh dậy vẫn yên bình như trước.

Lửa dưới Tử Minh doanh rực sáng, từng ánh đèn của những nơi khác cũng chậm rãi thắp lên. Chu Chính Hàm giúp nàng điều chỉnh tư thế, nằm gọn trong lồng ngực hắn.

Triều Thanh Diên ngủ rất ngon, đến cả trở về thế nào cũng không nhớ. Hơi tiếc nuối vì chưa kịp ngắm hoàng hôn trên núi, đến khi Chu Chính Hàm tắm gội sạch sẽ, nàng vẫn ở trên giường chu môi tức giận.

Chu Chính Hàm ngồi bên cạnh nàng, mùi hương dễ chịu từ cơ thể hắn truyền tới. Triều Thanh Diên chui hẳn vào chăn ấm, cự tuyệt người tới gần.

Bày ra tư thế "chàng dám động vào thiếp xem".

Chu Chính Hàm phì cười, lân la mò tới ôm ôm hôn hôn một trận:"Tiểu gia hỏa, nàng tức giận cái gì đây?"

Triều Thanh Diên từ khi thịnh sủng, liền lộ ra vẻ tiểu kiều thê hay giận dỗi, bất quá hắn rất thích nhìn thấy dáng vẻ này của nàng. Kiểu gì mỗi lần đến gần cũng muốn ôm ôm cắn cắn một trận.

Triều Thanh Diên đường đường từng là nữ tướng oai phong, bị hắn ôm ôm cắn cắn đến tay chân bủn rủn.

Nàng chê hắn phiền nhưng mặt mũi vẫn ửng đỏ:"Đều tại chàng, dỗ ngủ cái gì chứ. Hại thiếp, hại thiếp không ngắm được hoàng hôn."

Chu Chính Hàm cúi thấp đầu, hít hà thứ hương thơm từ cơ thể nàng. Mở miệng dỗ dành cẩn thận:"Là trẫm không tốt. Thấy trời đã tối như vậy, nàng lại ngủ rất ngon nên không nỡ đánh thức. Ngày mai trẫm cùng nàng xuất cung lần nữa có được không?"

Thanh âm của hắn trầm thấp, dụ dỗ Triều Thanh Diên rơi vào mật ngọt. Triều Thanh Diên đẩy mặt hắn, chê bai một trận:"Chàng không thượng triều sao, rảnh rỗi lắm sao?"

Chu Chính Hàm nắm lấy tay nàng, hôn vào lòng bàn tay một cách cưng chiều:"Ngày mai chúng ta đến phố ẩm thức nổi tiếng nhất kinh thành, trẫm dẫn nàng đi chơi."

Triều Thanh Diên vỗ nhẹ vào môi hắn:"Là chàng hứa đấy."

Chu Chính Hàm cười xấu xa:"Một lời đã định."

Sau đó lập tức nhào tới, đem Triều Thanh Diên ở dưới thân bắt nạt một phen.

Triều Thanh Diên ai oán, hoàng đế xấu! Chu Chính Hàm xấu xa, à không, Tiểu Hàm xấu xa!

...............

Chu Chính Thừa không sai người đi điều tra mà đích thân xuất kinh đến Thuần Châu một chuyến, điều tra được không ít chuyện Triều Thanh Nghị làm, Chu Chính Thừa phỉ nhổ hắn đến tận trời xanh.

Đáng thương cho mẫu tử Minh thị và Triều Thanh Diên, chịu đựng cực khổ bấy lâu nay.

Sau khi thu thập được không ít bằng chứng, Chu Chính Thừa cưỡi ngựa hồi kinh.

Nhưng đáng tiếc lúc hắn đến tìm hoàng thượng thì Triệu Hải nói hắn đã xuất cung cùng An phi. Chu Chính Thừa không vội nên đến Niên phủ một chuyến, muốn cùng Niên đại nhân bàn chuyện chính sự.

Đem chuyện gia sự của Triều Thanh Nghị, nói cho Niên thượng thư nghe. Niên thượng thư lắc đầu thở dài ngao ngán:"Triều Thanh Nghị đúng là tạo nghiệp. Chả trách lần trước hạ thần nói chuyện nữ nhi trong nhà cho hắn nghe, hắn lại vô cùng kinh ngạc hỏi ta sao lại để đích thứ trong nhà lẫn lộn."

Đình Tê rót trà cho vương gia, thấp giọng:"Ông ta nói đích thứ trong nhà ta lẫn lộn. Không phải chính ông ta cũng biếm thê thành thiếp, đích thứ lẫn lộn hay sao?"

Chu Chính Thừa đi đường đã lâu, khát nước đến khô cổ, vội vã uống ngụm trà.

"Đáng thương cho An phi, vốn dĩ thân phận không phải như thế. Triều Thanh Nghị cái gì cũng dám làm, mai này hoàng thượng định tội, xem hắn chui rúc đi đâu được."

Niên đại nhân liền hỏi:"Vương gia, thánh thượng có nói sau khi xử lý phe cánh Dục Minh vương thì sẽ đối với An phi ra sao không?"

Chu Chính Thừa sâu kín đáp:"Hoàng huynh nói, An phi và Triều gia không liên quan đến nhau."

Mọi người đều đã có đáp án, An phi nương nương có lẽ không chỉ dừng lại ở vị trí này.

Chu Chính Thừa căn dặn Niên thượng thư thêm vài thứ, rồi mang Đình Tê ra về. Đi ngang chính viện, Chu Chính Thừa chợt nhớ đã để quên vài thứ ở thư phòng của Niên đại nhân, Đình Tê vội vã quay lại giúp hắn lấy đồ.

"Đại cô nương, phấn hoa ở chỗ đó quả nhiên là đồ tốt."

Tiếng nữ tử trong trẻo vang lên, đại cô nương Niên gia - Niên Khởi đáp lại lời nha hoàn:"Quả thật rất đẹp. Có rất nhiều thứ hợp với mẫu thân và nhị muội, chúng ta đều đem qua đó cho họ đi. Đều là đồ tốt, lần sau lại đến mua nhiều một chút."

Niên Khởi mang theo hai nha hoàn đi tới, phát hiện ở gần đó có nam tử. Chính viện ở gần thư phòng của chủ quân, có lẽ người này là khách của phụ thân nàng.

Phát hiện có người, nàng và hai nha hoàn đồng loạt im lặng. Niên Khởi cúi đầu không nhìn, hành lễ với nam tử.

Chu Chính Thừa mất một lúc sau mới nhìn đi chỗ khác, hắn lánh mặt, nhường đường cho mấy tiểu cô nương đi qua. Niên Khởi vừa đi khỏi, Đình Tê đã trở lại.

"Vương gia, có thể đi rồi."

Chu Chính Thừa nhìn về phía chính viện, muốn hỏi nhưng lại không nói ra, ngẫm nghĩ một chút rồi rời phủ. Lúc hắn vừa đặt mông ngồi lên xe ngựa, hoàng cung liền cấp báo.

"Vương gia, phía hoàng thượng xảy ra chuyện!"

................

"Thanh Diên! Thanh Diên!"

Cả người Thanh Diên đầy máu, nằm bất tỉnh trong vòng tay của Chu Chính Hàm. Vừa rồi bọn họ đến phố ẩm thực trong thành vui chơi, phía trước đột nhiên hỗn loạn, ngay sau đó Chu Chính Hàm và Thanh Diên đã tách khỏi Hoài Ngâm và các ám vệ.

Mũi tên từ xa phóng tới, Triều Thanh Diên phát giác liền đỡ cho hắn một tên, bả vai nàng rướm máu ướt đẫm cả y phục. Cũng may chỉ ngay sau đó Hoài Ngâm lập tức tìm đến, che chở cho hắn ôm Triều Thanh Diên lên xe ngựa.

Ban đầu nàng còn tỉnh táo, ôm chặt lấy hắn không buông nhưng có lẽ do mất máu quá nhiều mà bất tỉnh. Chu Chính Hàm không kịp trở lại hoàng cung, chạy đến chỗ của Niên đại nhân rồi cho gọi thái y đến.

Lúc Chu Chính Thừa chạy tới, nhìn thấy hoàng huynh vốn là hoàng đế cao cao tại thượng, giờ đây thần sắc tái nhợt, lo lắng không thôi.

"Hoàng huynh."

Chu Chính Hàm gật đầu nhưng vẫn không giấu được thần sắc hỗn loạn, nữ y bên trong ra vào liên tục, gấp đến mức khiến người bên ngoài bồn chồn lo lắng.

"Trẫm không thể mất nàng lần nữa."

Chu Chính Thừa nhìn về phía hoàng thượng, không hiểu hàm trong câu hắn vừa lẩm bẩm. Ngay lúc này, Hoài Ngâm từ bên ngoài trở về, nói với Chu Chính Hàm:"Hoàng thượng, nghịch tặc đã bị bắt lại. Vừa rồi có hai tên muốn tự sát, may là thuộc hạ kịp thời ngăn chặn."

Chu Chính Hàm giao chuyện này cho hoàng đệ xử lý, dặn hắn hãy dùng bất kỳ thủ đoạn gì để tra hỏi. Nói xong hắn quay lại tiểu viện, cũng là lúc Phùng thái y trở ra.

"Hoàng thượng, An phi nương nương không sao. Mũi tên chỉ trúng ở bả vai, nương nương mất máu quá nhiều nên mới ngất đi, may mắn đã chữa trị kịp thời."

Trái tim treo lên nãy giờ của Chu Chính Hàm cuối cùng cũng có thể thả xuống, Phùng Điệt tâu thêm:"Vi thần đã sai nữ y băng bó kĩ lưỡng, mỗi ngày thay thuốc đều đặn, bồi bổ nhiều hơn thì sẽ nhanh chóng khỏe lại."

"Ngươi chăm sóc thật tốt cho An phi, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi."

Phùng Điệt cúi đầu, đuôi mày giãn ra:"Hoàng thượng yên tâm, vi thần không những chăm sóc tốt cho nương nương, còn phải chăm sóc tốt cho long thai trong bụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play