Bị hai con khỉ nhỏ kêu oang oang bên tai, Chu Chính Hàm ngược lại bật cười thành tiếng. Phong vị của thân nhân là thứ mà hắn khao khát những năm qua.
Chu Chính Thừa bế thốc tiểu hoàng muội xoay xoay mấy vòng, Chu Chính Nghiên đập đập vai của Chính Thừa:"Ca, chóng mặt quá! Thả muội xuống, nếu không muội nôn hết điểm tâm ban nãy mới ăn lên người huynh."
Chu Chính Thừa haha mấy tiếng mới chịu buông Chu Chính Nghiên xuống.
"Được rồi, đừng nháo nữa. Lại uống tách trà đi."
Chu Chính Nghiên thè lưỡi làm mặt quỷ, lon ton chạy đến bên cạnh Chính Hàm:"Ca, ca viết thư nói ngoại công có đồ tốt cho muội mà. Mau lấy ra cho muội xem đi!"
Chu Chính Hàm ngoắc tay với Hoài Ngâm:"Dẫn công chúa đến phía sau xem đi."
"Vâng hoàng thượng."
Chu Chính Nghiên lon ton chạy ra phía sau, bên này gian chỉ còn lại Chính Thừa và hắn. Chính Thừa vươn tay nhấc tách trà sảng khoái uống một ngụm:"Ca, vội vàng đưa muội muội hồi cung có phải có chuyện gì không?"
"Vốn dĩ không có chuyện gì."
Chu Chính Hàm mới nối tiếp:"Nếu như trẫm không trùng hợp phái người đến hành cung mời muội ấy về, thì sẽ không phát hiện ở hành cung có người mai phục."
Chu Chính Thừa nhảy dựng, căng thẳng:"Lại có người cả gan đánh chủ ý lên A Nghiên?"
"Chính Hoành sẽ không bỏ qua bất kỳ ai mà nó có thể lợi dụng, có thể nó đã phát giác chuyện gì đó nên mới dời lực chú ý lên người xung quanh ta. Đệ gần đây phải cẩn thận, phía của ngoại công trẫm đã sai Hoài Ngâm để mắt đến."
"Thần đệ biết rồi. Phía bên đệ đã bố trí xong, chỉ còn đợi Chu Chính Hoành ngọ nguậy thì liền tóm ngay."
Hiện giờ hoàng đệ hắn còn trẻ tuổi, không kiềm chế được tính khí của mình. So với một Kỵ Miên vương kiếp trước chứa đầy ý chí báo thù, Chu Chính Hàm cảm thấy đệ đệ hắn hiện giờ rất tốt.
"Chính Hàm, hay là tìm một cô nương nhà tốt rồi định hôn sự đi."
Trà vừa đưa vào miệng, Chu Chính Thừa lập tức phun ra:"Khụ."
"May mắn thay" số nước trà đều phun hết vào người hoàng thượng, Chu Chính Hàm nhắm mắt chịu trận.
"Đệ không thích thê tử thì thôi chứ, cần gì phải trả đũa trẫm như vậy?"
Chu Chính Hàm ai oán vuốt mặt, hoàng đệ tốt này cũng to gan thật. Chu Chính Thừa ngượng đến đỏ mặt dùng khăn tay lau cho Chính Hàm:"Ca, ca tức giận gì đệ thì cứ nói. Cần gì lấy hôn sự ra hù chết đệ chứ?"
"Hôn sự thôi, đệ cần gì phản ứng như vậy?"
Chu Chính Thừa ngồi xuống đỡ trán, mặt đỏ như trái gấc:"Ca đừng nói nữa, đệ còn chưa nhìn trúng cô nương nhà nào."
Chuyện này làm cho Chính Hàm nhớ đến kiếp trước, quả thật đệ đệ của hắn thanh tâm quả dục không gần nữ sắc. Đến khi đăng cơ vẫn còn đơn độc, phượng vị để trống. Rốt cuộc là có phải...?
Ánh mắt Chu Chính Hàm hạ mắt xuống, dưới rốn ba tấc của Chính Thừa dừng lại.
"Ca, đệ không có vấn đề ở phương diện kia."
"À..."
"Ca à cái gì chứ?!" Chính Thừa xù lông rồi.
"Đại ca, tứ ca!" tiếng của Chu Chính Nghiên gọi từ gian bên cạnh vọng tới. Chu Chính Hàm đá đá đệ đệ:"Tiểu gia hỏa gọi kìa."
"Ca! Mau qua đây!"
Chính Hàm và Chính Thừa theo tiếng gọi đi đến gian bên cạnh, tiểu công chúa của bọn họ ngồi bệt trên đất, xung quanh đủ thứ đồ bày ra gần như cả căn phòng. Chu Chính Nghiên giơ món đồ trong tay lên, vui vẻ reo:"Muội tìm được thứ này!"
Trên bàn tay mảnh khảnh của Chính Nghiên là một thứ trang sức vàng ròng, thủ công tinh xảo. Là món vật mang theo rất nhiều vết tích của năm tháng.
Trâm phượng vĩ.
Cả hai bọn họ đều nhận ra thứ đồ này, là trâm phượng của mẫu hậu bọn họ.
Phượng vĩ chín đuôi tượng trưng cho trung cung Chu triều, chỉ truyền cho chính thê của hoàng đế. Chu Chính Hàm cầm nó trên tay:"Lúc mẫu hậu băng thệ, trẫm đã lén lấy đi."
Vì không muốn cây trâm cài này lọt vào tay Hạ thị, Chu Chính Hàm đã lén lút đem đi, có lẽ lúc đó hắn còn nhỏ không cẩn thận đã để lại Võ phủ. Võ đại nhân nhìn thấy liền hiểu tâm tư của hắn, đem cất nhiều năm. Bây giờ mượn dịp tặng quà cho tiểu công chúa mà đem vào, trả về chủ cũ.
Chu Chính Thừa xuýt xoa:"Năm đó mẫu hậu chúng ta cài rất đẹp."
Chính Nghiên mím môi:"Mẫu hậu cài đẹp như thế muội cũng không nhìn thấy."
Hắn cất trâm cài trong tay áo, xoa đầu muội muội:"Mẫu hậu rất đẹp nên A Nghiên chúng ta lớn lên mới khả ái như thế. Trẫm sai người làm một cây trâm phượng tặng muội, A Nghiên ngắm mình trong gương cũng giống như ngắm mẫu hậu chúng ta."
Chu Chính Nghiên híp mắt cười.
"Vâng."
Chu Chính Nghiêm ôm hai rương đồ lớn lon ton về cung của mình, Chu Chính Thừa nhân đó xuất cung. Long Nguyên cung chỉ còn mình hắn, Chu Chính Hàm lấy cây trâm phượng trong vạt áo ngắm nghía rất lâu.
Lâu đến mức Triều Thanh Diên đi vào hắn cũng không phát hiện.
"Hoàng thượng, chân mày của ngài sắp kẹp chết con ruồi rồi kìa."
Chu Chính Hàm sựt tỉnh:"Nàng đến lúc nào vậy?"
"Lâu rồi. Người và thiếp có hẹn cùng dùng thiện mà, nhanh như thế đã quên sao? Cũng may Hoài Ngâm nói chàng còn đang ở Long Nguyên cung, nếu không thiếp đợi chàng đến bụng dính vào lưng mất."
Chu Chính Hàm cười trừ:"Là trẫm không tốt, Thanh Diên đừng giận."
Triều Thanh Diên vén váy áo ngồi xuống bên cạnh hắn:"Chàng sao vậy? Ngồi thẫn thờ, thiếp tiến vào cũng không có phản ứng."
Sự chú ý của Triều Thanh Diên dừng lại trên trâm phượng trong tay Chu Chính Hàm.
"Có chuyện gì vậy?"
Chu Chính Hàm khoác tay ôm Triều Thanh Diên:"Hôm nay trẫm tìm lại được trâm phượng của mẫu hậu, nhất thời nhớ về mấy chuyện xưa cũ."
Triều Thanh Diên nghiêng đầu bưng mặt hắn:"Là chuyện gì mới được."
"Mẫu hậu lúc còn sống thích nhất là cây trâm này."
Trâm phượng chín đuôi không những đại diện cho thân phận hoàng hậu, mà còn là thứ mà bà cho rằng đó là tín vật của phu quân. Sau khi mẫu hậu qua đời, Hạ thị một mực muốn phụ hoàng tặng cho bà cây trâm phượng hoàng này.
Hắn đắc ý đem đi, giấu rồi lại quên mất mình giấu ở đâu. Sau đó phụ hoàng làm cho Hạ thị một cây trâm mới, đương nhiên ý nghĩa không thể sánh bằng cây trâm trước đó.
Triều Thanh Diên nhìn ra tâm sự trong lòng hắn: "Trâm phượng tinh xảo, là thứ đồ quý giá. Hoàng thượng nên cất giữ cẩn thận."
Chu Chính Hàm gật đầu, bên này lấy ra hộp gấm đặt trâm cài vào:"Trâm phượng trước sau cũng nên có chủ, thứ đồ này trẫm để chỗ nàng."
Triều Thanh Diên kinh ngạc:"Để ở chỗ thiếp? Không được, chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì."
"Thứ đồ này trước sau cũng là của nàng."
Triều Thanh Diên tưởng mình nghe nhầm, nhưng cũng không thể nhầm được. Hoàng thượng để trống hậu vị, phi tần hiện giờ chỉ chuyên sủng mình nàng. Có không ít lời đồn tuồn ra, ngôi cao phượng hoàng kia tương lai có thể là của nàng.
Nàng vốn không tính mơ tưởng, nhưng nay chính miệng Chu Chính Hàm thừa nhận, Triều Thanh Diên vừa run vừa nói:"Hoàng thượng, chuyện này không đùa được."
"Thanh Diên, trẫm có rất nhiều thứ muốn làm cùng nàng. Mà những chuyện đó ngoại trừ đặt nàng ở vị trí cạnh trẫm ra thì không còn cách nào khác."
Triều Thanh Diên thở dài:"Hoàng thượng, ngôi vị trung cung cao quý. Nếu chàng vì phong hậu cho thiếp mà bất chấp phản đối của triều thần, thiếp thà rằng không làm. Có thể ngồi lên vị trí sủng phi, thiếp đã tự đề cao chính mình."
Tuy nàng là nữ nhi tướng phủ, nhưng thứ nữ. Chu triều trước giờ làm gì có tiền lệ để thứ nữ được làm hoàng hậu. Nếu như nàng ngồi lên trung cung phượng vị, chỉ e rằng hoàng thượng nhà nàng sẽ phải đối diện với áp lực của đám người đội ô sa trên triều.
Chính Hàm trấn an nàng:"Trẫm đã sắp xếp ổn thỏa, sắp tới có chuyện lớn. Sau khi cơn bão này đi qua, trẫm sẽ cùng nàng từ từ tính chuyện tốt."
Triều Thanh Diên thắc mắc:"Cơn bão? Sắp tới có chuyện gì?"
"Thanh Diên, nếu như trẫm vì chính sự xử trí Triều tướng quân. Nàng sẽ nghĩ sao?"
Không cần nói cũng biết, cơn bão mà Chính Hàm nói chắc chắn là chuyện liên quan đến Triều Thanh Nghị. Gần đây binh lực tràn về kinh, Kỵ Miên vương cấp tốc có mặt. Chu Chính Hàm đã biết được chuyện mưu phản của Triều Thanh Nghị và Chu Chính Hoành.
Nhanh hơn những gì nàng nghĩ.
Triều Thanh Diên không cần suy nghĩ đã đáp:"Hoàng thượng vì nước vì dân, xin người hãy trừng trị nghiêm minh kẻ có tội. Thần thiếp tuyệt đối không xen vào chuyện chính triều."
Chu Chính Hàm gật đầu, trả lời không ngoài suy đoán của hắn.
Triều Thanh Diên được hắn ôm trong lòng, tự hỏi liệu hắn có nghĩ nàng quá vô tình?
Hậu phi xưa này trước dựa vào xuất thân, sau dựa vào ân sủng mới có thể an ổn trong cung. Triều Thanh Diên không có gia thế, liệu người trong cung sẽ nghĩ thế nào? Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Chính Hàm, phát hiện hiện giờ mình cũng có dựa vào gia thế đâu, nàng là sủng phi dựa vào ân sủng của hắn.
Nếu ân sủng này...
Nghĩ đến đây, nàng thôi không nghĩ nữa.
....................
"Nương nương, gần đây khí sắc tốt hơn rất nhiều."
A Mãn Nương bưng thuốc tới, vừa nói:"Nương nương hay gặp ác mộng, nếu như điều chỉnh tốt thì giấc ngủ sẽ ngon hơn. Ngủ ngon khí sắc sẽ hồng hào như thiếu nữ mười tám."
"A Mãn Nương, ta ăn xong thì bị béo bụng. Có cách nào ăn thoải mái mà không mập lên không?"
Tiết Nhan vừa nuốt xuống một miếng điểm tâm vừa hỏi. Câu hỏi này A Mãn Nương còn chưa trả lời thì Chu Vĩnh Dư ngồi trong lòng nàng, ngón tay hướng lên mặt tròn của Tiết Nhan nhấn nhấn:"Mẫu phi, người quản miệng thật tốt thì không cần hỏi A Mãn Nương."
Tiết Nhan hơi thẹn:"Tiểu gia hỏa này, con càng béo càng dễ thương. Làm sao hiểu được nỗi khổ của mẫu phi chứ, mẫu phi đã mặc không vừa hai bộ cung phục rồi."
Chu Vĩnh Dư cười hắc hắc.
"Không sao, Vĩnh Dư vẫn thấy mẫu phi là xinh đẹp nhất!"
Tiết Nhan đẩy mặt tiểu hài tử, giả vờ giận dỗi:"Không cần con nịnh. A Mãn Nương, liệu bà có cách nào giúp ta không?"
A Mãn Nương cười vui vẻ đáp lại:"Thần phụ không có cách gì đặc biệt, chỉ có thể giúp nương nương căn dặn Nội Vụ Phủ may rộng y phục một chút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT