Con người nhỏ bé mềm mại lại mang theo hương khí đột nhiên tới gần, còn ôm lấy đầu của hắn. Đuôi cự lang không chịu khống chế mà lắc lư một chút, nằm cuộn tròn trên mặt đất, thanh âm gầm gừ trong cổ họng cũng nhẹ nhàng hơn.
Đôi mắt u ám của hắn hơi mơ màng, không chỉ ngầm đồng ý Văn Thư tới gần, còn thực mau nằm an tĩnh.
Tuy Văn Thư xoa xoa đầu của nó nhưng ánh mắt lại thất thần nhìn bốn phía.
Hắn hiện tại đang ở phòng bên cạnh sao? Vậy có phải đi lên phía trước một chút là có thể sờ thấy cửa hay không?
Văn Thư lui về sau một chút, cái mũi cự lang càng rúc sâu vào ngực hắn, sau vài lần lặp lại, nó rõ ràng không vui, cổ họng lần nữa phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp.
Không được a. Văn Thư bực bội nghĩ. Hắn không có nhiều thời gian ở chỗ này……
“Xảy ra chuyện gì?”
“Chiến giáp của Will trưởng quan xảy ra vấn đề.”
“Đang bình thường sao lại xảy ra sự cố?”
“Cũng không rõ a, khi luyện tập đột nhiên mất khống chế, sau đó tự bạo.”
“Nghe người ta nói, hình như là tinh thần liên tiếp xảy ra vấn đề.”
“Nhưng tinh thần lực của Will trưởng quan là cấp A. Ai có thể xâm lấn chiến giáp của hắn a.”
Văn Thư nhíu nhíu mày, bị tiếng nói chuyện mơ hồ bên ngoài đánh thức.
Hắn mở mắt ra mới phát hiện bản thân vẫn ở bên trong ống thông gió u ám chật hẹp, phía trước là cửa chớp phòng bên cạnh.
Văn Thư sửng sốt một chút.
Ngay cả cửa chớp cũng không có dấu hiệu bị mở ra.
Dường như nhớ đến chuyện gì, Văn Thư lập tức sờ soạng cổ, e sợ nơi đó có ấn ký. Nhưng trên cổ cũng không có vết trầy da.
Hắn hoàn toàn ngây dại.
Tất cả chuyện xảy ra vừa rồi đều là ảo giác sao? Hắn nằm mơ?
Từ khi tới nơi này, hắn sở hữu thường thức phảng phất đều mất đi hiệu lực, hiện giờ ngay cả chân thật cùng giả dối vốn không thể nhầm lẫn cũng bị người tùy tay thay đổi, trở nên mơ hồ không rõ.
Văn Thư nghĩ trăm lần cũng không ra, thanh âm bên ngoài lập tức đánh gãy suy nghĩ hỗn loạn của hắn.
Hành lang tràn ngập người đến người đi, ai ai cũng thảo luận chuyện Will trọng thương, hôn mê bất tỉnh.
…… Chuyện này có quan hệ với Morrie sao?
Có phải hắn lúc trước cố ý chọc giận Will hay không?……
Từ từ, Morrie đã trở lại chưa?
Văn Thư thân mình cứng đờ, tức khắc cảm thấy xương cốt cả người lạnh ngắt.
Không được, không được.
Đã không kịp chạy trốn, nếu bị bắt lấy, nhất định phải chết.
Văn Thư quay đầu lại nhìn, sau đó liền hợp sức tay chân bò trở về, đầu đã ướt đẫm mồ hôi, mới quay lại được WC.
Hắn nín thở, ngẩng đầu nhìn cửa, bên ngoài thập phần an tĩnh, Morrie chắc là chưa trở về phòng.
Văn Thư lập tức thở ra một hơi, vội vàng xoay người lại nhặt cửa chớp, muốn lắp lại nó.
Chỉ là vừa mới ngồi xổm xuống, liền đối diện với một đôi chân, đằng sau còn có một chiếc đuôi dài.
Ngẩng đầu nhìn nhìn, là Karen "người trong mơ".
“Ngươi vào bằng cách nào?” Văn Thư mặt mũi trắng bệch.
Karen cũng không trả lời, ngược lại đỏ mặt, cúi đầu xuống liền muốn chạm vào hắn.
Văn Thư lập tức nghiêng đầu né tránh, dùng sức đẩy hắn ra. “Ngươi làm gì thế, cách xa ta một chút. Chúng ta không quen biết!”
Nhưng Karen căn bản không nghe, hắn lợi dụng thân hình cao lớn đè Văn Thư vào góc tường, cái đuôi nhè nhẹ lay động, đồng tử màu lục đậm khuếch tán, mãn tâm mãn nhãn chuyên tâm dán lên người Văn Thư.
“Uy, uy! Đừng đụng vào ta.”
“Ngươi mau đi ra! Đi ra ngoài, đi ra ngoài phòng ngủ.”
Văn Thư muốn trốn cũng chưa kịp trốn, vừa muốn tức giận thì nghe thấy tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền đến.
Xong rồi.
Căn cứ tình huống hiện tại, đừng nói cốt truyện trước mắt có thể tiếp diễn hay không, Morrie liền trực tiếp muốn lộng chết hắn trước.
Văn Thư tâm bang bang nhảy, vội vàng đẩy Karen ra để nhặt cửa chớp, nhưng Karen ngược lại ôm lấy eo hắn.
Văn Thư bên tai đỏ lên, dùng sức mở tay hắn ra, đè thấp thanh âm mắng hắn, “Không được!”
Tiếng bước chân của Morrie dừng lại.
“Ca ca.”
Cả người Văn Thư cứng đờ.
“Ngươi đang nói chuyện với ai?”
“Không có, không có a……”
Văn Thư toát mồ hôi lạnh. Nói nhỏ như vậy cũng có thể nghe được sao?
Ánh đèn phòng tắm trắng bệch lạnh lẽo, cánh cửa phòng gần trong gang tấc tùy ý có thể bị mở ra, xung quanh không còn chỗ trốn.
Văn Thư hoảng tại chỗ, nhất thời cũng không biết nên trước hết đem gấu Teddy dính người đẩy ra hay là đóng lại cửa chớp. Đáng tiếc hắn cái gì cũng chưa làm được thì đã nghe thấy tiếng then cửa chuyển động.
“Ca ca.”
Cửa "kẽo kẹt" một tiếng liền bị đẩy ra.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Văn Thư lúc này đang bị Karen vây trong ngực, hắn chỉ cảm thấy tim đập dừng lại, cả người cứng đờ, tay chân đều lạnh, khẩn trương đến mức quên cả hô hấp, căn bản không dám ngẩng đầu.
Hắn có thể nghe thấy từng tiếng bước chân của Morrie hướng hắn đi tới, thân hình cao lớn đứng bên người hắn, vươn tay về phía hắn.
Ngón tay Morrie đẹp như kiệt tác, chỉ là trên khớp xương mu bàn tay mang theo vết thương còn đỏ máu.
Văn Thư mơ hồ cảm thấy trên tay này phảng phất dính đầy máu tươi.
Hắn khẩn trương nhắm chặt đôi mắt, nhưng ngón tay Morrie chỉ nhẹ nhàng đụng vào cằm, nâng mặt hắn lên.
“Sao trông khí sắc không tốt lắm?”
Động tác của Morrie rất ôn nhu, hoàn toàn không nhìn đến chó con đang đứng gần trong gang tấc, ngược lại rũ mắt nhìn về bàn tay đang gắt gao nắm chặt của Văn Thư.
Không khí chớp mắt lâm vào an tĩnh.
“Là cửa chớp rơi xuống dọa ca ca sợ sao?”
Văn Thư nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Morrie.
Hắn…… Hắn hình như không nhìn thấy Karen?
Chẳng lẽ chỉ có một mình hắn có thể thấy?
Chuyện này là như thế nào?
Văn Thư theo bản năng duỗi tay sờ soạng gáy. Sau đó lại lập tức thả tay xuống.
“Đúng vậy…… Đã dọa ta sợ a.”
Nhưng Morrie hơi hơi nhíu mày, con ngươi vàng ròng không bỏ sót chỗ nào rà soát Văn Thư từ trên xuống dưới, sau đó lại quét mắt nhìn bốn phía.
Không gian phòng tắm cũng không lớn, màu trắng của gạch men sứ phản xạ với ánh sáng, gương toàn thân đối diện bọn họ rất rộng, cửa ngăn cách cũng là pha lê trong suốt, không có bất kì góc chết nào.
Trên mặt đất còn vương vài vũng nước, vòi nước phát ra tí tách thanh âm, quần áo trên người Văn Thư đã ướt sũng.
Văn Thư hầu kết lăn lộn, cực lực duy trì biểu tình bình đạm thản nhiên.
Nội tâm khẩn trương như sắp đối mặt với tòa núi lửa có khả năng bùng nổ.
Ở góc nhìn của hắn, Morrie đang đứng đối diện với Karen.