Xuyên Nhanh: Vạn Nhân Mê Pháo Hôi Chỉ Nghĩ Đi Cốt Truyện

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Văn Thư gian nan mở mắt, sau đó liền thấy khuôn mặt của Morrie áp sát chân hắn. Ngũ quan đối phương vẫn là phá lệ tinh xảo, lúc này đang muốn đem chân của hắn đặt trên vai.

Văn Thư hoảng sợ, theo bản năng đạp hắn một cái.

Mặt Morrie bị đá trật, khi quay đầu lại, vẫn giữ ý cười doanh doanh, duỗi tay lại lần nữa bắt được cổ chân hắn.

Sức lực của đối phương vẫn khủng bố giống trong trí nhớ, Văn Thư tức khắc không thể động đậy.

“Nâng eo. Ca ca.”

Morrie là đang tự mình giúp hắn mặc quần áo.

Văn Thư vừa định nói để hắn tự làm, sau đó lại lập tức nuốt xuống, “Ta…… Ngươi quấy rầy giấc ngủ của ta!"

“Thực xin lỗi ca ca, đều là ta không tốt. Nhưng bọn họ đang đến đây a."

Ai?

 Văn Thư suy nghĩ một hồi. Chắc là người của đế quốc quân đội mà ngày hôm qua nhắc đến.

Hiện tại văn án chỉ có duy nhất một nhắc nhở rõ ràng: Morrie sẽ tiến vào đế quốc quân đội, sau đó gặp được Nhị điện hạ.

“Ta phải thay quần áo cho ngươi mới có thể mang ngươi đi. Nhớ rõ trong chốc lát không được nói chuyện a.” Morrie mỉm cười hơi hạ lưng xuống, dùng ngón tay cọ xát môi Văn Thư, “Nếu để bọn họ phát hiện ngươi là ai, ta sợ ca ca lập tức sẽ bị xử tử nha.”

Cái gì? Vì cái gì…… Thân phận của hắn có vấn đề gì sao?

Văn Thư muốn hỏi, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.

Morrie khóe miệng kéo ra, mang theo kim sắc đôi mắt cong thành trăng non, lần nữa đem ngón tay để trên môi Văn Thư, làm một cái khẩu hình im lặng, sau đó liền mang theo ôn nhu tươi cười làm Văn Thư cảm thấy có chút ghê tởm, xoay người đi ra ngoài.

Văn Thư lập tức xuống giường, cúi đầu nhìn thoáng qua mới phát hiện đồ Morrie cho hắn mặc là váy.

Tiểu bạch hoa chó con muốn giày vò hắn a? Hắn mới không cần mặc váy!

Văn Thư đen mặt đem váy dài trên người kéo xuống, sau đó bắt đầu lục tung phòng tìm quần.

Bên ngoài dần dần truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Ngươi có biết con trai của bọn họ đã mất tích hay không?”

Văn Thư do dự một chút, vẫn đi tới cạnh cửa, muốn nghe bọn hắn nói chuyện.

Dựa theo cốt truyện lúc trước, cha mẹ hắn là người xấu, thậm chí bị nghi ngờ có liên quan đến mua bán cô nhi, vai chính vẫn luôn bị bọn họ nô dịch, nhưng ở khoảng mấy năm trước, cha mẹ hắn lại đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.

Văn Thư là con trai duy nhất của bọn họ, chẳng lẽ hiện tại đang bị truy nã?

Giọng nói của quan quân lại truyền đến. “Không được, chuyện này không phù hợp với quy định.”

“Chuyện này về sau lại nói tiếp, ngươi trước hết cùng ta trở về.”

Văn Thư không nghe thấy Morrie trả lời, hắn không khỏi đem cả người hoàn toàn dán ở trên cửa.

Thanh âm của Morrie bởi vì đi vào phòng mà ngày càng rõ ràng. “Nếu không thể cùng hắn ở bên nhau, ta liền không đi. Hắn không thể rời khỏi chăm sóc của ta.”

“Hắn ở đây?”

Lúc này bọn họ đã đi đến cửa phòng ngủ. Quan quân mặc một thân màu đen chế phục tùy tay kéo ra cửa phòng, lại không nghĩ rằng sẽ thấy một mảnh khảnh thân ảnh hướng hắn ngã xuống.

Hắn cũng không thấy rõ người nọ, chỉ kịp thấy một đôi chân vừa dài vừa trắng nõn, theo bản năng đỡ đối phương.

Văn Thư cả người cứng đờ, cúi đầu dựa vào lồng ngực quan quân, ảo não cắn chặt răng. Hắn thật sự không nghĩ tới cửa sẽ đột nhiên mở ra!

Áo trên người hắn chỉ có thể miễn cưỡng che đến đùi.

Cho dù không ngẩng đầu, hắn vẫn có thể cảm giác được Morrie đang nhìn hắn, làm hắn căn bản không dám động.

Không gian ngay lập tức lâm vào yên tĩnh, quan quân ôm hắn cũng không buông tay, lúc Văn Thư muốn xấu hổ chết đi.

Morrie đột nhiên nhẹ giọng cười.

“Đây là vị hôn thê của ta.”

Cái gì……?

“Trưởng quan có thể buông tay sao?”

Tay quan quân vô thức buộc chặt, sau đó lại buông ra. “Xin lỗi.”

Văn Thư không dám ngẩng đầu, vừa định lui về sau, đã bị Morrie đi đến chặn ngang ôm lên.

“A?” Văn Thư sợ tới mức theo bản năng bắt được khung cửa, căn bản không muốn cùng hắn ở một chỗ, nhưng vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt Morrie.

Cặp mắt kim sắc kia lạnh băng, không hề có ý cười.

Văn Thư ở trong lòng mãnh liệt run run, chỉ có thể buông lỏng tay ra.

“Ca ca.Là ta làm sai cái gì sao?”

Cửa bàng một tiếng đã bị đóng lại. Văn Thư cũng bị hắn ép ở trên giường.

“Ca ca là đang câu dẫn ai đâu?”

Lưỡi rắn lại lần nữa phun ở bên tai hắn, Văn Thư hoàn toàn luống cuống. “Buông ta ra!”

“Buông ngươi ra?” Morrie gằn từng chữ một, biểu tình đột nhiên trở nên dữ tợn. “Đây là thứ ca ca muốn sao?”

“Ta cực cực khổ khổ dưỡng ngươi, mỗi ngày đều tắm rửa, nấu cơm cho ngươi, hiện tại cũng muốn đem ca ca mang theo bên người, kết quả ca ca thấy nam nhân, lập tức liền không cần ta? Chỉ nghĩ rời khỏi ta?”

“Cái gì?? Không phải……” Chân Văn Thư bị Morrie niết sinh đau đớn, hắn biết chính bản thân lại lần nữa chọc tổ ong, hối hận không thôi, sắc mặt đều biến trắng. “Ta……”

“Ngươi cảm thấy trưởng quan bên ngoài rất tốt sao? Ân? Hắn có điểm gì tốt?”

“Ca ca, ngươi muốn hắn chơi chân của ngươi sao?”

Morrie cắn chặt răng, hàm dưới căng thẳng, nhìn làn da đùi trắng nõn tinh tế của Văn Thư, đột nhiên cúi đầu, cắn một ngụm.

“A!” Văn Thư đau đến mức nước mắt trực tiếp chảy ra. “Buông ra! Buông ra!”

Văn Thư liều mạng nắm tóc của hắn, trên mu bàn tay gân xanh đều lồi ra, tức giận không quan tâm hết thảy tát hắn một cái. “Ta giết ngươi!”

Morrie liếm máu ở khóe miệng, giương mắt nhìn Văn Thư tức giận, rồi lại cười.

“Ca ca cũng chán ghét đúng hay không? Làm chuyện này đều rất đau.”

“Vương bát đản!” Văn Thư một bên khóc, một bên liều mạng vừa đánh và đá hắn, lại đều bị Morrie áp chế.

“Cho nên ngươi thấy không a. Hắn sẽ không đối với ca ca tốt đâu.”

Morrie đem đầu hắn ấn vào trong lồng ngực. “Chỉ có ta mới là người nhà của ca ca, sẽ không thương tổn đến ca ca.”

Đùi Văn Thư đau vô cùng, nước mắt vẫn còn rơi, há mồm liền cắn bả vai Morrie.

Morrie cứng đờ một chút, cũng không né tránh, ngược lại sờ sờ tóc trên đầu Văn Thư.

Phẫn nộ dần dần tan đi, lý trí của Văn Thư khôi phục, chậm rãi buông lỏng miệng đang cắn Morrie ra.

Trên vai Morrie hiện dấu răng màu đỏ, thế nhưng không có trầy da.

Tại sao lại như vậy?

Hắn rõ ràng dùng toàn lực. Lại không có cách nào thật sự làm hắn bị thương. Vì cái gì chênh lệch lớn như vậy?

“Ca ca.” Morrie nhìn Văn Thư lệ rơi đầy mặt, đột nhiên ôm mặt hắn, hôn lên đôi mắt Văn Thư.

“?!”Văn Thư sợ hãi muốn đẩy hắn ra, lại bị Morrie đè lại. Hắn cẩn thận dùng đầu lưỡi liếm qua lông mi, nhẹ nhàng hút, lặp đi lặp lại, hơi thở đều lan tràn trên mặt Văn Thư. Mang đến từng đợt ngứa làm người lạnh sống lưng.

“Ca ca sẽ không lại câu dẫn người khác, đúng hay không?”

Văn Thư cắn chặt răng, rốt cuộc vẫn là ấn xuống xúc động cùng cái bệnh tâm thần này liều mạng, gật gật đầu.

Hắn căn bản đánh không lại kẻ điên.

Morrie lại lần nữa cười ôn nhu, rũ lông mi, cẩn thận đem nước mắt trên mặt Văn Thư đều liếm, giống như là người đang làm hoạt động giải trí, thập phần hưởng thụ cảm giác vui vẻ được mang lại.

Chờ đến lúc buông ra Văn Thư, trên má Morrie thậm chí lộ ra màu hồng nhạt. “Ca ca không cần sinh khí. Ta băng bó cho ngươi.”

……

Một lần nữa bị Morrie ôm ra khỏi phòng, Văn Thư vẫn ngước mắt nhìn về quan quân đang đứng phía ngoài cửa.

Người nơi này có thân hình và màu tóc đều không tương đồng,  Morrie so với hắn đã rất cao, thân hình quan quân càng cao lớn. Mái tóc màu nâu kết hợp với ngũ quan trầm ổn thoạt nhìn như người Âu Mỹ, sống lưng cao lớn giống như một tòa tiểu sơn.

Hắn nhất định đánh lại Morrie đi……

Văn Thư gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ở trong lòng không ngừng cầu nguyện.

Nhanh lên, mau đem kẻ điên mang đi a!

Will quan quân lần nữa nhìn thấy Văn Thư bị ôm ra, thần sắc lại có chút phức tạp.

Đôi chân dài vừa rồi thoáng nhìn qua đã bị một cái váy dài hoàn toàn che lại, nhưng ánh mắt hắn vẫn không khỏi lưu luyến ở trên người Văn Thư.

Bởi vì Văn Thư đã lâu không ra khỏi phòng, tóc rất dài, thân hình lại tinh tế, thoạt nhìn xác thật có chút đơn bạc mảnh mai, quan quân cũng không hoài nghi giới tính của hắn.

Chỉ là vừa rồi thanh âm trong phòng tuy rằng bị che khuất hơn phân nửa, nhưng hắn vẫn mơ hồ có thể nghe thấy một chút…… Nghe giống như thanh âm đau đớn nức nở.

Liên hệ với quan hệ của hai người, Will không khỏi hiểu lầm bọn họ trong phòng làm cái chuyện kia.

Thế nhưng lại để cho hắn ở bên ngoài chờ. Thật sự là quá vô lễ.

Will cưỡng chế tức giận, “Ngươi muốn ôm nàng đi đâu?”

“Trưởng quan vừa rồi không phải cũng thấy nàng căn bản đứng không vững đi."

So với lúc trước, thái độ của Morrie lạnh nhạt rất nhiều, ôm Văn Thư trực tiếp đi ra ngoài.

Bên ngoài rách nát phòng có một chiếc huyền phù xe màu đen trông rất khí phái, rất có cảm giác điện ảnh khoa học viễn tưởng. Morrie tựa hồ tập mãi thành thói quen, trực tiếp ôm Văn Thư ngồi xuống.

Là thành niên nam nhân, Văn Thư không có sở thích ngồi trên chân người khác.

Hắn xấu hổ không thôi, chính mình âm thầm thử di động, bên ngoài thực nhanh truyền đến một chút thanh âm.

Là Will cũng đang ra xe.

Văn Thư không khỏi lại lần nữa chan chứa hy vọng nhìn về phía hắn.

Ngươi sao lại thế này, mau nói cái gì đi, ngăn cản Morrie mang theo hắn a.

Morrie đem hắn ôm vào trong ngực, chậm rãi rũ mắt, kim sắc mắt lóe ám quang, đột nhiên nắm hắn gáy.

“Ca ca.”

Người Văn Thư lập tức cứng đơ.

Morrie kề sát lỗ tai hắn, hơi thở phun trên khuôn mặt hắn.

“Ca ca vẫn luôn đang xem ai vậy?”

Bàn tay ác ma mò theo chân Văn Thư hướng lên trên, liền chuẩn xác không chút sai lệch tìm được miệng vết thương, đè một chút xuống.

“Ngô!” Văn Thư lập tức bị đau co chặt lại thân thể, hốc mắt lại đỏ.

Morrie dùng chóp mũi cọ cọ lỗ tai hắn, “Ôm chặt ta.”

Đệt mọe nó. Đệt đệt đệt……

Trong đầu Văn Thư lúc này mắng hắn một chuỗi dài vô hạn, tức giận cắn răng, nhưng vẫn chỉ có thể duỗi tay ôm chặt cổ Morrie.

Lúc Will lên xe liền thấy bộ dạng Văn Thư dán ở Morrie trong lòng ngực.

“Làm sao vậy? Ta vừa rồi dùng quá nhiều sức sao?” Chóp mũi Morrie chôn trong tóc Văn Thư, cố ý dùng thanh âm không cao cũng không thấp nói, duỗi tay càng thêm ôm chặt eo Văn Thư.

Will nhíu mày, nội tâm càng thêm khó chịu.

Hắn quay ra hướng hai người, vừa định nói hắn còn không có đồng ý Morrie mang theo  nữ nhân cùng nhập ngũ, lại vào lúc này vô ý nhìn vào ánh mắt Văn Thư.

Tóc đen mỹ nhân súc ở Morrie trong lòng ngực, mảnh khảnh cánh tay ôm cổ hôn phu, đôi mắt lại nhìn trộm hắn.

Tuy rằng trên mặt còn cố ý mang khẩu trang, nhưng Will vẫn thấy rõ đôi mắt của Văn Thư.

Đó là đôi mắt đen nhánh xinh đẹp nhất hắn từng thấy. Lông mi đều ướt, đuôi mắt hơi hơi thượng kiều, hốc mắt một mảnh phấn hồng, con ngươi như nước gợn nhộn nhạo, ẩn giấu một vòng ánh trăng muốn nói lại thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp