Sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời từ khung cửa sổ chiếu vào. Trên giường, hai thân thể không một mảnh vải đang ôm lấy nhau ngủ ngon lành. Ánh nắng hắt vào thẳng một bên mặt Nhược Hi khiến cô giật mình tỉnh dậy, lúc này cơn đau nhức từ phía dưới hạ thân truyền đến. Nhược Hi nhớ lại đêm qua cô bị Lục Thiên Ngạn dày vò mạnh bạo suốt cả một đêm. Cô nheo mắt quay sang nhìn người đàn ông với khuôn mặt kinh diễm như tượng tạc đang ngủ ngon lành ở bên cạnh. Trong lòng bất giác nổi lên tia căm hận. Ánh mắt cô chú ý đến con dao nhỏ ở trên bàn, cô vội vàng vơ lấy nắm chặt trong tay, hướng thẳng vào người đàn ông đang nằm trên giường. Lục Thiên Ngạn, anh đi chết đi, bất ngờ lúc này Lục Thiên Ngạn đột nhiên mở trừng hai mắt tỉnh dậy.
- Em muốn làm gì đó? Em muốn giết tôi đến vậy sao?
- Tôi hận anh, cả đời này đến khi chết rồi, có làm ma tôi vẫn sẽ hận anh.
- Được, được em là vẫn chưa biết sợ, đêm qua dạy dỗ như vậy mà sáng nay vẫn có ý định giết tôi, thế thì em đừng hòng những cái suy nghĩ đó của mình thành hiện thực.
Anh thô bạo hất cô sang một bên, đứng dậy vào trong phòng vệ sinh cá nhân rồi đi ra ngoài, bỏ mặc cô một mình trong phòng, cô lúc này, tủi thân và sự nhục nhã dâng trào, cô khóc lớn như một đứa trẻ, bao nhiêu uất hận cô đều khóc hết ra những không thấy đỡ đi chút nào, một hồi sau vì khóc mệt quá mà cô thiếp đi. Lục Thiên Ngạn cảm thấy Nhược Hi là một người con gái rất đặc biệt, linh tính mách bảo hắn rằng, nếu như tùy tiện động vào thứ ngọt ngào đầy gai nhọn này không biết chừng một ngày nào đó hắn sẽ phải hối hận, nhưng biết sao được hắn không kìm nén được ham muốn đối với người con gái này. Cô ương ngạnh, không thảo mai xu nịnh giống như những người con gái hắn từng gặp trước đây. Phải, những cô gái khác đều ao ước trở thành người phụ nữ của hắn, thậm chí là dùng mọi thủ đoạn lấy lòng hắn nhưng đều bị hắn lạnh lùng ném đi, trong khi cô có cơ hội được trở thành người phụ nữ của hắn, cô lại từ chối. Cô cứng đầu, cố chấp mặc cho hắn đã hết lòng dụ dỗ thậm chí là cưỡng ép cô trên giường nhưng cô vẫn cương quyết từ chối hắn thậm thí còn muốn giết hắn, nếu như vừa nãy anh không tỉnh dậy, có phải cô sẽ giết anh rồi không, cô đúng là không biết trời cao đất dày mà, lại dám từ chối một người đàn ông cao quý như hắn.
Nhưng những thứ dễ dàng có được thì chẳng có gì thú vị cả. Một thứ luôn khiến cho con người ta khó nắm bắt và khó chinh phục lại khiến cho con người ta nảy sinh ra một loại hứng thú khó cưỡng. Lục Thiên Ngạn cũng phải thừa nhận, cô chính là người con gái khiến hắn điên dại như vậy. Sự nhẫn nại của hắn đều đã dùng lên người cô, hắn cũng không thể hiểu được tại sao bản thân đối với cô lại dung túng như vậy. Rồi sẽ có một ngày hắn thu phục được con mèo nhỏ hoang dại này dưới thân, khiến cô trở thành người phụ nữ của riêng hắn.
Cả ngày hôm nay cô nằm ngủ li bì, không chịu ra khỏi phòng mặc dù cô đã thức, người giúp việc lên gọi cô, cô cũng không trả lời, thức ăn được đem lên vẫn con nguyên chưa đụng một miếng.
- Nhược Hi con mau mở cửa đi.
Nhược Hi tựa đầu vào giường, cuộn mình trong chăn dứt khoát từ chối.
- Con muốn nghỉ ngơi. Thím cứ làm mặc kệ con, con không có sao.
Bà quản gia thở dài, bà biết hôm qua cô đã chọc giận thiếu gia, hôm nay thiếu gia đi làm đã xuống đe doạ mọi người, nếu như chuyện hôm qua còn tiếp diễn một lần nữa, bọn họ chắc chắn sẽ không may mắn như tối qua.
Tầng cao nhất của Lục Thiên Phú, người đàn ông đang ngồi xem giấy tờ, bất giác không yên tâm liền ấn một dãy số, gương mặt càng ngày càng đen, bầu trời như có giống tố nổi lên vậy. Hắn đấm mạnh tay xuống bàn, giọng nói ra chứa nhiều phần tức giận.
- Nói cái gì.
Đầu dây bên kia nít tịt, không dám ho he, chỉ sợ sẽ làm hắn không vui, hắn cup máy, lao đầu vào giải quyết đống giấy tờ kia như một tên lửa, xong xuôi hắn lấy xe chạy về nhà. Vừa về tới nhà, hắn đã lao hẳn lên phòng, nhưng cửa phòng lại bị khoá trái, hắn cười mỉa.
- Gan lớn rồi, định làm phản.
Anh bắn ánh mắt sắc lẹm về phía quản ra mà ra lệnh.
- Cầm chìa khoá ra đây.
- Thiếu gia, chắc sức khoẻ của tiểu thư Nhược không được khoẻ…chúng ta cứ thế xông vào thì…
- Hay bà muốn tôi phá nát cánh cửa này.
Anh cắt ngang lời khuyên của quản gia Trương, từng người đứng đây ai cũng lo lắng không dám lên tiếng nói giúp cô, nghe theo sai bảo của hắn mà làm theo, bước vào phòng hắn thấy rèm cửa được kéo ra sáng trưng, cái chăn trên giường bao bọc lấy cô gái đang khóc thút thít kia, Lục Thiên Ngạn chướng khí, không câu nệ cô có đang không khoẻ hay không mà gằn giọng nói từng chữ khiến mọi người lạnh thấu xương.
- Nhược Hi, em muốn khiêu khích tính nhẫn nại của tôi đến bao giờ.
Cô nghe thấy giọng nói của hắn truyền đến, bước chân ngày càng gần, chiếc chăn bây giờ giống như bùa hộ mệnh của cô, cô nắm chặt không buông.
- Xuống ăn cơm mau.
Hắn bá đạo ra lệnh, nhưng nhận lại là sự im lặng từ cô khiến hắn điên tiết. Hắn nắm lấy một góc chăn kéo ra, nhưng cô vẫn kiên quyết không chịu buông. Quản gia và người làm thấy có nguy cơ cô sẽ chọc nhận thiếu gia lần nữa nên họ đã bạo dạn xông lên mà khuyên ngăn.
- Thiếu gia, tiểu thư có…lẽ cô ấy vì mệt quá nên không…dậy được thôi…thiếu gia cứ để chúng tôi khuyên cô ấy cho ạ…
Thấy mọi người đứng ra nói, khiến hắn chỉ muốn một tay giết chết bọn họ, nhưng trợ lí Phong đã kịp ngăn lại.
- Boss à, hay ngài cứ kêu bác sĩ đến khám xem cô ấy thế nào, tôi nghĩ hôm qua chạy dưới trời đêm lạnh nên có thể sẽ bị cảm.
- Gọi bác sĩ nữ tới đây cho tôi.
- Cô ấy làm sao, nói không sót một chi tiết cho tôi.
- Lục tổng, cô ấy bị suy nhược cơ thể, hơn nữa cô ấy bị vắt kiệt sức trong chuyện nam nữ, con không ăn gì nguyên ngày hôm nay, tôi đã kê một số loại thức ăn và thuốc để tẩm bổ cho cô ấy, còn nữa chỗ đó của cô ấy cần được phục hồi, tránh quan hệ ngay, không sẽ rất khó tránh được hậu quả. Tôi xin phép.
Cô bây giờ thật sự rất mệt, cô chỉ muốn nằm trên giường thôi, không muốn ăn hay làm gì hết, chỉ muốn nằm và nằm. Thấy cô cứ như vậy, không chịu xuống ăn, khiến anh tức giận hơn.
- Mang cháo vào đây, rồi cút hết ra ngoài, không có sự cho phép của tôi, ai dám giúp cô ấy ăn thì đừng trách.
Mọi người chỉ biết làm theo những lời hắn nói. Có lẽ Nhược Hi lại sắp bị thiếu gia phạt nữa rồi.
- Ngồi dậy ăn hết chén cháo này đi, nhanh lên.
- Có nghe không...không chứ gì thế thì từ nay đừng trách tôi ép em ăn uống như thế này.
Anh thổi nguội thìa cháo, rồi ngậm trong miệng mình, tay giữ chặt cô, bóp miệng cô phải mở ra, anh dùng miệng để đút cháo cho cô, cô có giãy giụa nhưng không được, anh đợi cháo trôi xuống bụng cô rồi mới chịu buông ra nếu không chắc chắn cô sẽ không chịu nuốt, nước mắt cô rơi vì uất ức, nhưng anh vẫn ép cô ăn theo kiểu này mặc kệ cô khóc hay phản kháng, cuối cùng thì chén cháo cũng được anh ép cho cô phải ăn hết, rồi tiếp đến là thuốc bổ, anh cũng ép cô theo kiểu đó, mặc dù cô đã biết sợ nói rằng mình tự uống, nhưng anh không chịu. Thế là rồi anh cứ như vậy ở nhà với cô suốt một tuần, ép cô theo cách của anh, nhưng anh không động vào cô, mà chỉ ép cô dùng tay để thoả mãn anh, nhưng càng làm anh càng thấy không đủ, nhưng bác sĩ dặn anh cũng không làm càn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT