Quỷ Thi

Chương 6: Náo loạn


1 năm


Chương 6: Náo loạn

Gã phục vụ nghe thấy lời xì xầm xung quanh hắn, hắn ngày càng hăng máu, động tác ngày càng mạnh hơn. Ngay khi gã định tung thêm một cú đấm nữa thì đột nhiên cổ tay bị người nắm chặt lấy.

Diệp Mộng lạnh mặt bẻ xuống, chỉ nghe thấy tiếng xương gãy "răng rắc" cùng với tiếng rên đau đớn vang lên, khiến ai nấy hơi rùng mình. Tên phục vụ ôm lấy cổ tay bị bẻ gãy của mình lảo đảo lùi về sau, lại bị Diệp Mộng bồi thêm một đạp thành công ngã úp mặt xuống đất.

Diệp Mộng nhìn qua đứa nhóc đang cuộn mình dưới đất, mắt cô dâng lên đầy sự phẫn nộ, không kiềm chế được mà rút lấy súng bên hông chĩa về phía tên kia. Gã liền co quắp người lại, hoảng sợ trước hành động của Diệp Mộng. 

- TIỂU NHAMM!!!

Một tiếng kinh hô vang lên, ngay lập tức từ trong đám đông, một thanh niên gầy yếu cố gắng chen vào trong dòng người đông đúc, vọt lên che chắn cho cậu nhóc nọ.

Nam Vũ hốt hoảng ôm lấy em trai mình vào lòng, nước mắt không tự chủ chảy giàn giụa trên gương mặt tái xanh. Nam Vũ vừa ôm vừa lay nhẹ người trong lòng. "Lũ con người khốn khiếp này dám đối xử với chủ nhân của ta như thế. Ôi, chủ nhân đáng thương của ta, ta nhìn mà đau lòng làm sao".

- T…tiểu Nham… Tiểu Nham… Đừng làm anh sợ. Tiểu Nham, em nói gì đi…

Nam Vũ lo lắng khóc lóc đến khàn giọng. Hắn ngước mắt hơi hoảng sợ khi nhìn thấy Diệp Mộng, sau lại vội bò qua dập đầu mạnh đến nỗi chảy cả máu mà cầu xin cô.

Diệp Mộng bối rối không biết phải làm sao. Có vẻ như đây là người nhà của đứa trẻ kia. Cây súng cầm trên tay bỗng trở nên nóng bỏng, hạ xuống không được mà đưa lên cũng không xong.

- Cậu…

- Diệp Mộng! Cô còn không mau dừng tay!

Thiếu Nhiên từ trong đám đông hùng hổ bước ra, cậu chỉ tay vào Diệp Mộng mà nổi sùng lên. 

- Hoá ra trước đây là tôi mắt chó nhìn nhầm. Diệp gia các người vậy mà lại ỷ mạnh hiếp yếu. Diệp Phong Miên, cô còn không mau kêu thuộc hạ của mình bỏ súng xuống, uổng cho cô có một người anh trai ưu tú, tốt bụng như vậy.

Vinh Thành Lập bấy giờ mới đuổi kịp người bạn của mình. Hắn vội kéo tay Thiếu Niên lại, nghe thấy cậu sổ một tràng những từ ngữ thậm tệ, hắn bất đắc dĩ nhẹ giọng khuyên bảo bên tai. 

- Cậu bình tĩnh chút, biết đâu có hiểu lầm ở đây thì sao?

Nghe Vinh Thành Lập nói thế, Thiếu Nhiên không chỉ không ngừng chửi rủa mà còn quắc mắt lườm hắn. 

- Ý cậu là tôi nông cạn, không chịu nhìn nhận rõ vấn đề đúng không? Cái tên khốn này, cậu ở phe nào hả? Cậu thích cô ta chứ gì?

- AAAAaaa... CÓ QUỶ!!!

- Cứu tôi, cứu tôi với.

- Người đâu mau đến đây, quỷ... Quỷ ăn thịt người rồi... Aaa... 

- Chạy mau... Aaa quỷ tới... 

Phía ngoài sảnh truyền lên những tiếng hét thảm thiết, tiếng gào trong vô vọng. Máu bên ngoài loang lổ khắp mọi nơi, nhuộm đỏ khắp sàn thuyền, cảnh tượng trông thật khủng khiếp. Những người lính canh gác ở bên ngoài sợ là đã chết thảm rồi. Những con quỷ khác nhanh chóng tràn vào bên trong khoang tàu. Đám đông hoảng loạn vội chạy lấy người. Có người chạy đến nỗi vấp phải bàn, hay va phải vào người khác, làm cho bản thân bị té xuống đất, bị những người ở đằng sau dẫm đạp lên không thương tiếc. Có lẽ bây giờ đối với họ là một cơn ác mộng dài đằng đẵng, lũ quỷ ở khắp mọi nơi, không thể nào trốn thoát được. Hiện tại trên tàu là một mảnh hỗn loạn. Quỷ không ngừng xâu xé, xẻ thịt con người, mùi máu tanh nồng bấu lấy khoang mũi, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy thật buồn nôn, kinh tởm.

Một giọng nói lớn vang lên. 

- Mọi người bình tĩnh lại, Diệp gia chúng tôi ở đây sẽ bảo vệ cho mọi người.

Là Diệp Phong Miên vừa lên tiếng xong. Nhưng trong số họ có người có thể giữ được bình tĩnh nhưng vẫn có những người không dám giao mạng sống cho cô nhóc 15 tuổi mới là người tiến hóa cấp 2 này được. Diệp Phong Miên cắn chặt răng u uất nhìn bọn họ. 

Thiếu Nhiêu thấy tình hình vẫn không được ổn định, cậu cũng nói. 

- Có đội Đồ Nam chúng tôi ở đây, mọi người chớ hoảng loảng, chúng tôi sẽ giết hết lũ quỷ.

Nói xong rồi Thiếu Nhiên và Vinh Thành Lập lao vào cứu những người dân còn sống sót. Một người đàn ông trung niên được Thiếu Nhiên cứu ra từ quỷ vội quay đầu cảm ơn cậu không ngừng. Nhưng lại có một người phát hiện điều không đúng! 

- Đội trưởng Phương đâu? Sao không thấy ngài ấy? Đội trưởng các người đâu? 

Một người khác lại lên tiếng tiếp. 

- Đúng đó, ngài ấy đâu rồi... 

- Hay là ngài ấy chết rồi... Aaa... Quỷ. 

Thiếu Nhiên lao tới, lửa cháy trên thanh kiếm của cậu xé ngang con quỷ làm hai. Thiếu Nhiên gào to với người vừa nãy lên tiếng. 

- Ăn nói bậy bạ, ngươi muốn chết sao? 

Vinh Thành Lập ở phía bên kia nói qua. 

- Đội trưởng Phương đang ở khu vực khác hỗ trợ mọi người rồi, anh ấy sẽ sớm quay lại thôi. 

Mọi người bình ổn lại một chút.

- Liệu có phải vậy không? 

Thiếu Nhiên cau có thầm nghĩ "Anh ta giờ ở đâu ai mà biết được, từ lúc say đến bây giờ cũng không thấy mặt đâu cả, thật là bực mình". Cậu định nói nhưng đã bị Vinh Thành Lập dành nói trước. 

- Mọi người yên tâm, chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người thật tốt, mọi người bây giờ hãy chạy ra phía sau chúng tôi.

Thấy tình hình đã ổn định hơn trước nhưng lũ quỷ vẫn tràn vào bên trong rất nhiều. Thiếu Nhiên liếc qua Diệp gia. 

- Diệp Phong Miên còn không mau tới giúp, giờ không phải lúc để cô mặc cảm đâu. 

Diệp Phong Miên nghe vậy nhìn sang Diệp Mộng và Diệp Thành. 

- Mau tới giúp bọn họ. 

Diệp Mộng không chịu nói. 

- Tiểu thư, chúng tôi tới là để bảo vệ người được an toàn. 

Diệp Phong Miên không cho là đúng nói. 

- Cứu người quan trọng hơn, không để Diệp gia mất mặt được. Hai người mau lên hỗ trợ đi. 

Diệp Thành nói. 

- Vậy còn tiểu thư? 

Điệp Phong Miên đáp. 

- Ta ở đây bảo vệ hai người này, quỷ ở phía trước nhiều hơn, ta sẽ không sao đâu. Mau tới giúp họ đi. 

Diệp Mộng và Diệp Thành lao vào trận chiến chung.

Diệp Phong Miêng quay qua nhìn hai người ở phía chân mình. Cô chạy tới lấy đỡ bọn họ. 

- Đừng hoảng sợ, có tôi ở đây bảo vệ rồi, ngươi là anh của nhóc con này sao? 

Sau một loạt cảnh tưởng kinh hoàng sảy ra. Nhận thấy có người trước mặt Nam Vũ giật mình lắp bắp trả lời.

- A phải phải... 

Nhìn khuôn mặt sớm tái mét của hai anh em. Diệp Phong Miên nghiêm túc nói. 

- Bên ngoài lẫn bên trong không nơi nào an toàn cả, hai người theo sát tôi, nhớ rõ theo sát tôi.

Nói xong rồi Diệp Phong Miên đứng dậy, từ túi đồ không gian lấy ra một thanh kiếm, cô nói. 

- Ngươi phải bảo vệ em trai ngươi thật tốt, đứng lên mau theo ta. 

Nam Vũ ôm Nam Nham vào lòng, theo sát bên người Diệp Phong Miên.

"Kéc kéc kéc...."

Âm thanh khủng bổ truyền đến, từ bên ngoài bay vào trong hai cái thân hình nam nhân. Một người tóc xanh dương và một người có mái tóc vàng cam. Cả hai đều mang đồng tử đỏ dị. Anh chàng mang mái tóc cam lên tiếng trước. 

- Xin chào, con người.

Khung cảnh hỗn loạn giữa người và quỷ liền dừng lại hẳn.

Trước mặt họ là hai tên quỷ cao cấp có dáng hình của con người.

Con quỷ Khang Dụ luớt một vòng, hắn đếm được hiện tại ở chỗ này có mười hai người tiến hóa. Hắn truyền âm qua cho Trương Bách điền.

- Chỉ có mười hai người tiến hóa. Trong đó một cấp 6, ba cấp 5, sáu người cấp 2 và hai người cấp 1.

Trương Bách Điền gật đầu.

Diệp Mộng và Diệp Thành nghiêm túc quan sát hai con quỷ này. Phía bên kia Thiếu Nhiên và Vinh Thành Lập cũng vậy. Diệp Phong Miên tay cầm chặt lấy kiếm, vẫn đứng trước mặt hai anh em nhà họ Nam, che chắn cho bọn họ. Còn những người khác đã sớm ngồi yên một chỗ trong góc, một số thì khóc, run lên bần bật không dám nhìn, một số đang cố cầu nguyện cho bản thân họ, số còn lại thì im lặng không làm gì cũng không nói gì.

Bây giờ cả hai bên đều đang thầm lặng quan sát nhau. 

Trương Bách Điền lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng này. 

- Nghe lệnh, tất cả con người ở đây đều là thức ăn cho bọn ngươi, duy chỉ người tiến hóa để lại cho ta.

Bấy giờ bên ngoài tàu, sấm chớp đùng đùng trên tảng mây đen, che kín cả một vùng. Gió gào rít, gầm rú cào vào từng khe cửa khoang tàu. Bầu trời xám xịt, những đám mây lì lợm cố bám víu vào nhau không cho một tia sáng nào lọt qua. Trời mưa rất to, nước ào ào đổ xuống. Cơn mưa này chưa ngớt cơn mưa khác lại tới, ròng rã suốt đêm. Mặt biển thì không ngừng cuồn cuộn dâng cao. Sóng lớn đánh vào thân con tàu, khiến cho cả tàu đang rung chuyển dữ dội hơn. 

Ngay phía đầu con tàu. Một thuộc hạ đi ở phía trước, anh ta vừa chém quỷ vừa bảo vệ cho Mã San San thoát thân nói. 

- Mã tiểu thư, gia gia đã chuẩn bị một phi cơ khác đến đây rồi, cô mau chóng đi đến chỗ đó, ở đó sẽ có người bảo vệ cho cô.

Mã San San từ lúc thoát ra khỏi đại tiệc đẫm máu, thần kinh nàng lúc này không được tốt cho lắm vội vội vàng vàng gật đầu. 

- Được, được các ngươi phải bảo vệ ta cho thật tốt. Ta mà sảy ra chuyện, gia gia sẽ không để yên cho các ngươi đâu. 

Thuộc hạ đi sau nàng nghe thấy vậy hơi bất mãn nhưng cũng không dám bỏ nàng lại đây. 

Lúc này từ phía sau bọn họ truyền lên một tiếng bước chân người theo sau. Đó là trung sĩ Lâm, hắn đang đi tới. 

Mã San San thấy vậy nói to. 

- Lâm Chính, còn không mau bảo vệ bổn tiểu thư. Ngươi đứng đó làm cái gì, mau giết.... A... 

Mã San San trợn tròn to con mắt. Trước mắt nàng, phía sau lưng Lâm Chính là mười mấy con quỷ theo sau. Hắn quái quái mở miệng cười. 

- Mã San San, cô không nghĩ là mình có ngày hôm nay chứ. 

Mã San San kinh sợ hét lên. 

- Lâm Chính, ngươi muốn làm cái gì. Bắt tay với quỷ, ngươi điên rồi sao? Ngươi dám tạo phản, dám chống lại Mã gia đã từng nuôi ngươi lớn sao? Lâm Chính...

Trung sĩ lâm miệng cười càng lớn hơn, giống như hắn đang nghe một câu chuyện cười vậy. Hắn gào lớn lên. 

- Mã gia, các người tính là cái thá gì mà ta phải sợ. Cho dù cả quân đội đến ta cũng không sợ chứ nói đến gì Mã gia nhỏ nhoi của các ngươi. Mã gia nuôi lớn ta... Phi, đừng có nói lời tốt đẹp như thế. Đêm nay người trên thuyền đều chết, cô cũng không ngoại lệ đâu Mã San San.

Nói rồi trung sĩ lâm tay cầm thanh kiếm từng bước, từng bước lại gần phía Mã San San. Mấy người hộ vệ bên cạnh Mã San San ra ngăn cản, bảo vệ cho nàng, nhưng tiếc là đã bị bầy quỷ mà trung sĩ lâm mang theo giết sạch. Ngoài tàu cũng chỉ còn những con quỷ sót lại, nàng và trung sĩ lâm mặt đối mặt với nhau. Mã San San rút thanh kiếm bên người, vừa sợ, vừa run nhưng vẫn hét lớn hơn trong cơn mưa bão này. 

- Lâm Chính, ta cảnh cáo ngươi không được lại gần ta, ngươi không sợ gia gia sẽ giết ngươi sao, hả? 

- Hahahaha... Mã San San cô điên rồi à, cái thứ như cô chỉ dựa vào gia gia của mình mà vẫn mãi ở cấp 1 so với Diệp Phong Miên còn kém xa. Gia gia phải mừng khi ta giết đi một thứ vô dụng như ngươi mới phải.

- Không không, gia gia không làm vậy đâu, gia gia yêu thương ta lắm... Ngươi, ngươi mới chính là kẻ điên, ta sẽ giết ngươi.

Mã San San như là người điên, nàng ta vung kiếm lên lao thẳng vào người trung sĩ Lâm. Trung sĩ Lâm cường hóa tốc độ lên 10 lần, từ sau lưng Mã San San một kém xuyên qua tim Mã San San. Mã San San người đổ thẳng xuốn sàn tàu. Nước mắt nàng chảy xuống, đôi mắt căm phẫn nhìn kẻ giết nàng, rồi nàng cũng đã chết. 

Trung sĩ lâm từ đường nhìn của Mã San San, hắn đứng từ trên cao, giọng thờ ơ nói. 

- Ngươi yên tâm, gia gia cũng sẽ xuống đó với ngươi sớm thôi. 

- Tôi không ngờ trung sĩ Lâm lại máu lạnh như vậy, làm tôi có chút sợ đấy.

Phía đối diện hiện ra khuôn mặt của đội trưởng Phương, trên tay cầm kiếm, kiếm đã dính máu của quỷ trên đó.

Thì ra những con quỷ mà trung sĩ Lâm mang theo đã chết hết trên lưỡi kiếm của đội trưởng Phương rồi. 

Hết chương 6.

Ngày 02, tháng 07, năm 2023 đã chỉnh sửa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play