Một tuần sau, Thiệu Huy bàn giao lại hết tất cả mọi công việc của mình sang cho Chu Chí Thiên còn bản thân thì chuẩn bị va li hành lý lên đường đi đến miền Bắc.
Trong chuyến đi này, cậu không mang theo gì nhiều.

Va li ngoài một số bộ quần áo cũ cho phù hợp với hoàn cảnh, thân phận mình tự sắp xếp ra thì còn có số ít giấy tờ giả có, thật cũng có để phòng cho trường hợp xấu nhất.
Thiệu Huy làm một hồ sơ xin việc, dựa theo thân phận giả làm sinh viên mới ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi, thế nhưng lại không có bất kỳ một công ty nào ở thủ đô chịu nhận cậu vào làm việc.

Bởi vì kinh tế quá eo hẹp, không còn sống được ở đây nữa nên cậu đành phải trở về miền Bắc tìm kiếm cho mình công ăn việc làm ổn định.
Ở miền Bắc rất thiếu người tài nên cậu mới nhắm thẳng vào điểm này mà đánh tới, hiếm khi có một sinh viên mới ra trường với bằng tốt nghiệp loại giỏi bôn ba tới chỗ họ tìm việc làm, dại gì họ không nhận.
Trước ngày lên đường một hôm, Chu Chí Thiên có tìm đến cậu đưa một danh thiếp nhìn vào trông rất cũ kĩ, có vẻ như đã lâu rồi anh không đụng đến.

"Đây là một người bạn cũ đã lâu không liên lạc của anh, anh ta rất rành chuyện ở nơi đó, có việc gì không ổn em cứ liên lạc với ảnh."
Nhận lấy tấm danh thiếp, cậu mỉm cười lịch sự cảm ơn anh.

Mặc dù không biết tấm danh thiếp này cậu có cơ hội sử dụng hay không nhưng nó cũng phần nào giúp ích được cho cậu, nhất là những khi lâm vào tình cảnh khó khăn nguy hiểm.
...
Ở nước Y, mọi thứ xung quanh có thể nói là rất tòi tàn, các tòa nhà cao tầng đều sụp đỗ, một vài nơi vẫn còn bốc cháy khi bị các thiết bị nổ như bom mìn đánh phá.

Khó ai có thể nghĩ rằng chỉ mới một tháng trước thôi nơi đây vẫn còn là một đất nước xinh đẹp, ai ai nhìn vào cũng phải khen lấy khen để, mong muốn được bước đến nơi đây thăm thú dù chỉ một lần.
Cuộc chiến ở nơi đây vẫn còn diễn ra rất khốc liệt, dù bị tổn thất nặng nề về vật chất lẫn tinh thần nhưng nước Y vẫn kiên trì chống đỡ nhất quyết không chịu đầu hàng.

Mà tình hình bên nước V cũng không khấm khá hơn là bao, những người được mang theo nếu không bị thương thì cũng bỏ mạng tại trận đấu.

Nước Y không mạnh về lực lượng, đó là một điều không còn gì bàn cãi thế nhưng người dân lại rất mưu trí bày ra những kế hoạch tinh vi để đột kích binh lính của nước V.
Chính Thẩm Thịnh Quân cũng không thể tránh khỏi vụ đột kích này, chỉ vì một phút lơ là, hắn đã bị lính bên nước Y bắn bị thương ngay vùng bả vai.

Vết thương không có gì nghiêm trọng nhưng nó gây ra rất nhiều hạn chế trong việc duy chuyển.
"Tình hình của những người khác ra sao rồi?" Thẩm Thịnh Quân ngồi tại nơi đóng quân nhìn Lê Úy hỏi thăm.
Anh thở dài lắc đầu nói: "Bị thương khá nhiều, đa phần đều bị nước Y nhắm ngay phần bả vai và cánh tay mà bắn khiến cho việc cầm súng di chuyển của họ gặp rất nhiều bất tiện."

Henry cũng cảm thán: "Bên nước Y lần này khó chơi quá."
"Mà này, bên chính phủ vẫn không có ý định cung cấp lương thực thuốc men gì cho chúng ta cả à?"
Thẩm Thịnh Quân vẫn duy trì một nét mặt lãnh đạm mà lắc đầu, cả Lê Úy lẫn Henry cũng không thể nào mỉm cười được nữa, trên mặt họ lúc này là sự phẫn nộ trước sự vô tâm của quan chức.

Rốt cuộc trong đầu của những kẻ đó đang suy nghĩ cái gì vậy chứ? Bảo bọn họ khai chiến giành lấy bảo vật của đất nước khác về cho mình, bọn họ khai chiến nhưng chính phủ lại hờ hững chẳng thèm đoái hoài gì đến sống chết của bọn họ.
"Tôi không muốn chiến đấu nữa." Một quân nhân nản chí nói.
"Mê sảng cái gì đấy? Bây giờ không muốn chiến đấu chẳng lẽ cậu muốn bỏ mạng ở đây sao?" Quân y - Lạc Ngâm Tam vừa băng bó cho những người khác vừa nhìn tên quân nhân lên tiếng mắng.
"Chiến đấu cũng chết, không chiến đấu cũng chết...!vậy thì chiến làm gì nữa?" Người quân nhân đó ỉu xìu phản bác lại.
Chiến đấu bị thương không có thuốc men kịp thời chữa trị chết, không chiến đấu bị kẻ địch vây đánh không thể chống trả cũng chết.

Người quân nhân đó nói đúng, vậy thì chiến làm gì trong khi sớm muộn gì cũng phải chết?
Lê Úy ngẩn người trước những suy nghĩ của mình, anh nhanh chóng lắc đầu xua đi những dòng suy nghĩ ấy.

Rốt cuộc anh đang suy nghĩ vô bổ cái gì vậy?
Anh nhìn sang Thẩm Thịnh Quân, mong muốn hắn có thể nói một câu gì đấy động viên tinh thần của những quân nhân đang bị thương ở đây, dù sao thì tiếng nói của anh mới có trọng lượng nhất trong số họ.
Không biết hắn đang suy nghĩ về chuyện gì, gương mặt lạnh lùng nghiêm tục nhìn về một khoảng không gian vô định lập lòe dưới ánh đèn mờ hư ảo khiến người ta khó có thể đoán được tâm trạng hắn vào lúc này.
Đoạn, hắn bỗng lên tiếng, ngữ điệu trầm khàn chứa đầy mệt mỏi.
"Lê Úy, lập tức liên hệ Thẩm gia cung cấp lương thực gấp!"
Lê Úy bất ngờ nhìn hắn hỏi: "Nhưng phải chẳng cậu vẫn còn đang giấu giếm chuyện chiến đấu với họ sao?"
"Không giấu được nữa rồi."
Bây giờ còn giấu, quân nhân bọn họ ở đây sẽ không được ai cung cấp lương thực thuốc men, nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng phải chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play