Hoàng Thành Long sau khi về đến nhà liền nhanh chóng tìm đến Hoàng Tư hòng kể lể mọi chuyện với gã, cái cậu ta muốn ở đây chính là khiến chuyện cậu cùng quân nhân có quen biết bị lan truyền ra.
Đến khi đó để cậu ta xem, liệu Thiệu Huy sẽ còn được ông nội bảo vệ nữa hay không?
Từ khi về đến cậu ta đã thấy xe của gã đậu ở trước nhà nhưng khi bước vào trong lại chẳng thấy bóng dáng gã đâu.
Nghĩ rằng, có lẽ cha mình vẫn còn đang bận xử lí công việc ở thư phòng.
Thế là cậu ta tiến lên lầu tìm thử, mở cửa ra, thư phòng lại trống rỗng không có lấy một bóng người.
Cậu ta lấy làm lạ, rõ ràng là đang ở nhà vậy tại sao cậu ta lại chẳng thấy gã đâu thế này?
Hay là đang ở trong phòng?
Ôm theo thắc mắc, Hoàng Thành Long di chuyển đến trước phòng gã.
Đi đến, đang định giơ tay gõ lên cánh cửa cậu ta bỗng nghe thấy một vài âm thanh ái muội phát ra từ bên trong.
Sắc mặt cậu ta từ bất ngờ dần chuyển sang ngại ngùng vì những tiếng rên rỉ, đó chẳng phải là âm thanh của phụ nữ hay sao? Tại sao lại phát ra từ bên trong phòng của cha?
Lớn mật mở hé cửa ra, cậu ta cố gắng không chế nét mặt của mình đưa mắt nhìn vào bên trong.
Trong phòng lúc này đây là hình ảnh hai người một nam một nữ đang quấn quýt bên nhau, người đàn ông hôn lấy người đàn bà dưới thân không ngừng di chuyển tạo thành những tiếng va chạm da thịt khiến người ta nghe xong phải đỏ mặt.
Giọng nói gã khàn khàn chứa đầy d.ụ.c vọng nói: "Bảo bối dang chân ra nào, anh muốn tiến sâu vào bên trong."
Người đàn bà uyển chuyển từ chối yêu cầu của ông, "Không được đâu anh yêu, em bây giờ đang mang thai, anh muốn đâm chết con mình hay sao?"
Gã nghe vậy mới chợt nhớ đến niềm vui bất ngờ mà ả đàn bà dành cho mình, cười lớn mấy tiếng rồi nói với giọng điệu đầy cưng chiều: "Xin lỗi bảo bối, anh quên mất."
Đối với gã đứa bé trong bụng ả dù có hay không cũng không quan trọng, ban đầu gã cũng không có ý định để cho nó tồn tại, ả lại một sống hai chết đòi gã cho mình sinh nó ra.
Dù sao thì đây cũng là ả tình nhân mà gã hài lòng nhất từ trước đến giờ, cũng chỉ là một đứa bé, ả muốn sinh thì gã để cho ả sinh.
Nếu là con trai gã liền bồi dưỡng cho nó sau này có khi còn giúp ít được cho mình, còn nếu là con gái...!gã liền mang nó làm công cụ liên hôn thương mại kiếm lợi ích cho gia đình.
Nghĩ nghĩ một hồi gã lại tiếp tục ra vào thân ả, bởi vì bị đứa bé trong bụng hạn chế nên gã không tiến vào quá sâu, chỉ có thể tiến vào với độ sâu vừa phải để tránh làm ảnh hưởng đến nó.
Chậc, đúng là phiền phức thật.
Toàn bộ nội dung của cuộc trò chuyện đều rơi vào tai Hoàng Thành Long, cậu ta bàng hoàng nhìn thẳng vào vùng bụng hơi nhô lên của người đàn bà.
Hoàng Tư có người phụ nữ khác bên ngoài, đã vậy còn có con?
Điều đó khiến cậu ta không thể nào chấp nhận được, một mình cậu ta đấu với Thiệu Huy thôi cũng đã đủ khó khăn.
Nay lại xuất hiện thêm một đứa con riêng khác, chẳng phải càng gây thêm nhiều trở ngại trong việc tranh giành tài sản của cậu ta hay sao?
Không, không thể như vậy được, cậu ta không cho phép!
Ánh mắt cậu ta lóe lên một tia thâm độc, đứa bé này, tuyệt đối không thể tồn tại!
004: [Cảnh báo, ác ý của ký chỉ vượt quá mức độ cho phép, không phù hợp với thiết lập nhân vật.
Yêu cầu kí chủ nhanh chóng kiềm chế lại, nếu không hệ thống sẽ tiến hành thực hiện hình phạt.]
Kiềm chế con mẹ nó, đến đường này còn muốn cậu ta kiềm chế? Cốt truyện ngay từ lúc bắt đầu đã không có nhân vật nào tuân thủ theo đúng tính cách được thiết lập sẵn, đến cả Hoàng Tư rõ ràng được thiết lập xem cậu ta là đứa con trai duy nhất mà cưng chiều đối đãi, vậy mà ngày hôm nay lại lòi ra việc có tình nhân đang mang thai.
Điều đó khiến cậu ta không thể nào chấp nhận được!
Hệ thống nhận thấy tâm trạng của Hoàng Thành Long lúc này nằm ngoài tầm kiểm soát, có cảnh báo cũng vô dụng, nó đành tự ý rút hình phạt cho cậu ta.
004: [Hình phạt giựt điện trong vòng một phút bắt đầu, xin kí chủ hãy chuẩn bị tâm lý.]
Vừa dứt lời liền xuất hiện một luồng điện cực đại trực tiếp bao trùm lấy cậu ta, nào có thời gian để cậu ta chuẩn bị tâm lý.
Cậu ta đau đớn ngã lăn ra đất, cả người co lại, môi cắn chặt cố gắng chịu đựng cơn đau tê dại này.
Đến khi hình phạt kết thúc, tóc cậu ta hơi dựng lên, quần áo trên người tả tơi đến thảm thương, nằm yên bất động.
...
Lấy được giấy chứng nhận quyền sử dụng tài sản, Thẩm Thịnh Quân muốn nhanh chóng lái xe chở Thiệu Huy trở về nhà chính ngay nhưng bị cậu cản lại.
"Chờ đã."
Hắn hơi thắc mắc nhìn cậu hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Anh chở tôi đến Kim gia trước đã, tôi có ít đồ cần phải lấy."
Nếu hắn đã chuyển giao hết tất cả của mình sang cho cậu rồi thì cậu cũng không ngại mang tài sản của mình ra chuyển lại cho hắn, xem như là bình đẳng, không ai mắc nợ ai.
Dù không hiểu Thiệu Huy đang có ý định gì trong đầu nhưng Thẩm Thịnh Quân vẫn lái xe chạy đến Kim gia dưới sự hướng dẫn của cậu.