Dùng bữa xong, Thiệu Huy chủ động thanh toán tiền cho cả buổi ăn.

Thanh toán xong, cậu nhìn hai ngươi trước mặt nói: "Vậy tụi anh đi trước đây." Nói xong liền cùng Thẩm Thịnh Quân đứng dậy rời đi.
"Vâng tạm biệt anh trai."
Lê Úy cũng đứng dậy gật đầu chào hắn một cái rồi thôi, đợi khi hai người họ đã đi khuất anh mới hỏi: "Có muốn đi đâu nữa không?"
Cậu ta lắc đầu, "Thôi, em về nhà." Bây giờ cậu ta còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm, rãnh đâu mà đi chơi cùng với anh.
Cậu ta cười thầm trong bụng, Thiệu Huy, lần này anh chết chắc rồi!
...
Đang đi đột nhiên có hơi rùng mình, Thiệu Huy đưa tay lên gài nút áo vest mình, hành động này vô tình bị hắn nhìn thấy.
Hắn không nghĩ nhiều hỏi: "Lạnh sao?"

Lắc đầu, cậu nói: "Không phải, tự nhiên rùng mình mà thôi" Ở cái tiết trời mùa hè nắng nóng như vậy, cậu mà lạnh được cũng hay.
Có lẽ là do có ai đó đang có suy nghĩ xấu xa gì với cậu, trong đầu cậu lúc này ngoài Hoàng Thành Long ra thì còn có thể là ai?
"Giờ anh tính về nhà luôn hay sao?"
"Không gấp." Bây giờ ông nội chắc hẳn đã đi đánh cờ cùng với bạn, ba mẹ thì đến công ty làm việc, đến cả Thẩm Thịnh Anh còn xách cặp đi học.

Hắn về nhà lúc này cũng chỉ có thể về phòng nằm nghỉ ngơi hoặc xử lí chút công việc gì đó mà thôi, rất nhàm chán.
"Vậy đến nhà tôi đi." Nghĩ lại cứ cảm thấy câu này quái quái kiểu gì đó, cậu nói thêm: "Ra mắt ông nội."
Thiệu Huy nghi rằng Hoàng Thành Long sẽ mang chuyện cậu đi cùng Thẩm Thịnh Quân nói lại cho Hoàng Tư biết, gã vẫn còn đang cay cú vụ việc lần trước cộng thêm cái tư tưởng chống quân nhân của mình, không sớm thì muộn cũng sẽ đến tổng bộ làm ùm chuyện này lên cho mọi xem.
Cậu không sợ điều này, đi cùng quân nhân không phải chỉ có mình cậu, chẳng phải con trai cưng của ông ta cũng như vậy hay sao? Giờ có mà làm ầm ĩ lên, chịu thiệt cũng chỉ có mình cậu chắc?

Cùng lắm thì bị chửi rủa chung thôi, cậu bị chửi cậu vẫn có thể sống yên ổn được ở đây dưới sự che chở của ông nội và hắn.

Nhưng còn cậu ta, ai biết được sao khi chuyện này bị khui ra cậu ta có hay không sẽ mất đi sự yêu thương bảo bọc của gã, lại thêm thân phận con riêng đó cậu không dám chắc cậu ta sẽ còn có khả năng sống yên ở đây.

Biết chắc điều đó nhưng Thiệu Huy vẫn muốn đi sớm hơn hai cha con họ một bước, đem mối quan hệ của mình cùng Thẩm Thịnh Quân giải bày cho ông biết trước một tiếng, tránh khi mọi chuyện bị khui ra khiến ông bị đả kích.
Thẩm Thịnh Quân nghe đến hai từ "ra mắt" tâm tình đã sớm lên mây, cứ nghĩ cậu sẽ không bao giờ chủ động mang hắn về nhà ra mắt gia đình không ngờ lại ngoài ý muốn cho hắn một niềm vui thế này.
Hắn chưa nghĩ đến khả năng cậu mang hắn về ra mắt là để tránh bão, mặt tuy không biểu hiện nhiều nhưng ánh mắt đã sớm chứa đầy sự chờ mong.
Hắn đang nghĩ, liệu ông nội cậu có đồng ý với mối quan hệ giữa hai người hay không? Nếu ông mà đồng ý thì quá tốt rồi, còn bằng không, hắn cũng không dám nghĩ đến...!

Biết hắn đang lo lắng điều gì, cậu an ủi: "Đừng nghĩ nhiều quá, ông tôi cũng không phải loại người cổ hủ."
Quân nhân dù sao cũng có công lao bảo vệ cho đất nước họ, bọn người ở thủ đô nổi lên định kiến chống đối quân nhân cũng chỉ bởi vì quân nhân đã can thiệp vào chuyện ăn chơi, bài bạc của họ mà thôi.
Thủ đô lúc trước tuy xa hoa diễm lệ nhưng người sống ở đây đều có đời tư rất sạch sẽ, chồng thì chung thủy vợ thì quan tâm chăm sóc gia đình.

Nhưng khi mọi thứ dần trở nên phát triển, các quán bar sòng bạc, quán karaoke mọc lên như nấm khiến con người ta dần chìm đắm vào ăn chơi đàn đúm, đàn ông không còn chung thủy mà đàn bà cũng không còn biết chăm lo cho gia đình.
Quân nhân đối với chuyện này lại can thiệp quá sâu, bọn họ không thích con người ta dần trở nên nghiện ngập bài bạc rượu chè nên mới giới hạn thời gian mở cửa của các quán đó.

Thay vì mở cửa 24/24, họ chỉ được hoạt động đến 11 giờ đêm, điều đó khiến cho một số người tức giận.

Dần dần thủ đô tạo nên định kiến chóng phá quân nhân, làm các cuộc biểu tình yêu cầu quân nhân không được phép xen vào chuyện riêng của họ nữa.
Ông nội Hoàng không dính dáng đến chuyện đó nên đứng ở phía trung lập, không chống đối cũng không ủng hộ.
...
Về đến nhà chính, A Phức vừa nhìn thấy Thiệu Huy trở về liền vui mừng chạy lại gần nhưng ngay khi đối diện với ánh mắt chứa đầy sự lạnh lẽo của hắn, gã bất giác sợ hãi lùi về sau vài bước.
"Thiếu gia, đây là..."
Cậu không để ý đến gã nhiều, mắt cũng không thèm nhìn đến hờ hững nói: "Bạn của tôi, anh đi làm nước giùm bọn tôi đi."
Gã cắn răng, "Vâng."

Tầm mắt lại không thể không để ý đến người bạn đang đứng bên cạnh cậu, gã biết chắc mối quan hệ giữa người này cùng cậu không đơn giản chỉ là một người bạn bình thường.

Vậy có thể là gì? Người yêu?
Gã kinh sợ từ chối chính suy nghĩ táo bạo của mình, không thể nào như vậy được, cậu làm sao lại có thể...
A Phức vừa đi, quản gia liền đi đến chào hỏi: "Thiếu gia."
Còn đối với hắn, lão không quen biết nên chỉ gật đầu cho lấy lệ không trực tiếp hỏi rõ danh tính.

Hắn là bạn của cậu, nếu muốn cậu khắc sẽ tự giới thiệu mà không cần lão phải hỏi nhiều.
"Anh ấy họ Thẩm, tên là Thẩm Thịnh Quân."
Lão gật gù, hóa ra là Thẩm Thịnh Qu...!trong nháy mắt gương mặt liền trở nên kinh ngạc, khoan đã, Thẩm Thịnh Quân? Không phải là Thẩm Thịnh Quân mà lão đang nghĩ đến đó chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play