Tất cả năm manh mối đã được thu thập, đó là: A ở bên trái B; B cách C 3 nút về bên phải; C ở bên phải của D; D ở bên cạnh E; có một nút giữa E và A.
Kết hợp năm mẩu thông tin này thì đề bài thực sự rất dễ. Theo mẩu thông tin thứ hai và thứ ba, B cách C 3 nút về bên phải và C ở bên phải của D thì thứ tự đúng phải là D, C, B. Về việc có hay không các nút khác ở giữa thì còn cần người chơi xem xét.
Trên cơ sở này, manh mối thứ tư nói D nằm cạnh E, khi đó thứ tự phải là D, E, C, B hoặc E, D, C, B. Giữa D và E không có các nút nào, giữa các nút còn lại thì có thể có các nút khác.
Sau đó, thông qua manh mối đầu tiên và manh mối cuối cùng, A ở bên trái của B và có một nút giữa E và A, có thể xác định vị trí của A. Theo các bước trước, A có thể đứng ở 2 vị trí: D, E, C, A, B hoặc E, D, C, A, B. Rõ ràng, trường hợp thứ hai không đúng với nhận định ‘có một nút giữa E và A’. Vì vậy, thứ tự phải là D, E, C, A, B.
Cuối cùng, xét vị trí nút F không được đề cập trong năm mẩu thông tin. Đầu tiên đánh giá trình tự của D, E, C, A, B. Đầu tiên, A ở bên trái của B. Theo thứ tự này, A và B đứng ở 2 vị trí cuối cùng hoàn toán nhất quán với manh mối đầu tiên. Thứ 2, B cách C 3 nút về bên phải, theo thứ tự này thì chỉ có nút A đứng giữa C và B. Vậy có thể xác định rằng vị trí của nút F nằm giữa B và C, tức là có 2 trường hợp: D, E, C, A, F, B hoặc D, E, C, F, A, B.
Sau đó, xét manh mối thứ 3 và thứ 4, C ở bên phải D và D ở cạnh E. Hai mẩu thông tin này nhất quán với cả 2 trường hợp trên nên bước cuối cùng để xác định vị trí của F phải nằm ở mẩu thông tin thứ năm.
Manh mối thứ năm nói rằng có một nút giữa E và A nên trường hợp D, E, C, F, A, B sai.
Từ các ý trên, ta có thứ tự đúng là D, E, C, A, F, B.
Năm phần thông tin tương ứng với vị trí của năm nút của A-B-C-D-E, nhưng chỉ có nút F không được đề cập. Vì vậy, theo quy tắc, nút F đứng ở vị trí thứ năm không được đề cập là nút chính xác để mở cổng lâu đài.
Đồ Hoá nhấn cái nút thứ năm. Cánh cửa vốn đóng chặt đột nhiên mở ra nghe ‘cạch’. Do bụi bặm lâu ngày mà đến khe cửa cũng bám đầy bụi bẩn và rỉ sét. Ánh nắng hắt qua khe cửa, mang đến sức sống cho toà lâu đài tăm tối này.
[Ding~]
[Những người chơi Đồ Hoá và Vương Bác Vũ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Nút lệnh chính xác và nhận được phần thưởng +20 điểm tỉ lệ vượt ải thành công.]
Hẳn là bởi vì nhiệm vụ này không bị nhiễm virus nên khi bọn họ hoàn thành thì được hệ thống thưởng cho điểm tỉ lệ vượt ải thành công.
Sau khi rời khỏi màn chơi, Đồ Hoá nhanh chóng mở bảng hệ thống của mình nhưng lại kinh ngạc bởi con số trước mặt:
[Màn chơi hiện tại: Vòng xác suất]
[Nhiệm vụ chính: Không]
[Tỷ lệ vượt ải thành công: 2⁄67]
Sao nó lại thành 2⁄67? Trước khi làm nhiệm vụ này, tỉ lệ vượt ải thành công của cậu là 2⁄47. Hai mươi điểm rõ ràng là khen thưởng mà… Đồ Hoá nhìn chằm chằm con số 67 thì chợt phát hiện hệ thống cộng thêm 20 điểm cho cậu vào mẫu số!
Thấy vậy, Vương Bác Vũ nhanh chóng mở bảng điều khiển hệ thống của mình. Hắn đã từng trải qua chuyện này trước đây nên đã chuẩn bị tinh thần cho cái tỉ lệ vượt ải thành công ngày càng giảm rồi. Trước khi bước vào ‘Nút lệnh chính xác’, tỉ lệ của hắn là 1⁄64, bây giờ được nâng thành 21⁄64.
“Tỉ lệ của tao cao hơn rồi này!” Vương Bác Vũ không thể tin vào mắt mình và thốt lên: “Hai mươi điểm của tao được cộng vào tử số!”
Đồ Hoá cảm thấy càng ngày khó hiểu. Rõ ràng là vượt qua cùng một màn chơi, tại sao cậu với Vương Bác Vũ đứa tăng đứa giảm? Tô Cách Trì đứng bên cạnh cậu cau mày một lúc sau mới nói: “Tỉ lệ vượt ải thành công vốn phải được cộng vào tử số.”
“Anh nghĩ virus xâm nhập khiến hệ thống chủ rối loạn nên tỉ lệ vượt ải mới bị ngẫu nhiên thế này.”
Đồ Hoá không thể tin được, nói: “Nói cách khác thì em càng làm nhiệm vụ là tỉ lệ vượt ải của em ngày càng thấp sao?”
“Có thể, nhưng không phải là tuyệt đối.” Tô Cách Trì nói: “Cũng có thể em sẽ giống như Vương Bác Vũ, gặp được màn chơi mà điểm được cộng vào tử số.”
Đồ Hoá cảm thấy cậu sắp tuyệt vọng rồi. Cậu mất nửa ngày để hoàn thành nhiệm vụ nhưng thay vì có lợi, nó lại khiến tỉ lệ vượt ải thành công của cậu ngày càng thấp. Nếu như lần sau gặp được nhiệm vụ cộng điểm vào phân số, cậu sẽ hoàn thành nó rồi dừng lại ngay lập tức. Sau đó, cậu sẽ đi thẳng đến nhiệm vụ chính. Chẳng may phải làm nhiệm vụ chính với tỉ lệ 1%, thậm chí 0.01% thì cậu sẽ chết mất.
“Những thứ này… Đều do virus gây ra sao?” Vương Bác Vũ đột nhiên hỏi.
Đồ Hoá gật đầu: “Ừ. Không biết mấy cửa ải tiếp theo khùng điên tới mức nào.”
“Vậy… Virus này có thể bị tiêu diệt không?”
Ngay cả Tô Cách Trì mà cũng phủ nhận: “Trừ khi anh có thể rời khỏi trò chơi và vận hành thiết bị đầu cuối, nếu không thì virus sẽ tiếp tục hoành hành.”
Vương Bác Vũ trông rất buồn: “Kẻ đã mang virus vào…”
Đồ Hoá tiếp lời hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Tao mà bắt được nó là tao cho nó một bạt tai.”
Vương Bác Vũ cau mày, không biết hắn đang nghĩ gì.
Tô Cách Trì cắt ngang cơn tức giận của hai người, và hỏi: “Các em có định tiếp tục làm nhiệm vụ phụ không?”
Đối với Đồ Hoá, cậu hiện tại rất sợ bởi tỉ lệ vượt ải thành công của cậu quá thấp. Nếu làm nhiệm vụ chính thì có thể không sống sót được nên cậu vẫn phải cắn răng làm nhiệm vụ phụ.
Tuy nhiên, tỉ lệ vượt ải thành công 21⁄64 của Vương Bác Vũ cũng không tệ, gần bằng một phần ba. Vì vậy, hắn không làm nhiệm vụ phụ nữa, nói: “Em không. Em ở ngoài chờ Đồ Hoá rồi chừng nào xong thì bọn em làm nhiệm vụ chính luôn.”
Sau khi hai người chia tay, Đồ Hoá định đi dạo một vòng căn tin mà cậu ít khi đặt chân tới. Vừa bước vào nhà ăn, cậu đã gặp người quen. Lối vào nhiệm vụ ‘Sống chết có số’ đặt ngay trên bồn hoa ở cửa nhà ăn, và Thẩm Tư Dịch đang đi lang thang quanh lối vào.
Đồ Hoá cách cậu ta khoảng trăm mét. Cậu định gọi thì đã thấy Thẩm Tư Dịch nghiêng người và bước vào nhiệm vụ này. Cổng không bị đóng sau khi Thẩm Tư Dịch đi vào, và nó tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Nhiệm vụ này… Có vẻ hơi lạ nhỉ? Những nhiệm vụ trước kia thường được bố trí ở phòng học hay phòng đọc sách. Ngoại trừ nhiệm vụ chính của Vòng sơ tuyển cần người chơi chủ động kích hoạt, Đồ Hoa chưa từng thấy nhiệm vụ ngoài trời. Quan trọng hơn hết là có ánh sáng ở lối vào nhiệm vụ này.
Ánh sáng dễ thấy như thể có kho báu nào đó bên trong. Nó cám dỗ người chơi phải bước vào.
Đồ Hoá đang muốn đi qua xem thử thì đột nhiên bị Tô Cách Trì kéo lại. Sắc mặt anh nghiêm nghị, ánh mắt dán chặt vào nhiệm vụ ‘Sống chết có số’ kia. Anh nói: “Màn chơi này không tồn tại.”
Đồ Hoá ngẩn ra: “Ý của anh là sao?”
Tô Cách Trì trầm giọng nói: “Trò chơi không đặt nhiệm vụ ở đây, cũng không có nhiệm vụ phụ gọi là ‘Sống chết có số’ nên anh nghi ngờ… Nhiệm vụ này là chương trình virus tự tạo ra.”
Đồ Hoá sững người một lúc. Trải qua mấy lần đối đầu, cậu đã biết cái chương trình virus này mất dạy đến mức nào. Mục đích của nó là loại bỏ tất cả những người chơi với phương pháp vô cùng tàn khốc và đẫm máu. Nó chỉ muốn dấy lên xung đột giữa người chơi và để mọi người giết lẫn nhau.
Nhiệm vụ trước đó bị virus điều chỉnh đã khó đến mức gần như không thể giải quyết được. Cậu không dám tưởng tượng một nhiệm vụ phụ do virus tạo ra sẽ quá quắt đến mức nào.
Nhưng Thẩm Tư Dịch đã đi vào, và cậu ấy chỉ có một mình… E rằng lành ít dữ nhiều.
Tô Cách Trì mơ hồ đoán được suy nghĩ của Đồ Hoá, và anh phân tích cho cậu: “Nó có thể là một cái bẫy. Đồng đội của em đã phạm sai lầm rồi. Anh đề nghị em không nên mạo hiểm.”
Đồ Hoá do dự: “Nhưng Thẩm Tư Dịch…”
Thẩm Tư Dịch là một người giỏi vô cùng. Đồ Hoá nghĩ tiềm lực của Thẩm Tư Dịch cao hơn cậu rất nhiều. Cậu ta vô tình lọt vào bẫy của virus rồi bị loại thì thật quá đáng tiếc.
Bên cạnh càng có nhiều người xuất sắc thì càng có khả năng vượt ải thành công. Về lí hay về tình thì Đồ Hoá cũng cảm thấy Thẩm Tư Dịch không nên bị loại.
“Em muốn cứu cậu ấy.” Đồ Hoá đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Tô Cách Trì. Cậu nói tiếp: “Thẩm Tư Dịch giỏi lắm. Nếu cậu ấy mà ở đây thì xác suất hoàn thành trò chơi tăng lên rất nhiều. Em biết lúc này không phải là lúc theo cảm tính, nhưng em nghĩ nếu mục đích của virus là khiến tất cả những chơi tự ngã thì có lẽ nếu cùng nhau đối mặt với vấn đề, cơ hội chiến thắng sẽ lớn hơn?”
“Hơn nữa, chúng ta biết quá ít về virus. Bây giờ nó có thể tạo ra một cái bẫy thì sau này nó cũng có thể tạo ra nhiều cái bẫy khó khăn hơn. Biết mình biết ta trăm trận trăm thắng, sớm muộn gì… Cũng phải đối đầu trực tiếp mà.”
Đồ Hoá nhìn thoáng qua nhiệm vụ bẫy, ánh mắt bình tĩnh nhìn lại: “Với lại chưa chắc gì đã thất bại ở cái nhiệm vụ bẫy đó.”
“Bởi vì em không chỉ có những đồng đội giỏi nhất. Em còn có anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT