Viên đá trong tay Đồ Hoá đánh một cái nhẹ vào đầu người da đen. Cậu trợn mắt nhìn cả bốn người đều đã khựng lại. Người đứng đầu mang theo súng bước đến, nheo mắt hỏi cậu: “Mày lấy viên đá ma thuật này ở đâu?”
Đồ Hoá lấy viên đá xám xịt ra khỏi khuôn mặt gã và lùi lại một bước: “Viên này có quan trọng đối với mấy người không?”
Người đàn ông da đen đột nhiên đưa ra một tư thế cúi đầu với bầu trời, và nói một cách thành kính: “Viên đá này là thánh tích của bộ lạc bọn tao. Nó đã bị lạc mất trong nhiều năm. Tộc trưởng nói miễn ai tìm được viên đá này thì ông sẽ gả con gái cho.”
Trong đầu Đồ Hoá bỗng hiện lên một phụ nữ châu Phi da đen béo ục ịch.
Mặc dù người đàn ông da đen đã nhấn mạnh đến sự linh thiêng của hòn đá này – đây là thánh tích, nhưng gã vẫn hơi chống đối như thể đang gặp thú dữ vậy. Gã nhặt viên đá rồi nhét nó vào tay Đồ Hoá. Gã hung ác nói: “Mày cầm viên đá trở lại bộ lạc với tao. Nếu không, tao sẽ giết mày!”
Vương Bác Vũ liên tục thấp thỏm và trốn sau lưng Đồ Hoá, nói: “Không phải mày chỉ kết hôn với một cô gái trong game thôi à? Mày sợ cái gì? Đây là nhiệm vụ!”
Đồ Hoá liếc nhìn hắn với vẻ mặt vô cảm. Sau đó, cậu để viên đá vào tay Vương Bác Vũ và nói với người da đen: “Cậu ta mới là chủ nhân thực sự của viên đá này.”
Khuôn mặt của Vương Bác Vũ tái xanh, hắn vội ‘né đạn’: “Đừng nghe nó nói nhảm!”
Người đàn ông da đen trừng hai mắt: “Rốt cuộc là ai?”
Đồ Hoá với Vương Bác Vũ nhìn nhau rồi chỉ vào Đường Bác đang núp phía sau sườn đồi: “Cậu ấy!”
Đường Bác lập tức bối rối:???
Bốn người kì kèo một hồi thì trọng trách kết hôn với con gái tộc trưởng vẫn rơi xuống vai Đồ Hoá. Dù sao thì viên đá này cũng là của cậu nên không ai muốn gánh cho cậu.
Đồ Hoá thất vọng kinh khủng. Xem đạo cụ của người khác kìa, nào là máy tính bỏ túi cho gợi ý nhiệm vụ, nào là la bàn chỉ đường. Còn đạo cụ của cậu thì sao? Lúc thì thầy X, lúc thì phải kết hôn với con gái tộc trưởng.
Mặc dù cậu cảm thấy căng thẳng, nhưng dựa theo ‘kịch bản’ thì Đồ Hoá đoán được manh mối về hàm số sẽ xuất hiện tại bộ bạc này. Cậu yêu cầu người da đen để ba đồng đội đi theo đến bộ lạc.
Người đàn ông da đen do dự một lúc rồi gật đầu: “Thôi thì tới khi mày cưới con gái của tộc trưởng thì mày cũng trở thành người đứng đầu mới của bộ lạc. Tất cả bọn tao phải nghe theo mày.”
Đồ Hoá hỏi gã: “Ông có muốn trở thành tộc trưởng không?”
Người đàn ông da đen chân thành gật đầu: “Tất nhiên là muốn!”
Đồ Hoá bỏ viên đá vào tay của người da đen: “Vậy ông đi mà cưới con gái tộc trưởng!”
Người đàn ông da đen trả lại hòn đá cho cậu, nói: “Tao muốn làm tộc trưởng chứ tao không muốn cưới con gái tộc trưởng.”
Đồ Hoá: …
Trên đường đi, ba đồng đội thay phiên nhau để an ủi cậu. Vương Bác Vũ nói: “Đây là game thôi mà. Mày được thử ‘ăn cơm trước kẻng’ cũng hay mà nhỉ? Coi như tích luỹ kinh nghiệm.”
Đường Bác: “Vương Bác Vũ nói đúng đấy. Có gì đâu. Có khi con gái của tù trưởng rất đẹp?”
Nếu không phải đồng đội vượt ải thì Đồ Hoá đã lấy đá ma thuật đập chết bọn họ. Tôn Duy nín cười và vỗ vai Đồ Hoá.
Đồ Hoá nhìn cô với vẻ mặt ‘đến cậu cũng chọc tôi sao?’
Nhưng cậu chỉ nghe Tôn Duy nói: “Tôi nghĩ bộ lạc này là hàm số mà ta đang tìm.”
Ba người còn lại dựng thẳng tai lên: “Sao cậu nói vậy?”
“Các cậu nhìn dấu chân của bọn mình đi.”
Đồ Hoá nhìn lại và nhận ra những tuyến đường mà bốn người da đen này bước qua đều rất nghiêm ngặt và đều đặn. Tuyến đường này mở rộng đến tận cùng phía tây, mắt không thể với tới được. Lúc đầu, dấu chân của bọn rất gần với dòng sông sương mù dày đặc. Sau đó, dấu chân dần dần chuyển về phía bắc để tạo thành một hình dạng cong.
Đồ Hoá ngay lập tức hiểu ý của Tôn Duy: “Ý cậu là… Tuyến đường này là một đồ thị hàm số?”
Tôn Duy gật đầu: “Có thể là vậy. Chúng ta có thể đoán được hình dáng đồ thị, còn cách lấy được hàm số thì… Nhờ cậu đấy.”
Nhiệm vụ chính này không cho bọn họ khung nhập đáp án. Nó không chỉ bắt bọn họ phải tìm dạng hàm số, mà trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, bọn họ phải nhặt được thông tin gì đó thì mới thật sự tìm ra hàm số đúng.
Do đó, không phải ngẫu nhiên mà Đồ Hoá phải cưới con gái của tộc trưởng. Đây là chìa khóa cho nhiệm vụ. Cậu phải tìm được thông tin liên quan tới hàm số từ bộ lạc.
Chẳng mấy chốc, bọn họ gặp một màn sương dày ở phía đông. Lần này, bên dưới sương mù dày đặc không phải là một dòng sông nhỏ mà là một hẻm vực lớn với đường cáp treo ngay giữa. Người đàn ông da đen bước vào làn sương và kéo cái ‘cabin’ được đan bằng dây mây đến: “Chúng ta sẽ ngồi trên cái thúng này để sang bên kia.”
Cái thúng cáp treo trông rất què quặt, phía trước có một dây thừng nhỏ hẳn là để điều khiển. Mặc dù nguy hiểm nhưng đây là cách duy nhất để đi qua hẻm vực này.
Sương mù dày đặc vẫn bao phủ phía đối diện. Đoạn đường cáp treo như thể đâm thủng sương trông rất khủng khiếp. Nhưng, điều đáng sợ hơn vẫn ở câu nói tiếp theo của thủ lĩnh: “Cái thúng này chỉ chịu được 2 người thôi. Khi đi cần người lái, khi về cũng cần người lái.”
“Bọn mày phải tìm ra cách để sắp xếp 8 người an toàn vượt qua hẻm vực. Nếu…” Người da đen bỗng cười gằn: “Nếu số người nhóm tao nhiều hơn số người bọn mày trên ‘bờ’ sau mỗi lần chở thì bọn mày sẽ bị giết.”
“Bài toán qua sông!” Bốn người đồng thanh kêu lên.
Bài toán qua sông là câu đố logic toán học kinh điển và phổ biến. Bài toán này có nhiều biến thể nhưng phiên bản quen thuộc nhất là ‘đưa người và quỷ qua sông’. Đề bài như sau: Bên bờ sông có 3 người, 3 con quỷ, và 1 chiếc thuyền. Biết rằng mỗi lần thuyền chỉ chở được 2 người, và nếu số lượng quỷ mà nhiều hơn số người trên bờ sau mỗi lần chở thì quỷ sẽ ăn thịt người. Người chơi phải tìm cách đưa được 3 người và 3 quỷ sang bờ sông bên kia.
Bọn họ ai cũng từng giải bài toán này rồi, nhưng với phiên bản ‘4 người 4 quỷ’ này thì họ phải suy nghĩ thật kĩ.
Sắc mặc Đường Bác lên tiếng: “Không cần nghĩ nữa. 4 người 4 quỷ… Không giải được đâu.”
“Mặc dù đây chỉ là một câu đố logic nhưng thật ra nó là một mô hình toán học kinh điển.” Đường Bác giải thích: “Hồi trước, tôi từng nghiên cứu mô hình toán học rồi. Dùng mô hình này có thể giải được 3 người 3 quỷ, chứ 4 người 4 quỷ… Nghèo luôn đó.”
Mô hình toán học (Mathematical model) là một mô hình trừu tượng sử dụng ngôn ngữ toán để mô tả về một hệ thống.
Nghèo ở đây nghĩa là liệt kê hết tất cả các trường hợp nhưng không có phương pháp khả thi (chú thích của tác giả).
Vương Bác Vũ không hiểu rõ: “Không có cách nào là sao? Ý cậu là gì? Không có cách nào để đưa tất cả mọi người an toàn sang phía bên kia hả?”
Đường Bác cau mày gật đầu.
Đồ Hoá xác nhận với người da đen một lần nữa: “Miễn là số người bọn tôi ít hơn mấy ông thì mấy ông sẽ gi3t chết bọn tôi sao?”
Người đàn ông da đen hào hứng cười lộ răng trắng: “Đúng rồi đấy.”
Đồ Hoá quay lại và cẩn thận sắp xếp lại sự việc này. Đây giống như nhiệm vụ phụ trong một nhiệm vụ chính vậy. Mặc dù hệ thống không nhảy ra để ban hành quy tắc nhưng thật ra nó cũng giống với những nhiệm vụ phụ bọn họ từng trải qua. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ bị loại.
Nói cách khác, bị những người da đen gi3t chết nghĩa là bị loại.
Đồ Hoá và cẩn thận nhớ lại các quy tắc của nhiệm vụ chính. Nó yêu cầu người chơi vượt ải với tổ đội tối đa 4 người, một người vượt ải thành công là cả đội vượt ải thành công.
Tuy nhiên, nó không nói rõ nếu giữa chừng có người bị loại, đến cuối cùng có 1 người vượt ải thì có tính là cả đội vượt ải hay không, hay là bọn họ phải ‘reset’ lại giai đoạn có người bị loại kia và hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa.
Đồ Hoá nói suy nghĩ này với Đường Bác. Cậu ta phân tích: “Những gì chúng ta có thể làm bây giờ là lập kế hoạch để giảm thiểu thương vong. Nếu có người chết ở đây thì miễn có người sống, chúng ta vẫn có thể qua ải.”
Đồ Hoá nghĩ rằng kế hoạch này quá nhiều rủi ro: “Nếu chết… Nghĩa là bị loại ấy, mà đến cuối cùng khi chúng ta vượt ải, người ta cũng không ‘sống lại’ được thì sao?”
Tôn Duy cũng không đồng ý: “Kế hoạch này quá nhiều lỗ hổng. Không thể loại một người được, mấy người này mà giết là cả bọn bị loại. Chỉ cần một người bị giết là số người nhóm mình nhỏ hơn số người nhóm kia rồi. Theo quy tắc ông ta đưa ra, số lượng như vậy là chúng ta chết chắc.”
Mọi thứ dường như đang ở một ngõ cụt.
Đây là câu đó không có lời giải, nhưng họ buộc phải đưa ra câu trả lời. Ba người cau mày, thậm chí tự hỏi liệu tuyến đường lúc đầu bọn họ chọn có sai không.
Chỉ có Vương Bác Vũ nhìn họ với một cái nhìn kỳ lạ: “Tụi mày nghĩ cái gì vậy? Không phải Đồ Hoá có đá ma thuật à? Nó sắp cưới con gái của tộc trưởng thì bọn này làm sao mà giết nó được?”
Cả ba ngẩng đầu lên, vui mừng nhìn hắn.
Thực sự, đôi khi mạch não ngắn… Cũng là một điều tốt.
Tác giả có một cái gì đó để nói: Bài toán qua sông rất là kinh điển luôn đó. Các bé có hứng thú thì có thể tìm hiểu thứ nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT