Sau khi nghe rõ quy tắc, Đồ Hóa nhận ra đây là nhiệm vụ có ít manh mối nhất mà họ gặp phải từ khi tiến vào trò chơi này. Dựa theo quy tắc, mỗi người trong mười người bọn họ đều đại diện cho một giá trị, sau khi tìm thấy mối quan hệ hàm số giữa mỗi người thì chia từng người thành hai nhóm, đó là miền xác định và miền giá trị. Tìm mối quan hệ hàm số từ tập số rất đơn giản, nhưng bọn họ lại không phải những con số khách quan, cho nên muốn tìm ra mối quan hệ hàm số từ mỗi người là điều khó có thể thực hiện được.

Quan trọng nhất là nhiệm vụ này cũng không yêu cầu mười người khiêu chiến tạo thành tổ đội, nói cách khác, là muốn mười người bọn họ cùng hợp tác để hoàn thành. Nhìn qua thì sức mạnh đoàn đội vô cùng lớn, nhưng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, rất dễ tạo ra ý kiến trái chiều. Đặc biệt là nam sinh tên Lý Đào có thái độ hung hăng kia, chỉ dựa vào một mình cậu ta là đã có thể tăng thêm độ khó cho trò chơi này.

Sau khi công bố quy tắc, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng. Đi lên hai đài cao màu đỏ màu xanh là điều vô cùng dễ dàng, nhưng vấn đề là người nào đi lên đài miền xác định màu đỏ, người nào đi lên đài giá trị màu xanh, không có một tiêu chuẩn chính xác nào giúp bọn họ phân chia.

Đồ Hóa cố gắng nhớ lại định nghĩa và quy tắc của hàm số mà cậu từng học trên lớp, nhưng chỉ có thể nhớ đại khái, dường như nó nói về mối quan hệ tương ứng giữa hai tập số, còn nguyên văn cụ thể thế nào thì cậu quên rồi.

Trần Lệ lại nhớ rất chi tiết, cô nhắc lại định nghĩa về hàm số một lần nữa: “Giả sử có hai tập số khác tập rỗng, nếu dựa theo quy tắc, đối với mỗi con số trong tập số này đều có một con số duy nhất ở tập kia tương ứng với nó thì mối quan hệ này gọi làm hàm số.”

*Định nghĩa về hàm số ở bên mình cụ thể là: “Cho X, Y là hai tập hợp số, ví dụ tập số thực R, hàm số f xác định trên X, nhận giá trị trong Y là một quy tắc cho tương ứng mỗi số x thuộc X với một số y duy nhất thuộc Y.”

Đường Bác trầm ngâm: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải tìm được mối quan hệ tương ứng với nhau.”

Trương Văn Văn nói: “Có khi nào phân loại dựa theo giới tính không?”

Đồ Hóa lắc đầu: “Nhìn từ góc độ giữa nam sinh và nữ sinh thì hai giới tính này rõ ràng không có mối quan hệ tương ứng rõ ràng. Hơn nữa, trong chúng ta có bốn nữ sinh, sáu nam sinh, số lượng cũng không bằng nhau.”

Không biết là vì có thù oán với Đồ Hóa hay là vì lí do nào khác, Lý Đào vẫn luôn không lên tiếng thì bỗng giễu cợt nói: “Môn toán của cậu có đạt yêu cầu không đấy? Điều cơ bản như thế mà cũng không biết à?”

Bị chọt trúng, Đồ Hóa tỉnh táo liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Cậu có cao kiến gì?”

“Tôi cũng không đồng ý với lời giải thích của nữ sinh này lắm, chỉ đơn giản là muốn phản bác cậu thôi.” Lý Đào hừ lạnh, “Ai nói với cậu là giá trị trong miền giá trị và miền xác định là bằng nhau? Định nghĩa của hàm số là trong miền xác định, mỗi số x đều có duy nhất một số y tương ứng, nhưng cũng không hề nói mỗi số y đều chỉ có duy nhất một số x tương ứng. Ví dụ của trường này có rất nhiều, đơn giản nhất chính là hàm số bậc hai, y bằng 0 thì x có 2 giá trị. Điều này chứng minh rằng, có thể sẽ có hai, ba, thậm chí sẽ có nhiều giá trị x tương ứng với một giá trị y, có nhiều số trong miền xác định hơn là miền giá trị, trường hợp này là vô cùng phổ biến.”

“Cho nên nếu như giữa nam và nữ thật sự tồn tại mối quan hệ hàm số, số lượng nam sinh nhiều hơn thì thuộc miền xác định, số lượng nữ sinh ít hơn thì thuộc về miền giá trị. Điều cơ bản như thế mà cậu cũng không biết à? Ở trong trò chơi vượt ải toán học này, cậu làm cách nào để sống đến bây giờ thế?” Lý Đào liếc mắt nhìn Tôn Duy một cái, ánh mắt hung hăng nham hiểm kia lại một lần nữa rơi lên người Đồ Hóa, “Chỉ sợ là một đường đều ôm đùi đúng không?”

Đồ Hóa thật sự muốn móc khối minh thạch từ trong balo ra rồi đập mạnh một cái vào mặt của cậu ta. Lý lẽ của cậu ta cũng không sai, số giá trị trong miền xác định và miền giá trị cũng không nhất định phải tương ứng từng cái một, đúng là Đồ Hóa học ngu toán nên không hiểu rõ tình hình. Tuy rằng lời nói của Lý Đào khó nghe, nhưng cậu ta đã kịp thời kéo cậu khỏi con đường tư duy sai lệch.

Tài nghệ không bằng người, vậy thì không thể làm gì khác hơn là nuốt giận vào bụng.

Vương Bác Vũ ghé sát vào bên tai Đồ Hóa: “Người kia là ai thế? Các người quen nhau à? Sao cậu ta lại ghim ông thế?”

Đồ Hóa than thở: “Trong cửa ải vừa rồi gặp phải một tên thần kinh.”

Vương Bác Vũ hiểu rõ tình hình trong nháy mắt, chuẩn bị thay huynh đệ báo thù. Vóc người cậu ta cao lớn, còn để đầu con nhím, bộ dạng hất cằm vểnh mũi lên trời kia muốn đánh người kia thật sự rất giống bọn lưu manh đầu đường. Cậu siết quả đấm một cái, liếc mắt nhìn Lý Đào: “Tất cả mọi người đều đang nghiêm túc thảo luận, sao cậu vừa lên tiếng đã phun lời khó nghe thế hả? Đầu lưỡi công kích người khác là có ý gì, không bằng hai ta đao thật súng thật nói chuyện một chút nhé?”

Lý Đào hiển nhiên là một con gà yếu cả người không có sực lực, quanh năm suốt tháng chỉ biết dựa bàn đọc sách, một tay Vương Bác Vũ hoàn toàn có thể nhấc bổng cậu ta lên. Người này cũng coi như là biết mình, trừng mắt nhìn Đồ Hóa một cái rồi ngoan ngoãn kéo khóa mồm lại.

Nam sinh mũ lưỡi trai thấy bầu không khí căng thẳng, vội đi ra giảng hòa: “Cái kia… Thật ra, tôi cũng cảm thấy phân loại dựa vào giới tính không chắc là hướng đi đúng, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có ý tưởng khác, hay là thử xem nhé?”

Mấy người đều tỏ vẻ đồng ý. Đồ Hóa đã phản bác một lần, nếu như còn muốn khăng khăng phản đối, thì sẽ bị mọi người đối chọi gay gắt. Cửa ải này tuy rằng có rất ít manh mối, quan trọng hơn là… Mười người phối hợp cùng nhau, một khi sản sinh mâu thuẫn với số đông thì những ý tưởng và đề xuất sau đó của cậu sẽ khó có được sự chấp thuận của mọi người.

Huống hồ hiện tại, cậu cũng không có ý tưởng, nên không thể làm gì khác là đi theo số đông.

Dựa theo kết quả phân loại giới tính mà mọi người vừa thảo luận, mọi người đều từ từ leo lên đài cao thuộc về mình, bốn nữ sinh thì đi lên đài giá trị màu xanh lam, còn sáu nam sinh thì đi lên đài xác định màu đỏ.

【 Keng —— 】

【 Khiêu chiến thất bại. 】

Trò chơi này quả nhiên không đơn giản như trong tưởng tượng. Đồ Hóa nhảy xuống đài cao, cậu luôn cảm thấy manh mối của ải này được giấu rất kỹ, sợ rằng phải mở ra một lối riêng. Ở trong cửa ải này, mười người bọn họ không tồn tại mối quan hệ cạnh tranh, phương pháp qua cửa duy nhất chính là hợp tác, mà điều tối thiểu cần thiết để hợp tác chính là giao lưu.

Chẳng lẽ là muốn bọn họ giao lưu với nhau thì mới có thể tìm được thông tin bí mật?

“Đích —— đích đích —— đích đích đích ——” một loạt âm thanh điện tử sắc nhọn chói tai truyền đến từ phương hướng của Tôn Duy, Tôn Duy rõ ràng cũng bị thanh âm này làm cho sợ hết hồn. Một lát sau, cô mới nhận ra nó phát ra từ balo hệ thống đeo sau lưng, cô vội mở balo hệ thống, tìm thứ đã phát ra âm thanh.

Là chiếc máy tính được thưởng ở cửa ải trước.

Tôn Duy nhấn vài lần lên bàn phím, tiếng kêu to của máy tính dần ngừng lại, sau khi nhìn lên màn hình máy tính, sắc mặt của cô lập tức cứng đờ.

“Đồ Hóa!” Tôn Duy vội chạy tới, đưa máy tính tới trước mặt Đồ Hóa. Chỉ thấy trên màn hình màu xám của máy tính viết một hàng chữ: 【 Quy tắc tương ứng là một liên kết, để mọi người liên hệ với nhau. 】

Đây là một gợi ý!

Đồ Hóa và Tôn Duy liếc mắt nhìn nhau, không ngờ rằng chiếc máy tính nhìn qua thì tưởng không có tác dụng gì này lại là một đạo cụ đưa ra gợi ý! Tuy rằng chỉ là một câu gợi ý tương đối mông lung, nhưng đã cho bọn họ một hướng đi chính xác! Đồ Hóa có chút kích động, đây là lần đầu bọn họ có được gợi ý ngay sau khi có được chiếc máy tính này, có lẽ ở mỗi cửa ải sau đó, máy tính đều sẽ đưa ra gợi ý như thế này?

Mấy người bên cạnh muốn lại gần nhìn xem có chuyện gì xảy ra, Đồ Hóa vội nhét máy tính vào tay Tôn Duy. Ở trong game, sẽ vô cùng mạnh nếu có thể nắm giữ được loại đạo cụ đưa ra gợi ý như chiếc máy tính này. Hơn nữa, càng nhiều người biết sẽ có càng nhiều đố kỵ, đặc biệt ở nơi này còn có người đối chọi gay gắt với Đồ Hóa bọn họ, cho nên vẫn là nên lưu lại lá bài tẩy này khi cần thiết.

Tôn Duy lập tức cất máy tính vào balo đeo lưng, bình tĩnh giải thích: “Máy tính hỏng rồi.”

“Cho nên chúng ta vừa mới thất bại đúng không?” Tôn Duy dừng một chút, “Vậy thì chỉ còn hai lần cơ hội. Tôi cảm thấy… Quy tắc tương ứng là một phần vô cùng quan trọng, cho nên lần này chúng ta nhất định  phải tìm được mối quan hệ đối ứng với nhau mới được.”

Triệu Nghệ Vi vẫn luôn không nói tiếng nào bỗng thở dài: “Nhưng mà giữa chúng ta đa phần đều không quen biết, có thể có quan hệ gì chứ…”

“Chờ đã!” Đường Bác đột nhiên đứng lên, “Tuy rằng chúng ta không quem nhau, nhưng không có nghĩa là không có quan hệ. Có khi nào là phân chia theo khu vực địa lý không?”

Đồ Hóa phối hợp đầu tiên: “Tôi, Vương Bác Vũ và Tôn Duy đều đến từ thành phố N.”

Mũ lưỡi trai nói: “Tôi, Trương Văn Văn và Trần Lệ là thành phố A.”

Triệu Nghệ Vi nhỏ giọng nói: “Tôi là thành phố B.”

Đường Bác quay đầu nhìn về phía cô: “Tôi cũng đến từ thành phố B. Hai người các cậu thì sao?” Cuối cùng là hỏi Lý Đào và Trầm Tư Dịch.

Lý Đào vuốt cằm không lên tiếng, Trầm Tư Dịch đáp: “Hai chúng tôi cũng đều là thành phố B.”

“Trong mười người chúng ta, có 3 người đến từ thành phố N, 3 người thành phố A và 4 người thành phố B. A, B, N rất có thể chính là mối quan hệ tương ứng giữa chúng ta, dù sao đây cũng là mối liên hệ duy nhất giữa mười người chúng ta.” Đường Bác tổng kết.

Trầm Tư Dịch cau mày: “Nhưng làm cách nào để phân chia vào miền xác định và miền giá trị? Ví dụ, bốn người chúng tôi đều đến từ thành phố B. Đây là mối quan hệ hàm số tương ứng giữa chúng tôi. Nhưng ai trong chúng tôi thuộc miền xác định, ai thuộc miền giá trị chứ?”

Đường Bác nhìn về phía Lý Đào: “Điều này có thể dùng đến lập luận mà bạn học kia vừa nhấn mạnh.”

“Đầu tiên, đối với bất kỳ số x nào trong miền xác định, đều xác định được duy nhất một số y tương ứng với nó trong miền giá trị. Mà số y trong miền giá trị tương ứng với số x đó cũng không nhất định là duy nhất, điều này mang ý nghĩa, số giá trị trong miền xác định nhiều hơn số giá trị trong miền giá trị. Điều thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, quy tắc tương ứng cũng không nhất định là duy nhất.”

“Ngoại trừ sự tương ứng về địa lý, cũng có thể có sự tương ứng về giới tính.”

Đường Bác đi đi lại giữa mấy người, chia mọi người theo hai miền xác định và miền giá trị: “Đầu tiên, đối với hai nữ một nam của thành phố A, hai nữ sinh thuộc về miền xác định, nam sinh thuộc về miền giá trị. Như vậy, có thể xếp người vào hai miền xác định và giá trị dựa theo mối quan hệ tương ứng về giới tính và địa lý.”

Cậu ta để mũ lưỡi trai đứng ở bên phải, thuộc về miền giá trị, Trần Lệ và Trương Văn Văn đứng ở bên trái, thuộc về miền xác định. Sau đó là thành phố N, Đồ Hóa, Vương Bác Vũ và Tôn Duy cũng phân chia dựa theo giới tính. Đồ Hóa và Vương Bác Vũ đứng bên trái, Tôn Duy đứng bên phải. Cuối cùng là Đường Bác, Triệu Nghệ Vi, Lý Đào và Trầm Tư Dịch. Triệu Nghệ Vi đứng bên phải, ba nam sinh đứng bên trái.

Vì vậy tạo thành đội hình:

Bảy người trong miền xác định bên trái là: Trần Lệ, Trương Văn Văn, Đồ Hóa, Vương Bác Vũ, Lý Đào, Trầm Tư Dịch và Đường Bác. Ba người trong miền giá trị bên phải là: mũ lưỡi trai, Tôn Duy và Triệu Nghệ Vi.

Mặc dù số lượng ngưởi hai bên cách biệt rất lớn, nhưng tất cả điều kiện liên quan tới hàm số đều được đáp ứng. Miền xác định và miền giá trị được phân chia dựa theo mối quan hệ tương ứng giữa giới tính và địa lý.

Tất cả nhìn như đều đâu vào đấy, nhưng Đồ Hóa lại luôn cảm thấy quái quái. Dựa theo lời gợi ý của máy tính đưa ra: 【Quy tắc tương ứng là một liên kết, để mọi người liên hệ với nhau 】để phán đoán, dường như cũng không sai.

Lẽ nào đây chính là câu trả lời chính xác sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play