Mạc Trạch Thiên quan sát biểu cảm trên gương mặt Cố Ngữ Yên nhưng nàng vẫn luôn duy trì trạng thái an tĩnh đạm bạc, hoàn toàn không biểu hiện bất cứ xúc cảm nào khác.
Tựa hồ chuyện chỉ hôn, ban duyên này không liên quan gì đến nàng.
“Cố Ngữ Yên quốc sắc thiên hương, tài nghệ xuất chung, nay trẫm muốn chỉ hôn, nối mối lương duyên giữa Thái tử Mạc Ly quốc và tiểu thư dòng chính Cố gia.”
Đối với lời nói của hoàng thượng, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng.
Vũ Thường Xuân trong lòng đương nhiên là không thoải mái, cho dù nàng có thích Huyền Vương thì Thái tử vẫn là biểu ca của nàng, thứ đã là của Vũ Thường Xuân nàng thì ngươi khác tuyệt đối không thể động vào.
Người đau lòng nhất không ai khác chính là Trịnh Niên Tâm, Trịnh quận chúa.
Nàng hoàn toàn thất thần sau câu nói của hoàng thượng nhưng càng đau đớn hơn khi nhìn thấy Thái tử không hề có ý phản đối, thậm chí trên môi chàng còn nở một nụ cười ấm áp, nụ cười đó nàng chưa bao giờ thấy.
Nó không phải vỏ bọc mà là thật tâm.
Trịnh Niên Tâm chỉ lặng lẽ ngồi cúi đầu, cực lực che giấu đi sự chua xót đang trào dâng.
Về phần Cố Ngữ Yên, nàng căn bản không hề ngạc nhiên trước thánh ý của Mạc Trạch Thiên.
Cố gia bây giờ đã trở nên lớn mạnh hơn, thậm chí có thể nói Mạc Ly quốc hiện tại đệ nhất gia tộc chính là Cố gia.
Cho dù người Cố gia không làm quan lại nhưng tài lực thì đến quan lại, chư hầu cũng khó mà sánh được.
Mặc dù giữa Cố gia và hoàng thất có quan hệ thông gia, tuy nhiên xuất giá tòng phu, trưởng công chúa Mạc Uyển đã là người gả đi.
Hiện tại hoàng thất tuy ngoài mặt không có biểu hiện gì nhưng bên trong đã có phần kiêng kị đối với Cố gia.
Chỉ cần để đích tiểu thư dòng chính là Cố Ngữ Yên nàng gả vào hoàng thất tình hình phút chốc đều trở nên ổn thỏa.
Hơn nữa dựa vào sự yêu thương của Cố Nguyên đối với Cố Ngữ Yên, cũng như việc nàng là nghĩa tôn nữ của Hội Trưởng Công Hội Luyện Đan sư và Ngụy viện trưởng một khi nàng gả cho Thái tử, người được lợi chính là hoàng thất Mạc Ly.
Cố Ngữ Yên cảm thán, nói văn hoa màu mè, cuối cùng lại chính là mang ý ép hôn.
Lão hoàng đế này tính ra thì cũng là một lão cáo già.
Ba vị tổ phụ của Cố Ngữ Yên im lặng không nói gì, bọn họ chỉ ôn hòa nhìn nàng, biểu hiện dù nàng có lựa chọn như thế nào thì bọn họ đều sẽ ủng hộ.
Vuốt mặt nể mũi, Mạc Trạch Thiên nếu khăng khăng ép hôn, đừng trách Cố gia kháng chỉ, lúc đó hoàng thất khó tránh khỏi thiệt hại nặng nề.
Ngay lúc này một giọng nói cất lên, khiến người trong đại điện được một phen sửng sốt.
“Phụ hoàng, nhi thần đối với Cố tiểu thư đã sớm một lòng nhất kiến chung tình, mong phụ hoàng ân điển tác thành cho mong muốn của nhi thần.”
Cố Ngữ Yên nhíu mày, Mạc Lục Diệp, lần trước bị nàng đánh đến hôn mê ba ngày ba đêm, bây giờ tỉnh lại đã thông minh hơn rồi sao? Không tiếp tục cứng đối cứng với nàng mà chuyển qua biên đạo vở kịch nhất kiến chung tình.
Kịch bản kiểu như tiểu cô nương mười bảy tuổi trong lòng dạt dào tình xuân bị tra nam lừa gạt.
Kim Hạn nhìn Cố Ngữ Yên, hắn vừa hạ ly rượu trên tay xuống, khóe môi hiện lên nụ cười giảo hoạt, bộ dáng nghiêm nghị cũng vì vậy mà biến mất.
Kim Hạn hướng Mạc Trạch Thiên nói.
“Bắc Nguyên và Mạc Ly giao thương nhiều năm.
Phụ hoàng ta, Bắc Nguyên Đế có ý muốn để hai nước thân càng thêm thân.
Từ lần đầu gặp Cố tiểu thư bản Thái tử đã không thể quên được hình bóng của nàng.
Nếu bệ hạ đồng ý để Cố tiểu thư gả đến Bắc Nguyên làm Thái tử phi bản Thái tử nguyện dùng ba tòa thành trì làm sính lễ, mở cửa thông thương với Mạc Ly quốc mười năm.”
Tình hình thoáng chốc rối thành một đoàn, thập phần khó xử.
Hoàng thượng có ý định ban hôn cho Cố Ngữ Yên và Thái tử, hiện tại tam hoàng tử và Thái tử Bắc Nguyên đều muốn thú nàng làm phi.
Mạc Trạch Thiên rơi vào trầm tư, ông không lường đến việc Thái tử Bắc Nguyên lại có tình ý với Cố Ngữ Yên.
Ông vốn có ý định để Trịnh Niên Tâm đi hòa thân, gả cho vương tử Bắc Nguyên như vậy chuyện giao thương của hai nước sẽ được duy trì lâu dài.
Hiện tại Thái tử Bắc Nguyên lại hướng ông, ngỏ ý muốn thú Cố Ngữ Yên làm phi, chuyện này…thật có chút khó phân xử.
Cố Ngữ Yên bắt đầu có phần nóng giận rồi, chuyện hôn nhân đại sự của nàng hiện tại liền biến thành chuyện trao đổi lợi ích rồi.
Hơn nữa có gả thì cũng là nàng gả, lão hoàng đế kia dựa vào cái gì mà quyết định thay nàng.
Ngay lúc Cố Ngữ Yên vừa định lên tiếng, chốt một câu thật ngầu rồi rời khỏi cung yến thì.
“Vương phi chưa qua cửa của bản vương, hiện tại các người lại muốn nàng biến thành đối tượng cầu thân, có phải không để bản vương vào mắt.”
Tiêu Huyền một thân cẩm y màu tím, thêu họa tiết vân mây nhìn qua có đến tám phần tương đồng với trang phục của Cố Ngữ Yên.
Bộ dạng tiêu sái khí chất trầm ổn từng bước tiến vào đại điện.
Huyền Vương đến bên cạnh Cố Ngữ Yên, mỉm cười ôn nhu với nàng, trước mặt mọi người Tiêu Huyền thản nhiên ghé sát đầu, thì thầm vào tai Cố Ngữ Yên.
“Yên nhi, ta về rồi.”