Sắp đến giờ cung yến bắt đầu, Vũ Thường Xuân theo hoàng hậu đi đến đại sảnh nơi diễn ra yến tiệc.
Nàng ta vừa đi vào đến giữa sảnh thì không khí đột nhiên náo động cả lên, mọi người đều bắt đầu xôn xao.
“Là nàng ấy, nàng ấy đến rồi.”
“Tiên nữ hạ phàm.”
“Ôi xinh đẹp quá đi, ta ngất mất thôi.”
“Như vậy mới xứng danh đệ nhất mỹ nhân Mạc Ly quốc.”
“Nàng ấy đang nhìn ta kia.”
“Trái tim của ta, tan chảy rồi.”
…
Vũ Thường Xuân trong lòng vui sướng, quả nhiên bản thân nàng chính là đệ nhất mỹ nhân.
Nhìn mọi người trong đại sảnh mà xem, bọn họ đều vì sự xuất hiện của nàng mà choáng ngợp không thôi.
Mặc dù trong lòng đắc ý mười phần nhưng Vũ Thường Xuân vẫn cố gắng duy trì tư thái đoan trang, cao quý.
Nàng ta chỉ mỉm cười e lệ.
“Mái tóc bạch kim thật ấn tượng.”
“Nhìn y phục của nàng ấy kìa, ta thật sự rất thích màu tím đó.”
“Họa tiết hoa mẫu đơn quá tinh xảo.”
“Sao trên đời này lại có người tuyệt sắc như vậy, ta ghen tỵ quá đi mất.”
“Nhất định ta sẽ học hỏi Cố tiểu thư cách trang điểm mới được, thật tinh tế.”
“Cố Ngữ Yên hôm nay còn xinh đẹp hơn thường ngày nữa.”
…
Tiếng bàn tán xôn xao của mấy vị tiểu thư trong điện lọt vào tai Vũ Thường Xuân.
Cái gì? Tóc màu bạch kim? Y phục màu tím, thêu hoa mẫu đơn.
Rõ ràng hôm nay nàng mặc một bộ hồng y, còn có cái gì mà Cố tiểu thư, Cố Ngữ Yên là ai?
Vũ Thường Xuân quay ngoắt đầu lại.
Nàng trông thấy Thái Hậu, trưởng công chúa Mạc Uyển, đi bên cạnh hai người họ là một đôi huynh đệ song sinh, thập phần khôi ngô tuấn tú, còn có một nữ nhân, mái tóc…màu bạch kim.
Nàng ta chính là Cố Ngữ Yên.
Vũ Thường Xuân cả kinh, hai tay gắt gao nắm chặt, tâm tình trong thoáng chốc trở nên cực kỳ khó chịu.
Nữ nhân thối tha kia ở đâu xuất hiện, tất cả những lời bàn tán, khen ngợi vừa rồi đều là nói về nàng ta.
Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân Mạc Ly quốc.
Vũ Thường Xuân chú mục Cố Ngữ Yên, trong lòng bất giác cảm thấy có chút ngần ngại.
Nữ tử đó quả thật rất xinh đẹp, trên người nàng ta có một loại khí chất ưu nhã phiêu dật, tựa hồ như tiên tử không nhiễm bụi trần, vẻ đẹp tuyệt mỹ thánh khiết đó trên người Vũ Thường Xuân nàng không có.
Nhưng mà dường như việc nhận ra điều đó càng làm tâm tình của Vũ Thường Xuân thêm khó chịu.
Cho dù Cố Ngữ Yên là một mỹ nhân khuynh quốc thì đã sao? So với Vũ Thường Xuân nàng vẫn sẽ thua kém mà thôi.
Bản thân nàng không chỉ là một mỹ nhân có vẻ ngoài xinh đẹp, nàng còn là thiếu nữ thiên tài, là người có thân phận quận chúa cao quý.
Một tiểu thư gia tộc nhỏ nhoi có được vẻ ngoài nổi bật hơn người một chút thì có gì để so với nàng.
Đám người ở đại điện này đều bị mù cả rồi.
Trong lòng thầm nghĩ như vậy khiến Vũ Thường Xuân có phần thoải mái hơn.
Cố Ngữ Yên sau khi chào Thái Hậu và tam thẩm thì nàng đi đến chỗ ba vị tổ phụ đang trò chuyện.
“Cháu gái bảo bối, ta xém chút nữa là không nhận ra con.” Vô Phong cười đùa nói.
“Vô tổ phụ, sao người lại không nhận ra con rồi?”
“Tại vì nha đầu con hôm nay quá xinh đẹp, diễm át quần phương.”
“Ý của Vô tổ phụ là ngày thường Ngữ Yên xấu sao?” Cố Ngữ Yên nhướng mày, bộ dáng chăm chú đợi Vô Phong trả lời.
“Không không, ta không có ý đó.
Cháu gái của ta sao có thể xấu.” Vô đại sư ngay lập tức lắc đầu.
Ngụy Vô Mục phì cười, ông vỗ mạnh vào lưng Vô Phong nói.
“Nói sai đáng đánh.”
Xong, ông quay đầu nhìn Cố Ngữ Yên, ôn hòa nói.
“Nha đầu, sắp tới ta có chuyện cần con giúp đây.”
“Ta cũng có chuyện cần con ra tay.” Vô Phong vội vã nói theo, dường như sợ bản thân nếu không nói sớm sẽ bị lão Ngụy tranh mất.
Cố Nguyên đột nhiên xua tay, cắt ngang lời chưa kịp thốt ra của hai lão bằng hữu.
“Có chuyện gì thì để sau yến tiệc hẳn nói, nha đầu Ngữ Yên cũng không bay mất.”
Mọi người đang trò chuyện rôm rã thì tiếng thông báo của vị công công nào đó vang lên.
“Hoàng thượng giá đáo.”
Theo tiếng hô của công cong hoàng đế Mạc Ly quốc, Mạc Trạch Thiên tiến vào đại điện.
Toàn bộ người có mặt đều cúi người hành lễ.
Hoàng thượng đi đến vị trí chủ tọa, yên vị ngồi xuống.
Ông lên tiếng.
“Miễn lễ.”
“Tạ hoàng thượng.”
Sau đó mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí, Cố Ngữ Yên ngồi ngay phía dưới Cố Nguyên.
Ngay lúc này sứ thần Bắc Nguyên Quốc tiến vào đại điện, y ôm quyền thi lễ với hoàng đế.
“Thái tử Bắc Nguyên quốc Kim Hạn, diện kiến hoàng đế Mạc Ly.”
“Thái tử không cần đa lễ.”
Mạc Thiên Trạch hướng tay về một chiếc bàn trống, ông nhu hòa nói.
“Thái tử, mau an tọa, yến tiệc hôm nay là trẫm đặc biệt tổ chức để tiếp đãi sứ thần Bắc Nguyên.”
“Tạ bệ hạ có lòng.”
Kim Hạn đi đến vị trí của mình ngồi xuống, phía đối diện Thái tử Mạc Ly quốc đang thư thái, tao nhã ngồi thưởng rượu.
Mạc Chi Thành nâng ly, ý mời Kim Hạn một ly.
Kim Hạn cũng rất có lễ nâng ly rượu đáp lại.
Cố Ngữ Yên ngồi phía dưới, nàng nhìn biểu hiện của hoàng đế lại xem thái độ ôn hòa nhã nhặn của Mạc Chi Thành.
Hiện tại thì nàng đã biết điểm này của Thái tử điện hạ là giống với ai rồi.
Quả thật là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vỏ bọc người hoàng thất xây dựng, không thể xem thường.