Cố Ngữ Yên và hai biểu huynh Cố Thương và Cố Thất đi được một đoạn, lúc cả ba đang vừa đi vừa trò chuyện dọc hành lang ngự hoa viên thì vô tình chạm mặt một nam tử đang đi theo hướng ngược lại.
Bốn người vốn đã lướt qua nhau nhưng mái tóc màu bạch kim của Cố Ngữ Yên đã khiến cho nam tử vừa rồi chú ý.
Hắn xoay người, gọi.
“Tiểu thư, xin dừng bước.”
Cố Ngữ Yên theo tiếng gọi vừa phát ra xoay đầu, là mỹ nam tạc tượng.
“Đúng là nàng, không ngờ lại gặp nàng ở đây.” Nam tử lại tiếp tục lên tiếng.
Cố Ngữ Yên vừa định đáp lời thì Cố Thất đã chắn trước mặt nàng.
“Khoan, khoan, ngươi là ai?”
“Ngươi có quan hệ gì với Ngữ Yên?” Cố Thương tiếp lời.
Thì ra cảm giác có ca ca là như thế này, rất ấm lòng nha.
Cố Ngữ Yên mỉm cười, nàng lên tiếng kể lại câu chuyện giúp lão bà tránh khỏi việc bị xe ngựa đụng phải trên phố với hai vị biểu huynh.
Tuy nhiên nàng cũng chỉ nói đến chuyện bản thân và nam tử kia đồng thời cứu người, còn chuyện hắn làm ngã xe ngựa rồi gặp phải quận chúa Vũ Quốc Hầu thì nàng không đề cập đến.
Dù sao cũng không liên quan đến nàng.
“À ra là như vậy.” Cố Thất vừa nói vừa hướng nam tử đối diện cười cười.
“Công tử, chúng ta thất lễ rồi.” Cố Thương nói.
“Không sao.” Nam tử đáp.
Xong y nói tiếp.
“Tại hạ Kim Hạn.”
“Thì ra là Kim công tử.” Cố Thương nói.
Khoan khoan, hình như…Cố Thất bất giác mở lớn mắt, chăm chú nhìn nam tử trước mặt, Kim, họ Kim, Kim Hạn không phải là tên của Thái tử Bắc Nguyên sao?
“Thái tử Bắc Nguyên Quốc?” Cố Thất lên tiếng.
Thật không ngờ sứ thần lần này lại là Thái tử, những lần trước bàn bạc về giao thương hai nước đều là các vị quan lại mà thôi.
Cố Ngữ Yên duy trì trạng thái đạm bạc, nếu chỉ đơn giản vì vấn đề giao thương đã được định sẵn từ sớm giữa hai nước thì căn bản không cần đích thân nhân vật như Thái tử ra mặt làm sứ thần.
Mà thôi kệ đi, đó là chuyện quốc sự triều chính, nàng không cần quan tâm.
“Tại hạ Cố Thương.”
“Tại hạ Cố Thất.”
Nói xong cả hai huynh đệ đều đồng loạt nhìn Cố Ngữ Yên, thuận miệng giới thiệu luôn hộ nàng.
“Mỹ nữ xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn này là Cố Ngữ Yên, biểu muội của chúng ta.”
Kim Hạn hữu lễ gật đầu, tươi cười nói.
“Thì ra là công tử và tiểu thư Cố gia, trăm nghe không bằng một thấy, khí chất bất phàm.”
Cố Ngữ Yên thầm nghĩ bản thân đã đánh giá sai về nam nhân này vốn tưởng hắn là kiểu người cương nghị, kiệm lời không ngờ cũng rất biết cách ăn nói.
Lúc này Cố Ngữ Yên sực nhớ đến một việc, nàng lấy ra từ không gian một chiếc túi thêu màu xanh lục bảo, đưa đến cho Kim Hạn.
“Thái tử Bắc Nguyên, đây là món quà cảm tạ của lão bà hôm trước nhờ ta đưa cho ngài.”
Kim Hạn nhận lấy túi thêu, chăm chú quan sát, Bắc Nguyên Quốc nổi tiếng với nhiều loại khí linh đặc biệt, thiết kế tinh tế, chất lượng lại rất tốt.
Tuy nhiên nói về y phục, trang sức những vật dụng nhỏ nhắn để trang trí đẹp mắt thì lại có phần đơn giản, không cầu kỳ, cũng rất ít khi gặp được người bán những món đồ này trên phố.
Kim Hạn là lần đầu trông thấy loại túi thêu nhỏ nhắn như vậy ngày thường trong cung hắn cũng có thấy túi thêu nhưng kích thước đều lớn hơn, họa tiết cũng khác biệt rất nhiều.
Đều là người trẻ tuổi, có duyên gặp nhau thì cũng sẽ có chuyện để nói.
Bốn người trao đôi qua lại gần nửa canh giờ thì mới cáo từ đối phương.
Cố Ngữ Yên và hai biểu ca tiếp tục đi đến Tĩnh Tâm điện của Thái Hậu.
Còn Thái tử Bắc Nguyên quốc thì đi về hướng ngược lại.
Cùng lúc đó, tại Phượng Nghi cung.
“Cô mẫu, ngươi nhất định phải giúp Thường Xuân.”
Vũ Thường Xuân ôm lấy cánh tay của hoàng hậu Vũ Nghi, giọng nói khẩn thiết.
Hoàng hậu của Mạc Ly quốc chính là muội muội ruột của Vũ Quốc Hầu, là cô ruột của Vũ Thường Xuân.
Vũ quận chúa không giống với đa phần con cháu hoàng thất khác, nàng ta không phải đệ tử của Thiên Trung viện.
Vũ Quốc Hầu đã mời dốc lòng mời một vị cao nhân đến để chỉ dạy nàng ta, nghe nói là người của đại lục tầng trên Thiên Vũ đại lục.
“Thường Xuân, con cũng biết việc đó, ta không thể tự quyết định được.” Hoàng hậu vỗ nhẹ vào tay Vũ Thường Xuân, dịu dàng nói.
“Cô mẫu, người là hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ, lời của người chàng dám không nghe theo sao?” Vũ Thường Xuân cố chấp.
“Con biết hắn là ai không? Là Huyền Vương.”
Tiêu Huyền, vương gia khác họ duy nhất của Mạc Ly quốc, đến bệ hạ còn kiêng nể hắn ba phần.
Khẩu dụ của hoàng thượng, nếu không muốn Huyền Vương cũng sẽ trái lệnh bất tuân.
Bà mặc dù là hoàng hậu nhưng xét cho cùng vẫn là nữ nhân ở hậu cung, nếu cố chấp can giáng vào chuyện của Huyền Vương, e là sẽ khiến hoàng thượng không vui.
“Con đương nhiên là biết nhưng mà cô mẫu, con thích chàng.
Cô mẫu người có thể nói với hoàng thượng, ban hôn cho con và Huyền Vương.”
“Càn quấy.” Vũ Nghi nghiêm giọng, dáng vẻ dịu dàng cũng biến mất.
Vũ Thường Xuân biết bản thân đã chọc giận hoàng hậu nên giữ im lặng, không tiếp tục đòi hỏi với bà nữa.
Nàng chậm rãi đi đến phía sau lưng, bóp vai cho bà.
Vũ Nghi chỉ có duy nhất một hài tử là Mạc Chi Thành, cũng chính là Thái tử Mạc Ly quốc.
Bà không có con gái nên đối với nữ nhi của đại ca, cháu gái ruột của bà rất yêu thương, chiều chuộng, cũng thường xuyên gọi nàng vào cung ngắm hoa, trò chuyện giải khuây.
“Thường Xuân, lần này sứ thần Bắc Nguyên quốc phái đến chính là Thái tử Bắc Nguyên.
Ta nghe nói vị Thái tử này là nhân trung long phượng, bậc anh tài thế gian hiếm gặp hơn nữa diện mạo đường hoàng tuấn tú.
Hoàng thượng đang có ý định kết thành thông gia với Bắc Nguyên.
Nếu con để ý đến vị Thái tử Bắc Nguyên này, ta có thể giúp con ngỏ ý với hoàng thượng.
Ta tin rằng ngài sẽ đồng ý.”
“Cô mẫu, ít nhất cũng phải đợi đến yến tiệc để con có thể gặp vị Thái tử Bắc Nguyên kia đã, nếu so với biểu ca kém hơn, con sẽ không để mắt đâu.” Vũ Thường Xuân dịu dàng nói, thanh âm còn pha chút tinh nghịch.